Chương 23: Ghen



...............

Hứa Hạ Trân tửu lượng không tốt, chỉ mới uống một ly rượu vang đỏ, trên mặt đã phiếm hồng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

May mà Hứa Hạ Trân vẫn có thể đi lại, Phác Thái Anh cũng không đến mức quá xấu hổ, chỉ cần ở bên cạnh trông chừng một chút là được.

Vừa rồi Hứa Hạ Trân đã gọi điện thoại, lúc này xe đón nàng ấy cũng đã đến.

"Phác Thái Anh, tạm biệt!" Hứa Hạ Trân đã say, giọng nói thật sự rất lớn.

"Đi thong thả, hẹn lần sau."

Thái Anh đưa Hứa Hạ Trân lên xe, sau đó mới gọi điện thoại cho tài xế của mình, sau khi gọi xong, nàng liền đứng dưới tán cây ven đường chờ đợi. Trong tay cầm lễ vật của Hứa Hạ Trân đưa.

Nhiệt độ không khí buổi tối thấp hơn buổi trưa một cấp bậc, gió ẩm lạnh lẽo ập vào làn da trên mặt, làm cho người ta có chút lạnh mơ hồ khó chịu.

Thái Anh đứng ở nơi đó chờ một hồi, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Trong lòng có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.

"Phác tổng."

Giọng nói này thật sự rất nhỏ, vào lúc này có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Đầu ngón tay của Thái Anh run run một chút, cứng đờ mà quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhất thời kinh sợ. Sau đó nàng mới phản ứng lại được, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu cô nương?

Tại sao tiểu cô nương lại ở chỗ này?

Chỉ nhìn thấy cả người tiểu cô nương đều đứng trong bóng tối, đang rũ mắt xuống, đôi mắt bị lông mi che khuất, vẻ mặt u ám không nhìn thấy rõ, ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm vào món quà trong tay Phác Thái Anh.

"Em làm gì ở chỗ này?"

Phác Thái Anh hỏi ra câu này. Vì nơi này cũng không gần nhà của tiểu cô nương.

"Đi tìm bạn, rồi đi ngang qua đây." Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức nhòe đi vài chữ.

Phác Thái Anh còn nhớ rõ nụ hôn trong hành lang kia, trong lòng có chút bối rối, cũng không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói:

"Thật trùng hợp, tôi cũng vừa mới ăn cơm với một người bạn."

Nghe xong , tiểu cô nương nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.

"Là bạn sao?"

Tiểu cô nương tiến lên phía trước hai bước, rồi mới nhẹ giọng hỏi.

Trong nháy mắt khoảng cách hai người được kéo gần lại.

Câu hỏi này cùng với khoảng cách đều khiến Thái Anh có chút không thoải mái, trực giác nguy hiểm sắp đến gần dâng lên, có chút cảm giác sởn tóc gáy.

Trong một giây tiếp theo, nàng cảm thấy cổ tay của mình bị bắt lấy.

Sức lực đôi tay của tiểu cô nương thật sự rất mạnh, cách một lớp áo dày mùa đông, Thái Anh có thể cảm nhận được sự đau đớn thấu xương.

Tim đập lỡ một nhịp.

"Là bạn sao?"

Tiểu cô nương nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.

Phác Thái Anh sửng sốt vài giây, nàng thật sự nghe được một tiếng khóc nức nở từ trong lời nói nhẹ nhàng ảm đạm.

Tiếng khóc nức nở này làm vơi đi nỗi sợ hãi, Thái Anh bình tĩnh lại một chút bắt đầu phân tích tình huống hiện tại.

Đây là đang bị gì vậy?

Ghen sao?

Thái Anh trong lòng tràn ra một ít cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, nhưng cũng nhàn nhạt kèm theo một chút bực bội.

Ghen như thế này, cũng không biết có bao nhiêu phần là thật, có bao nhiêu phần là diễn.

Quên đi.

Không quan trọng, kể cả khi đang diễn, thì tốt hơn hết cũng nên theo đến cùng.

"Đó là một người bạn. Cô ấy mới từ nước ngoài trở về, tôi đón tiếp cô ấy." Thái Anh theo lời tiểu cô nương mà giải thích.

Tiểu cô nương cũng không có buông tay.

Đôi mi mảnh mai run rẩy, mí mắt hướng lên trên, đôi mắt đen láy kia giống như móc câu gắt gao bắt lấy Phác Thái Anh. Cảm xúc mất khống chế được đè nén ở trong bóng tối kia, đang điên cuồng gần như muốn thoát ra khỏi sự giam cầm.

Dường như có hơi nước trong đôi mắt đó, và dường như cũng không có. Phác Thái Anh không thể phân biệt được.

"Có cần như vậy không? Buông tay ra đi, hai nhà quan hệ rất tốt, ăn cơm một bữa là rất bình thường. Hơn nữa năm ngày sau cô ấy sẽ lại ra nước ngoài." Phác Thái Anh tiếp tục nói.

Cũng không biết là câu nói nào có tác dụng.

Ngay khi âm cuối "sẽ lại ra nước ngoài" vừa kết thúc, tiểu cô nương liền run rẩy lông mi, thu lại ánh mắt đang cố kìm nén kia, rũ đôi mắt xuống.

Những ngón tay đang siết chặt cổ tay nàng, cứng đờ trong giây lát.

Sau đó, kiềm chế hết mức có thể, và thong thả buông lỏng ra.

Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ cổ tay, tiểu cô nương chỉ dùng một chút sức lực, cũng không có thương tổn gì, đau đớn liền biến mất.

Chỉ là tiểu cô nương vẫn luôn cúi đầu, đứng trước mặt Phác Thái Anh như pho tượng, thân thể gắt gao mà căng chặt, như đang đè nén thứ gì đó.

Ở bên đường, xe của Thái Anh dừng lại.

Tài xế thật sự đã đến lâu rồi, chỉ là biết thức thời mà không có quấy rầy.

Thái Anh nhìn cái đầu đang cúi thấp của tiểu cô nương, nhịn không được mà vươn tay ra xoa xoa mái tóc của tiểu cô nương.

Mái tóc của tiểu cô nương rất mềm mại, sờ lên rất dễ chịu, Thái Anh nhịn không được sờ thêm vài lần nữa, nàng có chút không muốn thu tay trở về.

Không biết có phải là ảo giác hay không, khi xoa xoa mái tóc, cơ thể căng cứng của tiểu cô nương dường như đã chậm rãi thả lỏng.

"Lên xe đi."

Phác Thái Anh thu tay lại ra hiệu.

Tiểu cô nương yên lặng vài giây, sau đó thuận theo mà mở cửa xe sau ngồi vào.

Vốn dĩ Thái Anh ngồi ở ghế phụ, nhưng sau khi do dự một chút, đã ngồi vào bên cạnh tiểu cô nương.

"Trước tiên đưa em ấy đến đối diện cổng phía Tây Nam của trường đại học S." Nàng nói với tài xế.

Trên đường đi, cả hai người đều vô cùng im lặng.

Thái Anh cũng không hiểu tại sao, hiện tại ngồi bên cạnh tiểu cô nương, nàng có cảm giác rất căng thẳng, gần như vô thức mất khống chế tần suất hô hấp.

Rất nhanh đã đến nơi.

Tiểu cô nương xuống xe ở bên đường.

Thái Anh nói tạm biệt với tiểu cô nương.

Tiểu cô nương giữ chặt cửa xe và nói một câu: "Phác Thái Anh, tạm biệt."

Gọi tên đầy đủ của nàng, như thể là đang nhấn mạnh cách xưng hô.

Thời điểm lần đầu tiên nghe tiểu cô nương gọi như vậy, thật sự có chút không quen.

Bây giờ là lần thứ 2 nghe được. Mặc dù có chút hơi kỳ lạ nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Tài xế ngồi trên ghế điều khiển liền có chút hoảng hốt, bị cách gọi tên đầy đủ này làm cho run lên một chút, lặng lẽ từ trong kính chiếu hậu nhìn lại, nhưng lại thấy Phác Thái Anh không có phản ứng nhiều.

Tài xế ngay lập tức đối với tiểu cô nương có vài phần kính nể, âm thầm nhớ kỹ gương mặt của tiểu cô nương.

........

Đã đến Phác gia.

Phác Thái Anh về đến nhà, nói vài câu chào hỏi với Trịnh Thời Diệp và Phác Trí Mẫn, rồi bước lên lầu.

Sau khi nàng bước lên lầu, Trịnh Thời Diệp cùng Phác Trí Mẫn lại bắt đầu bát quái.

"Tối hôm nay chị đi đâu vậy mẹ?"

"Hứa gia bên kia nói với mẹ, tối hôm nay chị của con có hẹn với Hứa Hạ Trân." Trịnh Thời Diệp nói.

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy, theo kinh nghiệm của mẹ, hai người chắc chắn có tiến triển."

"Vâng." Trí Mẫn gật gật đầu.

"Yên tâm đi, chị của con không có vấn đề gì, năm đó Hứa Hạ Trân đã bị chị của con ăn đến gắt gao, con cứ chờ đón chị dâu về đi ..." Trịnh Thời Diệp nói rất tự tin.

..............

Sau khi Phác Thái Anh trở lại phòng ngủ, bắt đầu cân nhắc tìm ra mối liên hệ nào có thể giới thiệu với Hứa Hạ Trân.

Đứng sau lưng Hứa Hạ Trân là Hứa gia, thái độ của nàng đối với Hứa Hạ Trân có thể tương đương với thái độ đối với Hứa gia. Không cần quá vội vàng và cũng không cần phải giả dối .

Sau khi có một danh sách trong đầu, Thái Anh liền đặt vấn đề sang một bên.

Rốt cuộc hiện tại cũng không vội, chờ khi Hứa Hạ Trân hoàn toàn định cư ở nội địa rồi tính toán cũng không muộn.

Đang suy nghĩ, Thái Anh mở điện thoại di động ra, vô thức vào Line.

Tiểu cô nương hẳn là đã về đến nhà đi.

Tại sao lại không gửi tin nhắn?

Sau đó, Thái Anh vẫn luôn đợi tin nhắn "Ngủ ngon" hàng ngày của tiểu cô nương, thì nàng mới cảm thấy trong lòng thoải mái.

Nàng cũng đáp lại câu "Ngủ ngon".

Sau đó đi rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ.

..........

Hai ngày sau, nghe nói Hứa Hạ Trân không thích nghi với khí hậu trong nước và đã sớm đi ra nước ngoài, đi vội vàng, chưa kịp nói với nàng.

Phác Thái Anh nghe xong còn cười cười.

Vốn dĩ theo đạo lý, là nàng phải hẹn người ta ăn một bữa cơm trước khi xuất ngoại, nhưng bây giờ không cần phải bận tâm.

Sau khi cười xong, nàng vẫn liên lạc với Hứa Hạ Trân thông qua mạng xã hội, theo lễ tiết mà ân cần hỏi thăm một chút.

Hứa Hạ Trân rất nhanh chóng trả lời nàng ----

Nói là không thích nghi được với khí hậu trong nước và các triệu chứng bệnh trạng đã biến mất sau khi ra nước ngoài, bảo Phác Thái Anh không cần lo lắng. Đồng thời xin lỗi vì không kịp nói lời tạm biệt.

Việc nhỏ này kết thúc ở đây.

Việc gấp rút xuất ngoại có phải là vì không thích nghi với khí hậu trong nước hay là vì chuyện khác đi nữa, Phác Thái Anh cũng không quan tâm.

Dù sao cũng chỉ là nghi thức xã giao, có ý tứ hỏi thăm là được, những tình tiết này cũng không để lại dấu vết gì trong trí nhớ của Phác Thái Anh.

................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro