Chương 3: Những Giao Thoa Đầu Tiên
Sau buổi tập căng thẳng, Tôn Dĩnh Sa ngồi lại trên khán đài, ánh mắt dõi theo Vương Sở Khâm đang luyện tập một mình trên sân. Những cú đánh của anh chính xác và mạnh mẽ, phản ánh sự tập trung và quyết tâm. Cô nhớ lại lời anh nói về sự tin tưởng trong đánh đôi:
"Em không tin tôi. Và tôi... chưa biết phải tin em thế nào."
Lời nói ấy vẫn vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô tự vấn về khả năng phối hợp và sự đồng điệu giữa họ.
Ở một góc khác của trung tâm huấn luyện, Mẫn Vũ đang chăm chú luyện tập. Cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lại dừng lại ở Cao Viễn, người đang trò chuyện vui vẻ với các đồng đội. Sự hòa đồng và năng lượng tích cực của anh khiến cô không khỏi chú ý.
Một buổi chiều, khi Mẫn Vũ đang tập luyện, Cao Viễn tiến lại gần, nụ cười thân thiện trên môi:
"Mẫn Vũ, cô có muốn luyện tập cùng tôi không?"
Cô ngừng lại, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng thường thấy:
"Tôi quen luyện tập một mình."
Cao Viễn không nản lòng, vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng:
"Đôi khi, có người cùng luyện tập sẽ giúp em tiến bộ nhanh hơn. Chúng ta có thể thử một buổi, nếu cô muốn."
Mẫn Vũ im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu:
"Được thôi."
Họ bắt đầu luyện tập cùng nhau, sự phối hợp ban đầu còn gượng gạo, nhưng dần dần, họ tìm thấy nhịp điệu chung. Cao Viễn luôn kiên nhẫn, điều chỉnh theo phong cách chơi của Mẫn Vũ, trong khi cô cũng bắt đầu mở lòng hơn, chấp nhận sự hỗ trợ từ anh.
Trong khi đó, Tôn Dĩnh Sa quyết định chủ động hơn trong việc xây dựng sự tin tưởng với Vương Sở Khâm. Cô bắt đầu lắng nghe và phối hợp nhịp nhàng hơn trong các buổi tập. Một buổi sáng, khi cả hai đang luyện tập, Dĩnh Sa chủ động đề xuất:
"Anh Sở Khâm, em nghĩ chúng ta nên thử một chiến thuật mới. Nếu em di chuyển nhanh hơn về phía lưới, anh có thể yểm trợ phía sau và tận dụng những cú đánh phản công."
Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên nhẹ, rồi gật đầu:
"Được, chúng ta thử xem."
Họ thực hiện chiến thuật mới, và bất ngờ, sự phối hợp trở nên mượt mà hơn. Những cú đánh của Dĩnh Sa ở gần lưới kết hợp với sự hỗ trợ từ phía sau của Sở Khâm tạo nên một lối chơi hiệu quả. Sau một loạt điểm thắng, Sở Khâm dừng lại, nhìn Dĩnh Sa với ánh mắt tán thưởng:
"Ý tưởng tốt. Em đã tiến bộ nhiều."
Dĩnh Sa mỉm cười, cảm thấy sự tự tin tăng lên:
"Cảm ơn anh. Em nghĩ rằng, nếu chúng ta tiếp tục như vậy, sự tin tưởng sẽ được xây dựng."
Vương Sở Khâm gật đầu, lần đầu tiên, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt anh:
"Chúng ta sẽ làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro