Chương 3: Cô ấy thật dịu dàng
Khi Diệp An vừa rời đi, Tô Nhã Tinh đứng lặng trước cánh cổng gỗ đã phủ đầy rêu phong. Ánh chiều tà rải một lớp ánh nắng sáng vàng dịu dàng lên mái ngói, tựa như một bức tranh thủy mặc cũ kỹ nhưng đầy cảm xúc. Cô đưa tay đẩy cánh cửa khẽ kẽo kẹt, bước chân vào một không gian tràn ngập yên tĩnh.
Căn nhà có vẻ đã lâu không có người ở, nhưng vẫn giữ lại chút hơi thở của cuộc sống. Chiếc tủ gỗ ở góc phòng vẫn còn lưu lại dấu vết của thời gian. Những cuốn sách đặt ngay ngắn trên giá, phủ một lớp bụi mờ, tựa như lặng lẽ chờ đợi một người quay về.
Tô Nhã Tinh đặt vali xuống, đầu ngón tay lướt qua bức ảnh anh trai đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, nụ cười sáng như ánh mặt trời. Tim cô chợt nhói lên, như có một dòng cảm xúc lặng lẽ chảy qua.
"Dường như anh vẫn ở đây" cô thầm nghĩ.
Tô Nhã Tinh ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn trà, bàn tay vuốt nhẹ mặt bàn đã sờn cũ. Những ký ức lướt qua, như một cuộn phim tua chậm ẩn hiện trong tâm trí.
"Anh à, em đã về đây rồi. Căn nhà này...em sẽ chăm sóc nó thay anh. Nhưng anh biết không, em vẫn chưa biết mình có thể sống ở đây bao lâu. Có lẽ, em cần thêm thời gian để tìm ra câu trả lời."
Ngoài kia tiếng gió thổi qua những tán cây, hòa cùng tiếng chim lảnh lót. Thôn Bình Hà đến cuối ngày vẫn giữ được vẻ thanh bình đến kỳ lạ. Tô Nhã Tinh thở dài, đôi mắt khép lại, để mặc cảm giác an yên len lỏi vào tâm hồn. Trong lòng, cô bắt đầu hình dung về cuộc sống mới ở nơi này.
---
Trong căn bếp nhỏ của nhà Diệp An, mùi thơm của gà kho tỏa ra khắp phòng, mang lại cảm giác ấm cúng. Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần tắt lịm, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng lan tỏa, tạo nên một khung cảnh điền viên yên bình.
Lưu Xuyến Chi, mẹ Diệp An bưng nồi canh nóng hổi đặt xuống bàn, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại dừng lại. Ông ngoại nàng đang nhàn nhã nhấp một ngụm trà, cuối cùng cũng mở lời:
"Tiểu Diệp, hôm nay trong thôn rộn ràng lắm. Người ta bảo cháu dẫn một cô gái xinh đẹp từ thành phố về thôn, đúng không?"
Diệp An ngẩng đầu lên, đôi đũa khựng lại giữa không trung, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, sau đó cười nhạt:
"Chỉ là tiện đường giúp cô ấy tìm nhà thôi, mọi người thật biết cách thổi phồng câu chuyện."
Mẹ nàng đặt đôi đũa xuống, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mẹ nghe dì Huệ bảo, cô gái ấy vừa thanh tú, vừa có khí chất rất khác. Cả thôn ai cũng tò mò về cô ấy. Có người còn hỏi liệu hai đứa có quen biết từ trước hay không."
Diệp An cười, lắc đầu: "Chúng con không có quen biết. Cô ấy chỉ là khách qua đường, đến đây để tìm căn nhà mà anh trai để lại. Con chẳng qua làm đúng công việc của mình thôi."
Lưu Xuyến Chi gật gù, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò:
"Khí chất như vậy chắc không phải người bình thường. Con nói cô ấy tìm nhà của anh trai? Có chuyện gì đặc biệt không?"
Diệp An thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách thành thật:
"Cô ấy tên Nhã Tinh, người anh trai quá cố đã mua cho cô ấy một căn nhà nhỏ trong thôn để lại cho cô ấy. Con thấy cô ấy có vẻ mệt mỏi nên đã dẫn cô ấy đến tận nhà. Còn lại, con không hỏi nhiều."
Ông ngoại Diệp An trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Người thành phố đến thôn Bình Hà của chúng ta thường không nhiều, nhưng những ai đã chọn đến đây thì đều có câu chuyện riêng. Có lẽ cô ấy cần một khoảng thời gian để ổn định."
Dừng một chút, ông ngoại bỗng cười khẽ, nhìn Diệp An: "Tiểu Diệp, căn nhà của con bé gần phòng khám của cháu, cháu cũng nên hỏi han người ta thêm một chút. Người ta từ xa đến, lạ nước lạ cái. Có gì giúp được thì cứ giúp. Chẳng phải thôn mình nổi tiếng hiếu khách sao."
Diệp An không đáp chỉ cuối đầu gắp thêm thức ăn vào bát của ông. Trong lòng, nàng không thể phủ nhận rằng hình ảnh của Tô Nhã Tinh với dáng vẻ thanh tú, ánh mắt xa xăm, thực sự để lại trong nàng một ấn tượng nào đó, không phải vì tò mò mà là một cảm giác mơ hồ khó gọi tên.
---
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp sương mỏng, chiếu lên cánh cửa gỗ màu bạc hà của căn nhà nhỏ nằm ở rìa thôn Bình Hà. Tô Nhã Tinh đứng trước cửa, đôi tay cẩn thận đặt lên cánh cửa đã cũ, những ngón tay chạm phải những mảnh gỗ dần sùi, lạnh buốt. Bụi bám đầy tay nhưng cô không rút lại, chỉ khẽ nhíu mày.
Căn nhà nhỏ này từng là nơi anh trai muốn đưa cô đến, một nơi mà anh tin rằng sẽ mang lại cho cô sự bình yên, giờ đây nó chỉ còn là một khung gỗ cũ kỹ, hoang phế theo thời gian.
Trong lòng Tô Nhã Tinh, cảm giác chua xót dâng lên. Cô hít một hơi thật sâu, bắt tay vào việc dọn dẹp. Bên trong căn nhà, ánh sáng từ cửa sổ loạt qua những khe hở, rọi lên lớp bụi dày phủ kín mọi thứ, hệt như một chiếc hộp thời gian chưa từng được mở ra.
Tô Nhã Tinh tìm thấy một cây chổi, nhưng khi quét mạnh lên sàn, lớp bụi dày bốc lên, khiến cô ho sặc sụa. Vừa lúc đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
"Nhà này để lâu rồi nhỉ? Cánh cửa đằng kia không sớm sửa mùa mưa tới sẽ đổ mất."
Tô Nhã Tinh quay lại, thấy Diệp An đứng tựa vào xe đạp điện, tay cầm một thùng dụng cụ, nét mặt phảng phất ý cười.
"Diệp An?" Tô Nhã Tinh khẽ gọi, đôi mắt ngạc nhiên.
"Em đi kiểm tra sức khỏe cho đàn bò nhà trưởng thôn, tiện đường qua đây, thấy chị đang dọn nhà một mình. Có cần giúp không?"
Diệp An không đợi Tô Nhã Tinh trả lời, đã bước vào nhà, nhìn quanh: "Em sẽ nhờ ông Đổng kêu người ở xưởng gỗ qua thay cánh cửa mới, cái này mục hết hết rồi."
"Nhưng tôi..." Tô Nhã Tinh lúng túng, không biết phải trả lời sao.
Diệp An đặt thùng dùng cụ xuống, cuộn tay áo lên, nói bằng giọng điềm tĩnh: "yên tâm. Ở đó đều là những thợ mộc giỏi, tay nghề của họ tốt lắm. Xem như em giúp chị chào đón căn nhà mới đi."
Tô Nhã Tinh nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt bất giác dịu lại. Cô không quen với việc nhờ vả người khác, nhưng thái độ tự nhiên của Diệp An khiến cô không thể từ chối.
"Vậy làm phiền em rồi." Tô Nhã Tinh gật đầu nhẹ, giọng nói mang chút ngượng ngùng.
Diệp An chỉ mỉm cười, bắt đầu kiểm tra khe cửa và sàn nhà. Tô Nhã Tinh đứng bên, nhìn bóng dáng cô bác sĩ thú y điềm đạm, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng.
Căn phòng nhỏ vốn đã dần gọn gàng hơn, ánh sáng từ cửa sở chiếu vào, phủ lên bề mặt chiếc bàn gỗ những tia sáng ấm áp. Tô Nhã Tinh vừa đang lại những quyển sách cũ thì bỗng nghe tiếng động lạ. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ mở hé.
Một bóng dáng nhỏ vụt lao vào, nhanh như cơn gió. Là một con mèo hoang, lông xám to, đôi mắt tròn xe ánh lên vẻ cảnh giác. Tô Nhã Tinh lùi về sau vài bước, giọng có chút căng thẳng:
"Con mèo hoang hôm qua! Nó...nó quay lại."
Diệp An đứng cách đó không xa, nghe vậy thì bật cười. Nàng tiến lại gần chú mèo, giọng điệu trầm ấm pha chút trêu chọc:
"Không phải đâu, Không phải con mèo hôm qua bị thương. Đây là bạn của nó, chắc nó đến đây tìm người thân."
"Bạn của nó?" Tô Nhã Tinh nhíu mày, vẫn không dám tiến lại gần. "Dù là con nào thì tôi cũng không thể lại gần chúng. Tôi thật sự không thích mèo, chúng...khiến tôi thấy bất an."
Diệp An cuối người xuống, đưa tay vuốt ve chú mèo. Chú mèo xám thoải mái rút vào lòng bàn tay cô, đôi mắt lim dim như đang tận hưởng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng nhưng cũng pha chút ý cười:
"Không thích hay là sợ?"
"Tôi..." Tô Nhã Tinh im lặng. Ký ức thuở bé khi bị mèo cào bất ngờ ùa về, khiến đôi tay cô vô thức siết chặt.
Diệp An như hiểu được sự căng thẳng của cô, liền đứng dậy, tay vẫn dịu dàng ôm lấy chú mèo.
"Nếu chị sợ em sẽ mang nó ra ngoài. Nhưng chị biết không, những con mèo hoang này thật ra rất đáng thương. Con mèo hôm qua vẫn đang ở trong phòng khám của em, đang hồi phục rất tốt. Bạn của nó đến đây chắc cũng vì lo lắng cho nó."
Tô Nhã Tinh nhìn theo động tác dịu dàng của Diệp An, trong lòng cô có chút mâu thuẫn. Cô không muốn làm tổn thương những sinh vật nhỏ bé này, nhưng nỗi sợ từ laau vẫn như một bức tường chắn ngang.
"Thôi được rồi" Diệp An nói, giọng ôn hòa nhưng không kém phần dứt khoát. "Em sẽ đem chú mèo này về nhà, nếu một ngày chị muốn thử làm quen với chúng, em sẽ giới thiệu chúng một cách cẩn thận."
Tô Nhã Tinh khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dõi theo bóng lưng Diệp An rời đi, cô bất giác thở dài, nghĩ thầm: Em ấy thật khác biệt...Cách em ấy đối xử với mọi thứ xung quanh, cứ như đang dịu dàng bảo vệ cả thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro