Chương 9
Chăm em để em làm vợ tôi!
Chương 9: Cô gái của chú
Hana giờ đã 21 tuổi, gương mặt thanh tú, vóc dáng dịu dàng nhưng vẫn giữ nét ngây thơ ngày nào. Cô đang theo đuổi ngành luật, nỗ lực từng ngày để trở thành luật sư giống Yoon Hae Jae – người luôn là hình mẫu và chỗ dựa duy nhất trong đời cô.
Mỗi buổi sáng, Hana dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mình, rồi lo học hành, nghiên cứu bài vở, đôi khi còn làm thêm vài đề thi thử. Nhưng bữa tối luôn là khoảng thời gian cô dành riêng cho Yoon Hae Jae.
---
Một chiều, Hana vừa trở về sau giờ học ở trường luật. Cô mở bếp, bật bếp gas, hít một hơi dài mùi cơm nóng hổi. Đôi tay thoăn thoắt sơ chế rau, nấu canh, và vừa nấu vừa nghĩ đến Yoon Hae Jae.
Chú Hae Jae chắc bận công việc lắm… nhưng về nhà sẽ có bữa cơm của con… – Hana mỉm cười, lòng thấy ấm áp.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng xào nấu và đồng hồ kêu tích tắc. Hana thỉnh thoảng liếc ra cửa, mong bóng dáng quen thuộc của Yoon Hae Jae xuất hiện.
---
Cuối cùng, tiếng xe ngoài đường vang lên. Hana hít một hơi thật sâu, chạy ra cửa, mỉm cười rạng rỡ:
“Chú Hae Jae về rồi à?”
Yoon Hae Jae bước vào, bộ vest công sở vẫn gọn gàng nhưng ánh mắt khó giấu niềm mệt mỏi. Anh liếc quanh phòng, mùi cơm nghi ngút khiến đôi mắt anh dịu lại.
“Hana… sao con nấu cơm sớm thế?” – anh hỏi, giọng trầm thấp.
“Con muốn chú ăn no trước khi mệt nốt. Thêm nữa, hôm nay chú về muộn mà.” – Hana cười, mắt lấp lánh, vừa đi lấy bát đĩa đặt lên bàn.
Yoon Hae Jae chỉ nhìn cô một lát, trong lòng vừa ấm áp vừa có chút… bối rối. Anh vẫn luôn quen nhìn Hana như đứa trẻ, nhưng giờ cô đã lớn, biết chăm sóc, biết lo lắng cho anh.
---
Bữa tối diễn ra trong sự yên ấm, Hana vừa bưng cơm vừa kể chuyện học hành, Yoon Hae Jae thỉnh thoảng gật gù nghe. Cô thậm chí còn đem ra vài tài liệu pháp luật hỏi anh ý kiến, giọng nghiêm túc mà tràn đầy niềm hứng thú.
“Con học giỏi lắm, Hana.” – Yoon Hae Jae khen, giọng trầm ấm.
“Con… con muốn trở thành luật sư giỏi như chú Hae Jae. Con sẽ không phụ lòng chú đâu ạ.” – Hana nói, ánh mắt long lanh nhìn anh, trong lòng tràn đầy quyết tâm.
Anh im lặng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, Yoon Hae Jae nhận ra một điều rõ ràng: cô bé ngày nào mà anh cưng chiều, chăm sóc… giờ đã trưởng thành, trở thành cô gái khiến trái tim anh rung động theo một cách khác hẳn.
Bữa tối kết thúc, Hana thu dọn bàn, ánh mắt lén liếc anh. Yoon Hae Jae đứng bên cạnh, bàn tay khẽ chạm vai cô, giọng trầm:
“Con đã lớn rồi. Biết chăm sóc chú như thế này…”
Hana đỏ mặt, cúi xuống:
“Con… con chỉ muốn chú khỏe thôi ạ.”
Trong căn bếp nhỏ, hai người đứng lặng, nhìn nhau. Tình cảm suốt 16 năm, từ bảo bọc, cưng chiều, giờ bắt đầu chuyển hóa… thành thứ cảm xúc khó gọi tên nhưng ngọt ngào đến lạ thường.
Bữa tối hôm ấy, Hana vừa rửa xong bát đĩa, Yoon Hae Jae vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô dịu dàng khó tả.
“Con đã rửa bát xong rồi à?” – giọng anh trầm nhưng có chút mềm mại.
“Vâng ạ… chú không đi nghỉ đi.” – Hana cúi xuống, tay lau vào tạp
Trong khoảnh khắc, Yoon Hae Jae thấy tim mình lạ lùng nhói lên. 16 năm trôi qua, đứa bé mà anh từng bảo vệ, dạy dỗ, giờ đã trở thành một cô gái dịu dàng, nhưng vẫn giữ nét đáng yêu làm tim anh loạn nhịp.
Hana đi lại gần, nhìn anh nghiêm túc:
“Chú Hae Jae… con vừa học xong một bài luật rất khó. Con muốn hỏi chú ý kiến.”
Yoon Hae Jae liếc nhìn, nhẹ gật đầu:
“Được. Cho chú xem.”
Cô lôi tập tài liệu ra, giọng say mê giải thích từng lập luận, từng dẫn chứng. Anh im lặng nghe, thỉnh thoảng gật gù, mắt không rời khỏi gương mặt cô.
“Con thật sự chăm chỉ… và thông minh hơn ngày xưa nhiều.” – anh nói khẽ.
Hana đỏ mặt, cúi xuống, lúng túng:
“Con… con chỉ muốn trở thành luật sư giỏi để không phụ lòng chú thôi ạ.”
Bữa tối dần yên lặng, nhưng Hana vẫn cảm thấy hơi thở của Yoon Hae Jae gần bên, khiến trái tim cô đập rộn ràng. Cô dám ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt trầm nhưng ấm áp, đôi lúc nhíu mày vì một chi tiết trong tài liệu, đôi lúc ánh mắt lại dịu dàng khi nhìn cô.
Cô biết, tình cảm của mình đã thay đổi. Không còn là “cô bé được chú Hae Jae chăm sóc” nữa, mà là một cô gái… yêu thương chú theo cách riêng.
Sau khi được giải thích rõ, Hana kéo ghế ra, xếp tập tài liệu:
“Chú Hae Jae… con sẽ cố gắng học thật giỏi. Con sẽ không để chú thất vọng đâu.”
Yoon Hae Jae nhìn cô, lòng vừa ấm vừa khó tả. Anh cúi xuống, đặt tay lên vai cô:
“Con đã làm chú tự hào rồi, Hana. Nhưng… con phải học cách để chăm sóc bản thân nữa.”
Hana đỏ mặt, hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười:
“Con… con biết rồi ạ.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Không cần lời nói, cả hai đều hiểu: mối quan hệ chú – em đã vượt qua ranh giới cũ, chuyển hóa thành một thứ cảm xúc dịu dàng nhưng sâu sắc hơn bao giờ hết.
Trước khi đi ngủ, Hana nhẹ nhàng xếp bàn học, nhìn ra cửa sổ, mỉm cười:
Con sẽ luôn ở bên chú. Luôn.
Yoon Hae Jae đứng phía sau lặng lẽ nhìn cô, lòng dâng lên cảm giác vừa bảo vệ, vừa rung động – thứ cảm giác mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua với đứa bé ngày xưa.
Hết Chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro