Chương 2: Gặp gỡ ở thôn Bình Hà
Sau sự ra đi của Tô Đại Thành, Tô Nhã Tinh chìm trong sự trống rỗng và mất mát. Nhiều đêm Tô Nhã Tinh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra thành phố Ninh Thành tấp nập, ánh đèn từ tháp Đăng Đông phản chiếu trên những con phố, nhưng tất cả chỉ làm cô thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Trong những khoảnh khắc như thế Tô Nhã Tinh nhớ về một chiều mùa xuân, khi hai anh em ngồi dưới tán cây già bên bờ sông, ngắm những cánh hoa anh đào rơi trong gió. Tô Đại Thành, với đôi mắt dịu dàng, quay sang cười với cô:
"Lần này anh đi công tác ở thôn Bình Hà có rất nhiều điều thú vị muốn kể với em." Tô Đại Thành giọng trầm ấm như thường lệ. "Thiên nhiên ở đó hoang sơ mà thanh bình. Những con đường nhỏ uốn lượn giữa những cánh đồng xanh mướt. Buổi sáng sương mù nhẹ nhàng bao phủ cả thôn giống như một bức tranh thủy mặc."
Tô Nhã Tinh chăm chú nhìn Tô Đại Thành đang say xưa kể về ngôi làng bình yên trong chuyến công tác của anh.
"Con người ở đó cũng hiền hòa, chất phác" Tô Đại Thành tiếp tục, mắt sáng lên. "Họ sống giản dị gần gũi, không ồn ào bon chen như ở đây."
Tô Nhã Tinh ngước nhìn anh trai, cô cảm nhận rõ sự say mê trong giọng nói của anh trai mình. Cô chưa từng thấy anh trai cô nói về một nơi nào đó với nhiều cảm xúc như vậy. Trong khoảnh khắc ấy Tô Nhã Tinh biết rằng nơi đó đã để lại trong lòng anh trai cô một ấn tượng vô cùng đặc biệt.
"Anh đã mua một căn nhà nhỏ ở đó." Tô Đại Thành cười, ánh mắt lắp lánh niềm vui. "Đó là món quà anh muốn tặng em"
Tô Nhã Tinh ngạc nhiên không nói nên lời. Trong lòng cô, niềm hạnh phúc như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo những cảm xúc ấm áp.
"Sinh nhật năm sau anh muốn đưa em đến đó." Tô Đại Thành nói tiếp, giọng trầm lắng nhưng đầy hứa hẹn. "Đó sẽ là nơi em có thể thư giãn, rời xa những áp lực công việc và cuộc sống. Anh nghĩ, em sẽ thích nơi đó lắm." Tô Đại Thành cười một cách nghịch ngợm:
"Biết đâu khi đến đó anh em ta sẽ gặp được định mệnh đời mình thì sao."
Tô Nhã Tinh không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại Tô Đại Thành, cô cảm thấy trái tim mình dịu lại, hình ảnh căn nhà nhỏ giữa thiên nhiên núi đồi mà anh trai vẽ nên trong trí tưởng tượng của cô trở thành một giấc mơ đầy hứa hẹn.
Tô Nhã Tinh biết món quà ấy không chỉ là căn nhà, mà còn là cả tình yêu thương, sự bảo bọc của anh trai, điều mà anh trai luôn dành cho cô từ thuở nhỏ. Tô Nhã Tinh cảm thấy biết ơn vì có anh trai ở bên, như một người cha, người bạn đồng hành trong suốt hành trình cuộc đời.
Nhưng cuộc đời luôn có những biến động. Sinh nhật chưa kịp đến, anh trai cô đã ra đi mãi mãi. Những lời hứa hẹn, giờ đã hóa thành nỗi đau day dứt. Căn nhà nhỏ ở thôn Bình Hà, món quà mà anh trai đã chuẩn bị cho cô, giờ đây chỉ còn là biểu tượng của một giấc mơ dang dở.
Một buổi sáng, khi đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi và khuôn mặt gầy gò của mình, Tô Nhã Tinh bỗng thấy rằng cô không thể sống mãi trong nỗi đau. Cô phải đến thôn Bình Hà, đến ngôi nhà mà anh trai đã mua cho cô. Đó là cách duy nhất để cô cảm nhận được phần nào tình yêu và sự quan tâm anh trai đã dành cho cô, cũng là cách cô tìm lại chút bình yên trong lòng.
Sau nhiều đêm dài trăn trở, Tô Nhã Tinh quyết định nghỉ việc. Cô nộp đơn xin từ chức, bước ra khỏi tòa cao ốc nơi mình đã cống hiến bao năm.
Chiếc xe khách lăn bánh rời khỏi thành phố, chạy qua những con đường đông đúc và âm thanh ồn ào dần khuất sau lưng. Từng cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi dần, từ những tòa nhà cao tầng sang những cánh đồng bát ngát, núi đồi thấp thoáng phía chân trời. Gió thổi qua, mang theo mùi hương dịu ngọt của đất trời miền quê.
Xe tiến sâu vào những con đường quanh co dẫn đến thôn Bình Hà. Con đường nhỏ hai bên là hàng cây xanh rì rào, gió thoảng qua khiến những tán lá đung đưa như vẫy chào những lữ khách trở về. Khung cảnh bình dị và yên ả nơi đây khác biệt hoàn toàn với nhịp sống gấp gáp của Ninh Thành.
Tô Nhã Tinh cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình chậm lại, lắng động hơn, như thể đang hòa nhịp với đất trời yên tĩnh xung quanh.
Chiếc xe dừng lại ở đầu thôn, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường đất vang lên khe khẽ. Tô Nhã Tinh bước xuống, kéo theo chiếc vali, ánh mắt lướt qua những dãy nhà cổ kính bên đường. Con đường đất đỏ trải dài với những viên đá lót cũ kỹ, vương vãi cỏ dại xanh mướt, như nhắc nhở về một thời gian đã qua. Tô Nhã Tinh bước đi từng bước nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên những ngôi nhà truyền thống với cửa sổ gỗ khắc hoa văn tinh xảo, mái ngói đỏ ẩn mình trong giàn hoa leo nở rộ. Những chiếc đèn lồng treo trước cửa phản chiếu ánh sáng ấm áp, giống như những ngọn đuốc dẫn lối trong đêm tối.
Cảnh vật quanh cô như một bức tranh sinh động, nơi núi sông gặp gỡ, mây trời hòa quyện, và mỗi con đường nhỏ dường như dẫn đến một câu chuyện chưa kể.
Những người dân trong thôn đi lại thong thả, thỉnh thoảng có một vài người mặc trang phục truyền thống của người dân trong vùng, khuôn mặt họ hiền hòa, ánh mắt lấp lánh sự mến khách.
Tô Nhã Tinh đi bộ trên con đường nhỏ, ánh sáng buổi chiều dần nhạt đi. Những cánh đồng lúa vàng ươm, những ngôi nhà mái ngói đỏ dần trở nên mờ nhạt trong ánh hoàng hôn. Cô đã hỏi thăm không biết bao nhiêu người, nhưng không ai có thể chỉ rõ được căn nhà mà anh trai đã mua cho cô.
Những người trong thôn đều chỉ tay về những hướng khác nhau, khiến cô cảm thấy như lạc vào một mê cung. Cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác mệt mỏi bắt đầu xuất hiện, Tô Nhã Tinh kéo chặt áo khoác, đi vài bước đột nhiên cô nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ góc đường phía trước.
Tô Nhã Tinh dừng bước, lưỡng lự nhìn theo âm thanh đó. Một con mèo nhỏ lông trắng, lấm lem bụi bẩn, đang nằm run rẩy, máu loang lổ trên chân nó. Cô khựng lại. Ký ức cũ như một cơn sóng ùa về. Khi còn nhỏ trong lúc chơi đùa với đám mèo hoang trước nhà, có một con mèo tưởng cô dành thức ăn của nó, thế là để bảo vệ đồ ăn của mình nó đã cào vào tay cô, khiến cô vừa đau, vừa sợ hãi. Từ đó, mèo trở thành thứ mà Tô Nhã Tinh luôn tránh xa.
Nhưng giờ đây con mèo nhỏ đang yếu ớt nhìn cô, cô không thể rời đi. Cô cúi xuống ngón tay khẽ run rẩy đưa ra phía trước, nhưng khi con mèo cử động, nỗi sợ hãi khiến cô lùi lại.
Ngay khi cô đang do dự, một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau: "Để tôi giúp."
Tô Nhã Tinh giật mình quay lại. Một người phụ nữ mặc áo len màu xám, dáng người cao ráo, tóc dài thả nhẹ trên vai, ánh mắt dịu dàng, bước tới gần. Tay cầm một chiếc túi nhỏ, động tác nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát khi tiến lại gần con mèo. "Đừng lo, tôi là bác sĩ thú y." Người phụ nữ mỉm cười, cuối xuống bế con mèo lên một cách thành thạo.
"Cô...cô không sợ sao?" mặc dù biết người trước mặt là bác sĩ thú y, nhưng Tô Nhã Tinh vẫn không kiềm được nỗi sợ, có chút lúng túng hỏi, ánh mắt vẫn dán vào con mèo.
Người phụ nữ cười khẽ: "Mèo không đáng sợ, chỉ là chúng cần được đối xử nhẹ nhàng."
Cô gái tự giới thiệu mình là Diệp An, bác sĩ thú y, nàng có một phòng khám nhỏ trong thôn. Diệp An nhanh chóng sơ cứu tạm cho con mèo rồi quay sang Tô Nhã Tinh: "Chị đi cùng em, chúng ta sẽ đưa nó về phòng khám."
Cả hai người, một người với mèo trong tay, một người theo sau, chậm rãi đi về phía cuối thôn. Khi họ đến phòng khám, Diệp An cẩn thận đặt mèo lên bàn, kiểm tra vết thương. Tô Nhã Tinh đứng bên cạnh, đôi mắt dõi theo từng động tác của Diệp An. Một lúc sau, con mèo đã được băng bó, Diệp An cười nhẹ "Em đã xử lý vết thương cho nó rồi, nó sẽ ổn thôi."
Tô Nhã Tinh thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm ơn Diệp An: "Cảm ơn em rất nhiều."
Diệp An mỉm cười, nhìn người trước mặt, cô ấy dường như lớn hơn cô vài tuổi. Nhưng có gì đó thật mỏng manh ẩn chứa đằng sau dáng vẻ điềm tĩnh ấy. Đôi mắt cô ấy thoáng chút mệt mỏi. "không có gì, em rất vui được giúp đỡ. Diệp An nói giọng điệu nhẹ nhàng. Rồi nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh có chút tò mò. "Mà chị đến thôn du lịch hay thăm người quen?"
"Tôi đến đây để tìm nhà" Tô Nhã Tinh ánh mắt mệt mỏi trả lời "Nhưng cả buổi chiều vẫn chưa tìm thấy."
Diệp An suy nghĩ một lát ánh mắt sáng lên: "Có phải căn nhà nhỏ gần đồng cỏ, cách đây không xa?"
Tô Nhã Tinh ngạc nhiên: "em biết à?"
Diệp An gật đầu "Em đi qua đó mỗi ngày, căn nhà đó rất đặc biệt, có một hàng cây dương liễu ở phía trước."
Diệp An không chỉ dẫn đường mà còn cùng Tô Nhã Tinh đến tận nơi. Khi cánh cửa gỗ hiện ra trước mắt, Tô Nhã Tinh bỗng dưng khựng lại. Ký ức về anh trai ùa về, từng chi tiết nhỏ nhặt về căn nhà mà anh trai từng miêu tả nay trở thành hiện thực trước mắt cô.
"Đây chính là nơi ấy" Diệp An khẽ nói, ánh mắt nhìn Tô Nhã Tinh dịu dàng.
Tô Nhã Tinh quay sang Diệp An, lòng đầy biết ơn: "Cảm ơn em, nếu không có em, tôi không biết phải làm thế nào."
Diệp An chỉ cười: "Đừng khách sáo, chúng ta là hàng xóm mà, có gì khó khăn cứ gọi em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro