Bước 1

Bước 1: Dỗ bé con ăn, không cho bé bỏ bữa.

Mọi người xôn xao tin tức thiếu gia nhà họ Trần - Trần Minh Hiếu vừa mới có người yêu, nghe đâu theo đuổi mấy năm mới được, người yêu của gã là một cậu con trai nhỏ tuổi hơn, gia thế có vẻ cũng bình thường, nhưng không hiểu sao lại có thể làm quý tử nhà họ Trần mê như điếu đổ.

Giới thượng lưu chỉ biết phong phanh là vậy, còn về thực hư như nào vẫn là nên hỏi người trong cuộc Trần Minh Hiếu.

Và biết sao không, Trần Minh Hiếu không hổ là "người thừa kế" gia sản khổng lồ của nhà Trần, đánh một đòn phủ đầu với phóng viên, sau đó đúng chất công tử soái khí rời đi.

"Người yêu tôi cần mấy người phải quan tâm à? Em ấy là bảo bối tôi sủng trong lòng bàn tay, còn hận không thể dán em ấy cạnh bên mình, vậy mấy người nghĩ xem, tôi có nên nói danh tính vị "thần tiên hạ phàm" này cho mấy người không?"

Sau đó đưa lưng tiêu soái rời đi, áo khoác bay bay chẳng khác gì những vị tổng tài cao phú soái trong những cuốn tiểu thuyết.

Thế nhưng cũng có kẻ có gan chặng đường vị tổng tài này, sau đó bị nụ cười nhếch mép lạnh lùng nhưng cũng vô cùng lễ độ của gã dọa sợ.

"Thật ngại quá, tôi phải về nhà nấu cơm cho sweetie nhà tôi, tối qua cực khỏi cho em ấy rồi"

Và sau đó, mọi mặt báo của Anh đều ghi những dòng tiêu đề đỏ chói.

"Thiếu gia - không soái nhất, không ai dám nhận"

"Người yêu quốc dân - tổng tài tiền tỷ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp"

"Cuộc sống hằng ngày của thiếu gia kim cương - sự thật khó nói"

"Sweetie trong lòng, giấu kín như bưng"

Trong lúc bên ngoài loạn cào cào, Hiếu đang cúi người ngắm bé con của mình, một tay còn đang kéo cà vạt xuống, tay chống nơi cạnh giường -'Bé yêu, dậy thôi'

Có thể chắc chắn, nếu người ngoài nghe được ngữ điệu cưng chiều cùng lời lẽ dịu dàng này của Hiếu, cá chắc 100℅ người đó sẽ té xỉu ngay lập tức, nhưng ai lại có diễm phúc nghe được ngoài người trong lòng của gã đây.

An nhúc nhích xoay người, nửa mặt non mềm lộ ra trước mắt Hiếu, môi nhỏ chúm chím đỏ mọng, gò má căng hồng như búng ra sữa, mịn màng lại mát lạnh, sợi tóc mềm rối tung hững hờ trên trán, chọc vào mí mắt đang nhắm, chọc cho bé nhíu mày.

-'Dậy nào, bé mê ngủ'- Hiếu nhẹ nhàng vén tóc bé lên, hôn ngay thái dương, xoa xoa vài cái trên mái tóc dài.

Rèm mi An khẽ rung, bé nhíu mày mơ màng mở mắt, nhìn rõ người trước mặt là ai thì không vui rù rì -'Không dậy, em muốn ngủ...'

Hiếu nhìn đồng hồ, gã đã đi cả buổi sáng, giờ đã gần đến giờ ăn trưa rồi, mà bé ngốc này cả sáng vẫn luôn bám giường, đến bữa sáng cũng không ăn, không thể để bé yêu nhịn đói được, một bữa thôi là đã sót lắm rồi.

-'Bé con, em đã ngủ cả sáng rồi, không thể ngủ tiếp nữa, em vẫn chưa ăn gì mà'- Lo lắng ngồi xuống kế bên, Hiếu dịu dàng xoa cái đầu bự vừa rút vào lòng gã, tay chuyển xuống chọc chọc má bé.

Hiếu để yên cho An nằm thêm chút nữa, quả nhiên chưa đầy năm phút bé đã tự động ngồi dậy, dụi dụi mắt ra vẻ bất bình -'Anh chọc em!'

Như một lời oán trách ngọt ngào, An cắn lấy ngón tay đã chọc mình, sau đó nhả ra hả hê nhìn dấu răng trên đó, bé vui vẻ cười khanh khách -'Đáng đời anh'

Đáy mắt Hiếu hiện lên sự bất lực, nhưng lấn át nó chính là sự sủng nịch, gã nhìn bé cười dịu dàng, vươn tay đặt sau lưng và dưới chân bé, lặp lại hành động mọi ngày từ khi hẹn hò với bé con.

An quen đường thuộc lối để gã bế mình lên, còn rút đầu cọ cọ vào hõm cổ gã cười tươi rói.

Bế cục cưng nhỏ tới bàn ăn, Hiếu đặt bé ngồi xuống ghế mềm, nhìn bàn ăn được chuẩn bị đầy đủ thì hài lòng ngồi xuống kế bên em.

-'Bé con, em muốn ăn gì?'- Quay mặt nhìn bên góc mặt tinh khôi lộ ra dưới ánh sáng vàng của bé, Hiếu dịu giọng hỏi.

An ngó khắp bàn ăn, nhìn thấy món mình muốn thì vui vẻ muốn chồm người lên, nhưng nhớ đến người bên cạnh liền trầm ổn ngồi lại, vươn ngón tay thon chỉ vào một cái đĩa -'Em muốn ăn cá hấp'

-'Được, anh gắp cho em'- Hiếu cười híp cả mắt, thành thục lấy phần cá vào trong chén của mình, lóc xương rồi đẩy sang cho bé.

An vui vẻ tận hưởng sự cưng chiều độc quyền chỉ thuộc về bé, Hiếu đưa món nào em cũng sẽ ăn phần nấy, lâu lâu còn quay mặt nhìn gã cười ngọt ngào.

Giải quyết xong một bữa ăn, hai mắt của An đã muốn díu lại với nhau. "Căng da bụng, trùng da mắt", bé con díu mắt lại gật gật đầu buồn ngủ.

Hiếu nhìn bé bất lực, gã nhân cơ hội bắt đầu càm ràm, vì thường ngày gã sẽ không dám mắng bé đâu, cứ nhìn cái mũi đỏ ửng cùng môi nhỏ trề ra ủy khuất, mắt hạnh xanh biếc đỏ hoe là gã đã không thể mắng tiếp một câu nào rồi.

-'Bảo bối, lần sau không được bỏ bữa'- Hiếu nhăn mày khẽ nhắc nhở, An thì gật gù xem như đã hiểu.

-'Bỏ bữa một lần thì tối phải ăn thêm một bữa khác'- Đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ không mấy trong sáng, Hiếu cười tà dùng chất giọng từ tính chầm chậm nói.

An theo quán tính gật đầu, sau đó đưa tay giật giật áo Hiếu, ý bảo gã đưa mình về giường ngủ.

Hiếu đạt được mục đích liền theo lệnh bế bé về phòng, sau đó ngắm bé ngủ an yên, mới rời phòng qua thư phòng làm việc.

Lưu ý bước 1: Nếu bé con không nghe lời, hãy phạt bé con bằng một bữa ăn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro