Day 31: IndraSaku - And Then He Meet Her
Author: Orphan_account
Link: https://archiveofourown.org/works/20229505/chapters/47941921
Trans: Janex
Beta-er: Nana
::
Indra đã thất bại dưới tay em trai Asura của mình, và cùng lúc đó cũng mất đi cái tên Otsutsuki. Hắn đã mất tất cả, khiến hắn rơi vào trạng thái thổn thức và cầu xin như một đứa trẻ để giọng nói khó chịu dai dẳng theo hắn suốt cuộc đời quay lại và lần nữa nói rằng hắn xứng đáng với một điều gì đó tuyệt vời hơn. Sự im lặng từng khiến hắn cảm thấy bình yên giờ đây đang gào thét bên tai rằng hắn đang cô đơn đến nhường nào. Hắn bắt đầu chán ghét mọi thứ, khinh thường mọi thứ; yếu ớt và thảm hại lê bước sau ánh dương, đưa tay nắm lấy nó, hy vọng kéo nó xuống ngang tầm với mình. Từng ngày, từng tháng, từng năm, hắn cứ vậy bước đi. Cuộc hành trình này không có mục đích, cũng chẳng có đích đến, sự tồn tại của hắn chỉ đơn thuần là để chọc giận thế giới, bởi vì một người như hắn vẫn còn sống sờ sờ ở đây. Thế giới vốn dĩ ghét hắn, và hắn cũng hận nó vô cùng.
Indra vẫn sống, sống dai dẳng như thế đấy, vậy mà hắn lại ao ước bản thân chết đi cho rồi. Hắn ước được tái sinh trở thành một đứa bé yếu ớt, khóc lóc, vặn vẹo, vô nghĩa, một đứa bé không biết gì về thế giới tàn nhẫn này. Có lẽ điều duy nhất hắn không thể ghét là sự ngây thơ nằm trong đôi mắt đờ đẫn và vô hồn của trẻ sơ sinh. Hắn từng chứng kiến cảnh lâm bồn và trẻ con được sinh ra, một lần duy nhất, và đó là của người em trai Asura của hắn. Lúc đó hắn còn rất non trẻ, nhưng vẫn có thể nhớ rõ như in. Mẫu thân hắn đã la hét và quằn quại trong đau đớn rất lâu, rất lâu, và rồi bà không cử động nữa. Ngay cả khi còn trẻ như thế, hắn hiểu, rằng bà sẽ không bao giờ cử động nữa. Có lẽ hắn giống phụ thân hắn ở mặt đó. Rằng, hắn không một lần cảm thấy đau buồn, chỉ có thể cảm thấy mê mẩn trước đứa trẻ sơ sinh mỏng manh trong vòng tay. Đôi mắt của nó mở ra, và Indra nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như đang phản chíu đôi ngươi của chính mình. Hắn cảm thấy mắt nó cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng nó không thể nhìn thấy hắn. Nó không biết gì về thế giới mà Indra đang sống, và nó không biết gì về cuộc đời mà nó vừa tước đi. Nó cũng thật ngu ngốc, chứa đầy sự tò mò và thắc mắc ngay cả khi nó mù quáng. Indra cảm thấy rằng trong vòng tay hắn là thể trạng thuần khiết nhất mà một linh hồn có thể có được, không bị bóp méo và đầy sự ngu ngốc, ngây thơ. Indra có thể quấn tay mình quanh cổ họng nhỏ bé kia, bóp nghẹt và nó sẽ không cảm thấy ghét hắn. Sẽ quá ngu xuẩn để có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Indra có thể đã luôn là một cá thể thật sự bệnh hoạn và vặn vẹo, vì sự thật là điều đó khiến hắn rất phấn khích.
Indra không biết mình đã đi được bao lâu hay được bao xa. Đôi chân của hắn đau đến tê dại từ cơn bỏng rát khủng khiếp trên lớp da ngày càng bị bào mòn theo mỗi bước chân. Quần áo hắn sờn rách từ lâu. Tóc trở nên dài và lộn xộn, và hắn sẽ chỉ cắt nó đi khi nó chạm đến mặt đất. Thời gian trôi nhanh trong mắt hắn, 'ngày' của hắn thường kéo dài qua nhiều biểu sáng và 'đêm' của hắn thường kéo dài qua nhiều đêm trăng. Hôm nay, cũng như hôm trước và hôm trước nữa, hắn kiệt quệ. Kiệt quệ vì cứ phải mãi bước đi, kiệt quệ vì phải sống. Điều duy nhất giữ cho cơ thể hắn chuyển động là sự căm hận mạnh mẽ đến mức hắn chắc chắn rằng giờ đây nó đã là một phần của mình. Indra nhắm nghiền mắt lại và không khóc, vì tất cả những giọt nước mắt của hắn đã cạn đi từ rất nhiều năm trước rồi.
..và rồi hắn gặp cô.
Indra mở mắt trước tiếng chim hót líu lo. Một vài con đậu dọc cơ thể mềm nhũn của hắn. Điều này xảy ra thường xuyên, và Indra cựa quậy và nhìn chúng chạy tán loạn, tự hỏi liệu chúng có để lại phân trên người hay không. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn vẫn còn tồn tại vậy nên nó có là vấn đề gì? Giống như mọi thứ, trừ hắn, nó sẽ trôi đi và biến mất qua thời gian. Hắn đứng dậy và bắt đầu đi tiếp, tuy nhiên không giống như ngày thường, hắn dừng lại sau một quãng đường ngắn. Ngay cạnh nơi hắn ngủ là một khoảng đất trống trải đầy cỏ xanh và hoa lá đủ màu. Và ngay giữa cánh đồng ấy là một cô bé khác thường. Tóc cô có màu rất không tự nhiên, nó sáng và hồng như một bông hoa, khi cô quay lại hắn có thể thấy đôi mắt màu xanh sữa và mềm mại của cô. Cô khiến hắn nhớ những mấy đứa trẻ sơ sinh, đầy sự ngây thơ và hiếu kì. Khi cô nhìn chằm chằm vào hắn, Indra tự hỏi liệu cô có thể thực sự "nhìn thấy" hắn không.
Indra thỉnh thoảng nhìn thấy con người, thường là theo nhóm cho hhanws biết có một ngôi làng ở gần đó. Họ thường phớt lờ hắn, và vì vậy hắn cũng chẳng đoái hoài tới họ. Tuy nhiên, hắn đã không nhìn thấy con người trong một thời gian dài. Khu rừng rậm rạp đầy thú dữ, ít nhất thì nó không phải là nơi thích hợp cho một ngôi làng, hoặc một đứa trẻ. Ngoài điều đó ra, hắn chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào sặc sỡ đến vậy. Tất cả những người hắn từng gặp qua đều có mái tóc màu nâu hoặc đen xỉn, và ngay cả tóc hắn cũng mang màu những chiếc lá mục nát. Cô có thật sự là con người không? Dù sao thì nó cũng không thành vấn đề. Không có gì quan trọng. Cô ấy rồi cũng sẽ chết như những kẻ khác, dù là bây giờ hay sau này, và hắn vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Khi nhận ra điều đó, Indra bắt đầu từ từ rời đi.
Nhưng sau đó đứa trẻ vươn cánh tay về phía hắn, ra hiệu cho hắn lại gần hơn. Cơ thể giống như bị bỏ bùa, Indra cứ thể làm nghe theo lời cô, từ từ tiến về phía cô. Những bông hoa cù vào bàn chân rướm máu của hắn, đâm chọc vào chân, cảm giác đau đớn và tê dại dần tan biến theo mỗi bước đi. Hắn ngồi trước mặt cô, đầu gối chụm lại với nhau và mắt cá chân tách rời, cánh tay buông thõng bên cơ thể to lớn đang khom lưng và cao ngất so với cơ thể nhỏ bé của cô. Sự khác biệt về kích thước là cực kỳ rõ ràng, và giống như những người khác, hắn mong đợi cô sẽ hét lên. Thế nhưng, cô gái ấy không hề sợ hãi chút nào, đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên và ngây thơ của trẻ nhỏ. Tay cô đưa lên trước mặt hắn, và trong khoảnh khắc đó, hắn sợ hãi. Tại sao cô không sợ? Cô đang định làm gì?
Liệu ta cuối cùng cũng có thể chết đi?
Bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô chạm vào má phải của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa. "Onii-san... khuôn mặt của anh thật đẹp trai a!" cô gái kêu lên, và cười toe toét.
Đẹp trai? Đó có phải là những gì cô ấy nói?
Lần thứ hai trong đời, Indra hoàn toàn chết lặng. Hắn chưa một lần nghi ngờ việc hắn trông như một con quái vật, không, hắn ta thật sự là một con quái vật.
Điều cô ấy nói là một lời nói dối, một trò lừa đảo, đúng chứ?
Indra muốn rời khỏi bàn tay ấy, nhưng hơi ấm của nó cuốn hút và dịu dàng đến mức hắn cảm thấy nếu bây giờ rời xa thì hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp đó nữa. Trong nhiều thập kỷ, Indra đã sống và trưởng thành với nỗi chán ghét mình dành cho đôi mắt khác, những đôi mắt sẽ không đỏ rực lên với sự đau đớn như hắn. Thế mà, đôi mắt mà chính hắn đã căm hận và nguyền rủa hàng ngàn lần lần đang nhìn chằm chằm vào hắn, đôi ngọc lục bảo không chút do dự, và Indra nhìn lại. Nếu những gì cô ấy nói là dối trá, thì đó là thứ dịu dàng nhất mà hắn từng cảm thấy, mềm mại và đầy sự vị tha, ấm áp, màu xanh lá cây và màu hồng .. một sinh vật như này có thực sự là một con người? Nhìn vào màu mắt và mái tóc của cô gái trước mắt, hắn chắc chắn cô là một tiên nữ.
"Tại sao... em lại tốt với ta như vậy?" Giọng Idra khàn đi do nhiều năm im lặng, và thanh âm được tạo ra nghe như tiếng sủa của một con vật hơn là tiếng người. Hắn muốn giao tiếp với cô - bằng mọi cách hắn muốn người duy nhất không sợ mình coi hắn như một con người, và hắn run rẩy, mở miệng lần nữa trong tuyệt vọng: "... một người như ta... ta là một con quái vật- "
Sau đó, cô gái búng mạnh vào hắn, mạnh mẽ. Indra hơi nhăn mặt, và mặc dù bây giờ cô ấy đang cau mày, hắn có thể nhận ra rằng ánh mắt đó không hề chứa ác ý.
"Đồ ngốc. Ngay cả khi họ nói rằng anh là một con quái vật, anh không thể nhượng bộ," cô gái nói với giọng bực bội, như thể đang giảng giải cho một người lớn tuổi như hắn. Cô đột ngột đứng dậy và cầm lấy tay trái của hắn, kéo đến một con sông cạn. Sau đó, trong một động tác, cô nắm lấy vạt áo kimono của mình và xé nó, âm thanh vang vọng bên tai Indra. Cô ngâm mảnh quần áo bị xé rách vào nước sâu đến đầu gối, và trước khi Indra có thể phản đối thì tầm nhìn của hắn đã bị che phủ bởi mảnh vải ướt.
Hắn ngoan ngoãn ngồi đó khi cô tỉ mỉ lau sạch vết bẩn trên người. Cô đang giận hắn, và hắn càng lúc càng nghĩ về những gì cô đã nói với mình. Sao mà cô gái này có thể hiểu được hắn cơ chứ? Cô đang ám chỉ ai khi cô dùng từ "họ"? Nhượng bộ? Với thứ gì? Tất cả đều là những câu hỏi mà hắn muốn hỏi, nhưng kỹ năng giao tiếp của hắn quả thực kém đến nỗi hắn thậm chí không thể nói chuyện đàng hoàng. Thật đáng xấu hổ, và vô cùng thảm hại. Indra tự hỏi bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi hắn, nhưng âm thanh nhịp nhàng của sự cọ xát giận dữ mang lại cho hắn cảm giác thoải mái vô cùng.
Cần một lúc lâu để cọ rửa sạch sẽ bụi bẩn khắp người hắn, và khi xong việc cô chống hai tay lên hông mình, đúng nhìn đầy kiêu hãnh. "Thấy chưa?" Cô nói, cái cau mày biến mất, "đẹp trai". Cô gái chỉ vào hình ảnh phản chiếu của mặt nước, và khi nhìn xuống, Indra nhìn thấy một con người quen thuộc.
Đó là bản thân hắn, và mặc dù không già đi nhưng khuôn mặt ấy hắn hầu như không thể nhận ra. Nó chắc chắn giống như những gì hắn nhớ, nhưng dường như già hơn và đầy đau khổ, nhếch nhác và kiệt sức. Cô vẫn cứ cố chấp mà gọi hắn là đẹp trai? Indra quay mặt về phía cô, và khi hắn bắt gặp ánh mắt trong veo kia, cô cười toe toét.
Đột nhiên Indra cảm thấy có gì đó thay đổi bên trong mình: hắn cảm thấy nhịp đập của con tim, hơi ấm của cơ thể, hắn nhìn thấy màu sắc trên thế giới, và tất cả đều đẹp đẽ - và sau đó hắn cảm thấy đau buốt từ đôi chân bị hành hạ của mình, các bắp cơ trên khắp cơ thể hét lên vì đau đớn, hơi lạnh của không khí trên làn da trần- nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn đẹp đến mức hắn có thể bật khóc. Và rồi hắn nhìn thấy cô, nụ cười ấy thổi bùng sức sống vào hắn, và lần đầu tiên Indra thực sự cảm thấy được sống, hắn cảm nhận được điều đó khi hít thở, cảm nhận được nó trong nhịp tim của mình, cảm thấy nó trong cơn đau nhức nhối của cơ thể - Nó không chỉ là một sự thật nào đó được thế giới chấp nhận, nó chỉ là một cảm giác trong hắn, như thể mọi thứ đều quan trọng: từng hơi thở, từng cái chớp mắt, từng màu sắc, từng cảm giác, từng nhịp đập trái tim... tất cả đều hét lên rằng hắn đang sống với đam mê và tình yêu - và tất cả là nhờ cô ấy.
Hắn không xứng đáng được cảm thấy hạnh phúc như thế này, hay được đối xử tử tế như thế, hắn có thật sự được phép ích kỷ đến dường này không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro