Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa.Thể loại: thanh xuân vườn trường, sủng, HE.Tiến độ: 84 chương và 1 PN- HOÀN. Tag: Nữ chính tự kỉ ngốc manh đáng yêu đứng chót hạng vs nam chính học bá lưu manh cưng chiều nữ chính.Tiểu thanh mai tự bế nhiều năm xa cách, từ đồng phục tới áo cưới.Bìa: Tâm Tít Tắp.Truyện được edit và beta lại ít sạn hơn trên WordPress, mọi người có thể lên đấy để được đọc một bản edit mượt mà hơn nhé.TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT Ở WATTPAD @MINCHUBS13 VÀ WORDPRESS MINCHUB.WORDPRESS.COMTRUYỆN ĐƯỢC EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. CẤM SAO CHÉP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Tác giả:Dữu Nhất Chỉ LêThể loại:Ngôn Tình, Cổ Đại, SủngNhóm dịch: An Hồng Đậu TeamNguồn:yeungontinh.vn------------VĂN ÁN:Mãi cho đến khi chết, Phó Nguyệt Linh mới biết phu quân mặt lạnh vô tình của nàng yêu nàng biết bao nhiêu. Sau khi nàng bị ép gả cho Lục Tu Lương, mặc dù không thể nói là phu thê ân ái, nhưng cũng tương kính như tân. Mãi cho đến ngày đó, nàng nghe lời đồn nên lầm tưởng tất cả bi kịch đều do phu quân của mình gây ra, cho nên oán niệm rồi chết trước mặt hắn. Sau đó, nam nhân lệ khí đầy mình, xách đầu kẻ thù đến rồi cũng tuẫn táng theo nàng. Sống lại một đời, nàng muốn sớm tìm được chân ái của đời mình, sủng hắn, yêu hắn, không bao giờ trốn tránh phu quân nữa......…
Thể loại: Hiện đại, cường thủ hào đoạtSố chương: 98Tên nhân vật: Hà Nghiên, Phó Thận Hành, Lương Viễn Trạch.Câu chuyện giữa một gã đàn ông lòng dạ hiểm ác cùng một linh hồn không chịu khuất phục, từ đó tạo nên một mối quan hệ nhập nhằng sai trái rồi sẽ đi về đâu?Bốn năm trước, cô đem hắn tống vào tù, cho đến khi xác định hắn bị lãnh án tử hình, mới thật sự yên tâm. Bốn năm sau, hắn kéo cô xuống địa ngục, tận mắt nhìn cô dù cho bị vũ nhục tổn thương nhưng vẫn không từ bỏ hận thù. Đây là một màn trả thù được chuẩn bị công phu, cũng là một màn báo thù bền bỉ kiên nhẫn. Phó Thận Hành đã mắc phải một lỗi sai, đó là luôn cho rằng, Hà Nghiên sẽ là đồ vật bị hắn nắm trong lòng bàn tay.Phó Thân Hành không phải là một kẻ sẽ vì thấy cô đáng thương mà nương tay. Hà Nghiên cũng không phải là một người phụ nữ dễ dàng từ bỏ ý đồ của mình.Trích đoạn:Sống sót, bất luận thế nào cũng phải sống sót!Người Hà Nghiên run cầm cập, trong tâm trí đang có những âm thanh điên cuồng gào thét. Bố mẹ cô sống cả đời hiền lành lương thiện, chắc chắn không chịu đựng nổi cái chết bi thảm của cô. Hơn nữa, cô còn có Lương Viễn Trạch, anh ấy vẫn đang đợi cô đến.Cô thật không nên lái xe một mình trên đường quê, không nên nghĩ lái xe là an toàn, càng không nên tốt bụng phanh xe khi nhìn thấy có người nằm sõng soài trên đường. Cô nên đạp chân ga cho xe đè qua.Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận tự trách, bởi vì cô đang trên bờ vực của cái chết.…
Truyện thứ 4 ta edit...Xếp theo cấp độ thì bộ này đạt [ Cực phẩm] hơn or bằng bộ Hạnh Phúc Tái Sinh.Từ đầu đến cuối truyện đều thu hút. Tình tiết mới mẻ không gập khuôn.H ít>.< trước bẩn sau sạch.Nữ chính cực kỳ thông minh, tính cách độc đáo, có 1 nhà cực phẩm không thể cực phẩm hơn.Nam chính khiếp trước ác tâm tàn nhẫn vô cùng, nhưng kiếp này...Nữ phụ chỉ tóm gọn trong ba chữ "không biết sống"Truyện hay nhảy đi. Cứ tin ta???P/s: Lịch đăng chương:Đủ 100sao cho 1 chương ta sẽ đăng truyện( các nàng vote cho ta nhé)Trong 1 ngày dc 200sao sẽ đăng liền 2 chương.Ủng hộ ta cho mau hoàn nha.…
Anh bị vợ_người con gái mình yêu phản bội. Đau khổ anh gặp được cô, hai người xảy ra quan hệ. Cảm giác tội lỗi bao bọc cô không cho cô một ngày được yên vui. Cô luôn bị dèm pha, dè bỉu, bị ức hiếp bởi cô ta. Anh bảo vệ cô thì sao? Người ta vẫn cho cô là kẻ thứ ba đáng ghét phá hoại gia can người khác. Anh vẫn chưa thể ly hôn với cô ta, cô vẫn chỉ là tình nhân bé nhỏ,là người hầu của vợ anh. Sóng gió cứ nhiều như thế, anh chống rồi không có anh ai chống cho cô. Chỉ có cách tự mình nén tránh nó. Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ. Trở thành vợ chính thức, danh chính ngôn thuận yêu anh, ở bên anh, sinh con cho anh mới được an vui. Đây là tác phẩm cực H của Cầm! Ai nghĩ mình là thanh niên nghiêm túc or kinh tởm H văn thì xin nhẹ nhàng bước ra, và đừng chê trách Cầm tội Cầm lắm. Xin Cảm ơn!…