Chương 18
Chương 18: Khi người khác mời em đi ăn
Buổi sáng hôm ấy, Hana thức dậy trong tiếng mưa lất phất ngoài hiên. Căn hộ yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt trên khung cửa kính. Cô khoác áo len mỏng, bước ra khỏi phòng thì thấy Yoon Hee Jae đã ngồi ở bàn ăn, tay cầm ly cà phê còn bốc khói.
Anh luôn dậy sớm. Thường là người pha cà phê trước khi đọc báo, rồi mới rời đi đến công ty.
“Chú không ngủ thêm một chút à?” – Hana ngáp khẽ, giọng còn ngái.
“Thói quen rồi. Em ngủ ngon chứ?”
“Cũng được ạ. Nhưng trời mưa thế này mà phải đi học thì hơi buồn.”
Cô chống tay lên cằm, mắt lim dim nhìn ra cửa sổ. Yoon Hee Jae nhìn cô – ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt trắng trẻo của Hana, đôi môi hơi cong khi lười biếng than thở. Có điều gì đó khiến anh không thể rời mắt.
Anh vội đặt ly cà phê xuống, chỉnh lại cà vạt.
“Ăn sáng đi. Đừng để trễ giờ.”
“Vâng, thưa luật sư lạnh lùng nhất nhà Song&Kim.”
“Đừng học cách nói giễu của mấy đứa sinh viên khác.” Anh nhíu mày, còn cô thì cười khẽ.
---
Trường hôm nay vắng hơn thường lệ, do cơn mưa khiến nhiều sinh viên đến muộn. Hana ngồi ở góc bàn cà phê trong khuôn viên, lôi laptop ra xem tài liệu chuẩn bị cho bài thuyết trình.
“Ngồi một mình hả?”
Giọng nam quen thuộc vang lên. Cô ngẩng đầu, thấy Park Ji Won đang cầm hai ly đồ uống.
“Ờ… em đang làm bài thôi.”
“Thế thì tốt. Cà phê cho em này, ít đường như lần trước.”
Cô hơi ngạc nhiên: “Anh nhớ luôn á?”
“Nhớ chứ, người ta bảo luật sư tương lai phải có trí nhớ tốt mà.” Ji Won cười.
Cả hai cùng ngồi dưới mái hiên, tiếng mưa rơi lộp bộp trên tán lá. Cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên – từ mấy vụ án anh đang thực tập, đến chuyện cô đang đọc sách gì.
Cô thấy Ji Won thật dễ gần, đôi lúc lại có nét tinh tế khó ngờ.
Khi tan học, Ji Won đề nghị:
“Hana, tối nay ăn với anh nhé. Gọi là mừng bài thuyết trình hôm nay.”
“Hả? Nhưng… em còn phải nấu cơm cho chú Hee Jae.”
“Chắc anh ấy không để bụng đâu. Em sống cùng anh ta mười mấy năm rồi mà, đúng không?”
Hana mím môi, có chút ngập ngừng.
“Ừ, nhưng… anh ấy không thích em ra ngoài muộn.”
Ji Won cười nhẹ, nụ cười nửa trêu nửa thật: “Luật sư ấy coi em là gì mà giữ kỹ thế nhỉ?”
Câu hỏi tưởng đơn giản ấy, lại khiến tim Hana đập lạc một nhịp. Cô không biết trả lời thế nào – là người thân, người giám hộ, hay… là ai khác?
---
Tối đó, Yoon Hee Jae về nhà sớm hơn thường lệ.
Mưa đã tạnh, thành phố thắp đèn. Anh treo áo khoác lên, nhìn quanh — bàn ăn trống trơn, không có mùi thức ăn, không có giọng nói ríu rít quen thuộc.
“...Hana?”
Không ai đáp.
Anh lấy điện thoại, thấy thông báo từ mạng xã hội của cô: “Ăn tối với anh Park Ji Won 🍽️”
Tim anh chùng xuống.
Không hiểu vì sao, cảm giác tức tối lan nhanh như lửa bén. Anh ngồi xuống sofa, rút cúc áo trên cùng ra, ngả đầu ra sau. Không phải lần đầu Hana đi ăn với bạn, nhưng lần này… anh thấy khác. Có lẽ là vì cái tên Ji Won. Có lẽ là vì nụ cười cô khi nói về người đó dạo gần đây.
Anh cười nhạt, tự nhủ: “Chỉ là em bé năm nào thôi mà, Yoon Hee Jae. Đừng nghĩ nhiều.”
Nhưng khi đồng hồ chỉ 9 giờ tối, cô vẫn chưa về.
Anh đứng dậy, khoác áo lại, rồi lái xe ra ngoài.
---
Nhà hàng nhỏ ở gần khu trường học. Qua ô kính, anh nhìn thấy Hana ngồi đó, tay chống cằm, cười khi nghe Ji Won nói chuyện. Mái tóc dài rũ xuống, đôi mắt ánh lên dưới ánh đèn vàng.
Cảnh tượng ấy… giống như một mũi kim mảnh đâm sâu vào ngực.
Anh không bước vào. Chỉ lặng lẽ đứng tựa bên ngoài, tay đút túi quần, gương mặt lạnh như đá. Đôi khi, sự im lặng của Yoon Hee Jae đáng sợ hơn cả cơn giận.
Khoảng mười lăm phút sau, Hana đứng dậy. Ji Won tiễn cô ra tận cửa, che ô cho cô.
“Mai anh đưa em đi học nhé?”
“Thôi, em đi xe buýt được rồi. Với lại chú em mà thấy chắc giận mất.”
“Thật là, anh không hiểu sao em cứ gọi người ta là chú hoài. Trông anh ấy đâu già tới mức đó.”
Hana khẽ cười, bước ra dưới hiên, không để ý phía xa có ánh mắt dõi theo mình.
---
Khi cô về đến nhà, Yoon Hee Jae đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn hồ sơ mở dở. Ánh đèn dịu nhưng bầu không khí im phăng phắc.
“Con… về rồi ạ.” – cô nói nhỏ.
Anh chỉ khẽ ngẩng đầu, giọng trầm và đều: “Muộn rồi.”
“Dạ, con đi ăn với bạn…”
“Anh ta đưa về?”
“Dạ… vâng.”
Một thoáng im lặng kéo dài. Tiếng kim đồng hồ lách tách vang lên rõ ràng.
“Con lớn rồi, có thể tự quyết chuyện đi đâu, với ai.” Anh khẽ nói, mắt không rời trang giấy. “Nhưng nhớ… đừng để ai khác chạm vào tay mình nếu không cần thiết.”
Hana sững lại.
Giọng nói ấy không lớn, nhưng mang theo chút gì đó mơ hồ – vừa dặn dò, vừa chiếm hữu.
Cô bước đến gần, đặt túi xuống.
“Chú đang ghen thật à?”
Hee Jae ngẩng lên, ánh mắt anh tối lại. “Em nghĩ chú có lý do để ghen sao?”
“Con chỉ hỏi thôi…”
“Vậy đừng hỏi nữa.”
Anh đứng dậy, đi qua cô, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng qua.
Nhưng khi vừa ngang vai, cô bỗng khẽ nói:
“Vì chú ghen nên mới lạnh với con như vậy đúng không?”
Bước chân anh dừng lại.
Hana nhìn theo bóng lưng anh, tim đập nhanh. Không biết vì sao cô lại dám nói thế, chỉ biết trong lòng dâng lên cảm giác khó tả – nửa chờ đợi, nửa sợ hãi.
Hee Jae quay lại, ánh mắt sâu như xoáy vào cô:
“Đừng nói mấy điều em chưa hiểu, Hana.”
“Nhưng con hiểu chứ… con đâu còn nhỏ nữa.”
Hai người nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức nghe rõ hơi thở. Không ai nói thêm lời nào, chỉ có sự im lặng đan xen giữa hai nhịp tim.
Anh là người dứt ra trước, chậm rãi nói:
“Đi nghỉ đi. Mai còn học.”
Rồi anh quay lưng bước vào phòng, để lại cô đứng đó – tay siết chặt, tim rối như tơ.
Còn anh, khi khép cửa lại, mới nhận ra lòng bàn tay mình đang run.
Phải, anh ghen. Nhưng anh sợ hơn cả… là điều đó đã vượt khỏi giới hạn mà anh nên có.
---
✨ Chương 18 – hết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro