Day 15: ShikaSaku - Selfish

Author: bouncyirwin
Link: https://www.tumblr.com/blog/view/bouncyirwin

Trans: Janex
Beta-er: Nana

::

"Em yêu, anh về rồi đây!" Shikaku Nara gọi lớn khi ông bước vào trong ngôi nhà tiện nghi của mình, trên tay là những túi hàng tạp hóa, lòng mong đợi vợ ông sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài để nhận những món đồ mà cô yêu cầu ông mua.

Thay vào đó. một shinobi trẻ, tóc hồng bước ra từ phòng khách.

Shikaku chớp mắt, nhận ra cô gái mười sáu tuổi đó chính là học trò của Hokage đệ ngũ, một shinobi cùng thời với con trai ông.

"Haruno-san? Cháu đang làm gì ở đây?" nỗi lo lắng trong ông bỗng thắt ruột gan như dao cắt, "Yoshino ổn chứ? Có chuyện gì đã xảy ra với Shikamaru sao? Họ có bị thương không— "

"Shikaku-sama, bình tĩnh," Sakura cắt ngắn Shikaku, mỉm cười trấn an, "mọi chuyện đều ổn."

Và rồi trước sự ngạc nhiên của tộc trưởng Nara, cô mang đi những túi hàng tạp hóa mà ông đang giữ trên tay bước vào bếp như thể chúng chẳng mang chút cân nặng gì.

"Yoshino-san đang ở trên lầu nghỉ ngơi. Cô ấy bị ngộ độc thực phẩm nhẹ, không có gì đáng lo ngại. Bữa tối ở trong tủ lạnh - chờ đã, ngài có biết Shikamaru ở đâu không? Cháu muốn gặp cậu ấy trước khi rời đi. "

Shikaku chỉ tay về phía hành lang trái nơi dẫn ra khỏi nhà. "Cánh cửa đầu tiên bên phải."

Sakura gật đầu và cúi người, chạy đến nơi ông chỉ, để lại Shikaku đứng trước cửa nhà với một cảm giác ngưỡng mộ trong lòng. Con bé giống như một phiên bản trẻ hơn của Yoshino, có ý chí mạnh mẽ, quyết đoán và tự tin.

Trưởng tộc nhà Nara lắc đầu, môi nhếch lên thành một nụ cười, đi vào bếp để tìm kiếm bữa tối mà cô nhắc đến. Hôm nay là một ngày dài và ông đã chạy vô số việc lặt vặt, thu thập các báo cáo nhiệm vụ và tất cả những gì Shikaku muốn bây giờ là một bữa ăn ngon, một bồn tắm đầy nước nóng và một chút thời gian để thư giãn.

Ông cũng cần phải kiểm tra đứa con trai đang thu mình trong phòng. Shikamaru đã rất vất vả trước cái chết của Asuma, giữ trong lòng mọi thứ và để nó vỡ ra một cách âm thầm. Nó làm ông lo lắng; hình thức đối phó tự hủy hoại này.

Shikamaru cần biết rằng mọi thứ đều ổn khi đặt chân ra ngoài- rằng anh cần, điều đó -

Một tiếng va chạm lớn vang lên từ phòng bên cạnh khiến chiếc thìa đầy súp miso của Shikaku rơi lại vào bát với tiếng kêu lách cách, làm tung tóe mặt bàn.

"Tớ là một kẻ hèn nhát, chính là con người tớ!" Đó là giọng nói của Shikamaru, không thể nhầm lẫn được — đầy tức giận và ghê tởm — và Shikaku đã đứng dậy ngay lập tức, sự tự ti trong giọng điệu của cậu Nara trẻ tuổi vang lên như một liều thuốc độc trong máu cậu. "Tớ luôn chạy trốn— Tớ thậm chí không biết tại sao mọi người lại lo lắng cho mình, tất cả những gì tớ làm là hành động như một tên khốn ích kỷ, vô dụng, như thể Ino và Chouji đã không mất đi sensei của họ, như thể họ đã không—"

Shikaku đi ngang cánh cửa đúng lúc thấy Sakura vòng tay qua Shikamaru, kéo đôi vai run rẩy của anh vào người cô để mặt anh vùi vào cổ cô. "Cậu không ích kỷ."

Shikaku dừng bước, đột nhiên không chắc liệu mình có nên thông báo sự hiện diện của mình hay không.

"Cậu không ích kỷ." Sakura thì thầm một lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh, và con trai ông bắt đầu nức nở trong vòng tay cô như một chiếc lá rung rinh, "Cậu đau đớn. Cậu đã mất một người rất quan trọng đối với mình, đau buồn cũng không sao, Shikamaru. Hãy trút bỏ tất cả nỗi sợ hãi và tức giận mà cậu đang mắc kẹt bên trong."

Sakura lùi lại khỏi anh ngay khi hơi thở của anh bắt đầu khó nhọc và lắp bắp bất thường, mu bàn tay cô lướt qua má cậu Nara trẻ tuổi rồi quay đi và ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại và Shikamaru bắt đầu rên rỉ như ai đó đã xé toạc anh, đem trái tim vẫn đập từ lồng ngực mình ra và bóp vụn nó.

Âm thanh đau đớn, ghê rợn và nổi da gà, giống như một người đàn ông bị thiêu sống và Shikaku tê dại nhìn Sakura dựa vào tường, đưa tay lên chặn miệng, vai cô ấy cũng run rẩy và bắt đầu khóc lặng lẽ khi cả hai lắng nghe con trai ông đau lòng nức nở.

Cô bắt gặp ánh nhìn của ông và giữ nó bằng những quả cầu ngọc lục bảo lấp lánh, những giọt nước mắt chảy dài trên má, không chút xấu hổ vì sự thể hiện cảm xúc thực sự trong lòng.

Shikaku không bao giờ thực sự có cơ hội để nói với cô rằng việc cô khóc vì nỗi đau của con trai ông có ý nghĩa như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro