Chương 10
Chăm em để em làm vợ tôi!
Chương 10: Cảm xúc khó nói
Hana giờ đã 21 tuổi, đang theo học ngành luật, và vẫn đều đặn đi học, chăm chỉ nghiên cứu bài vở. Cô không còn là cô bé 5 tuổi, hay 15 tuổi bướng bỉnh nữa. Cô đã trưởng thành, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa dịu dàng, nhưng vẫn giữ được nét đáng yêu khiến ai cũng muốn bảo vệ.
Ngày nào cũng vậy, Hana dành một phần tâm trí cho Yoon Hee Jae. Dù giờ đã trưởng thành, nhưng cô vẫn giữ thói quen chuẩn bị bữa tối cho anh, từ cơm canh, đến những món nhỏ anh thích. Căn bếp lúc nào cũng ấm áp mùi cơm nóng hổi, bếp núc gọn gàng, tươm tất, phản ánh sự chăm chút của Hana.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Hana vừa tan học, mệt nhưng vẫn nhanh chân về nhà. Trên đường đi, cô nghĩ về bài học vừa học, về bài tập lớn cần hoàn thành, nhưng trong đầu vẫn không thôi nghĩ đến anh. “Chú Hee Jae chắc bận công việc lắm, nhưng về nhà sẽ có cơm nóng của con…”, cô tự nhủ.
Khi Hana đến gần cổng trường, cô thấy một nam sinh cùng lớp đang đứng chờ. Cậu đang giảng một điểm luật khó nhằn, giọng hăng say. Hana mỉm cười, đưa mắt theo những lời giải thích, vừa nghe vừa gật gù. Cả hai cười nói rôm rả, đôi khi Hana còn nhún vai, gật đầu, ánh mắt sáng lên hứng thú.
Chẳng ngờ, ngay lúc đó, một chiếc xe sang dừng trước cổng. Yoon Hee Jae vừa tan làm, ghé qua đón Hana. Anh chưa kịp gọi, đã thấy cô cười nói vui vẻ với nam sinh kia. Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tim anh. Mặt Yoon Hee Jae lập tức tối sầm. Bụng nhói lên một cảm giác khó chịu, pha lẫn ghen tuông âm ỉ mà anh chưa từng trải qua.
Anh bước xuống xe, giọng trầm hẳn, nghiêm nghị:
“Kang Hana.”
Hana giật mình, quay sang, đôi mắt to tròn ánh lên chút bối rối:
“Chú… chú về sớm à?”
Nam sinh kia cũng đứng dậy, hơi lúng túng:
“À… chào chú ạ…”
Yoon Hee Jae không nói gì thêm, chỉ nhíu mày, tiến lại gần Hana, kéo cô ra phía xe:
“Lên đi. Chúng ta về.”
Hana đỏ mặt, cúi xuống:
“Vâng…”
Trên đường về, Hana không dám ngước mắt nhìn anh. Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình đập rộn ràng, vừa bối rối vừa thấy… một niềm hạnh phúc lạ lùng. Cô không hiểu hết, chỉ biết trái tim cô như rung lên khi anh đứng cạnh, đôi mắt nghiêm nghị nhưng ánh lên chút lo lắng.
Yoon Hee Jae lái xe, vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Anh chưa từng nghĩ rằng… chỉ một cử chỉ gần gũi với người khác của Hana lại khiến anh bực dọc đến vậy. Anh nhận ra mình không muốn bất cứ ai ở gần Hana ngoài anh. Cảm giác ấy vừa khó chịu, vừa kỳ lạ, nhưng cũng khiến tim anh run lên mà anh không thừa nhận.
Về đến nhà, Hana lặng lẽ bước vào bếp, chuẩn bị bữa tối. Cô thắp lửa, nấu canh, xào rau, bày cơm ra bàn. Mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khắp phòng, ấm áp như chính tình cảm cô dành cho Yoon Hae Jae.
Yoon Hae Jae đứng ngoài cửa, quan sát, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự nghiêm nghị:
“Để chú làm.”
Hana ngạc nhiên, ánh mắt ngước lên:
“Chú…?”
Anh tiến lại, đặt tay lên bếp, như muốn giữ Hana tránh khỏi việc nặng nhọc, giọng vẫn trầm:
“Con vừa… quá thân thiết với nam sinh đó. Chú không thích.”
Hana đỏ mặt, cúi xuống, lúng túng:
“Con… con chỉ… hỏi bài thôi ạ…”
Yoon Hae Jae im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu:
“Ừ… chú hiểu.”
Sự im lặng ấy khiến Hana cảm nhận rõ tình cảm khác lạ trong ánh mắt anh: vừa lo lắng, vừa… muốn cô chỉ ở bên mình. Trái tim cô bỗng nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Bữa tối diễn ra trong yên lặng, chỉ còn tiếng gắp đồ ăn, tiếng xào xào của bát đĩa, mùi thức ăn lan tỏa. Hana cảm thấy tim mình rung lên mỗi khi Yoon Hae Jae nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ánh lên sự quan tâm. Cô biết, những cảm xúc này không còn giống như những năm 15, 16 nữa, mà là một thứ tình cảm sâu hơn, khó gọi tên.
Sau bữa tối, Hana thu dọn bàn học, chuẩn bị tài liệu cho ngày mai. Khi ngẩng lên, cô thấy Yoon Hae Jae đứng phía sau, bàn tay khẽ chạm vai cô:
“Con đã lớn rồi. Biết chăm sóc chú như thế này…”
Hana đỏ mặt, cúi xuống:
“Con… con chỉ muốn chú khỏe thôi ạ.”
Anh im lặng, ánh mắt trầm ấm, nhìn cô bé ngày nào nay đã trưởng thành, biết lo lắng cho anh, biết quan tâm. Trong lòng Yoon Hae Jae, cảm giác muốn giữ Hana gần bên, muốn bảo vệ, và… rung động đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hana lặng lẽ nhìn anh, trong lòng tự nhủ:
Con sẽ luôn ở bên chú, luôn.
Yoon Hae Jae đứng yên, cảm nhận nhịp tim cô bé gần bên, lòng vừa ấm áp vừa lạ lùng. Anh nhận ra, sau 16 năm, tình cảm chú – em đã bắt đầu biến chuyển. Không còn là bảo bọc đơn thuần, mà là những rung động ngọt ngào, khó gọi tên, nhưng thật sự mạnh mẽ.
Trước khi đi ngủ, Hana ngồi cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu nhẹ lên mái tóc đen dài, lòng tràn đầy quyết tâm: cô sẽ nỗ lực học luật thật giỏi, chăm sóc chú, và… một ngày nào đó, sẽ để Yoon Hae Jae biết rằng tình cảm cô dành cho anh đã vượt ra khỏi ranh giới “chú – em” từ lâu.
Còn Yoon Hae Jae, đứng bên ngoài nhìn cô, hít một hơi thật sâu, biết rằng những rung động mà anh cảm nhận với Hana… không còn là tình thương một đứa trẻ nữa, mà là thứ tình cảm sâu sắc, ngọt ngào, và… khó cắt nghĩa bằng lời.
Hết Chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro