chương 6: Cánh đồng hướng dương
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng phủ xuống thôn Bình Hà, hòa vào làn gió mát mang theo hương thơm của những cánh hoa dại. Những người thợ vừa rời khỏi nhà Nhã Tinh sau khi hoàn thành việc sửa cửa gỗ. Cánh cửa mới được thay đã sáng màu hơn, cứng cáp hơn, nhưng lại làm nổi bật vẻ trầm mặc, cổ kính của ngôi nhà.
Nhã Tinh đứng tựa vào cánh cửa vừa sửa xong, nhìn dòng người nhộn nhịp ở chợ xa xa. Cô chợt nảy ra ý định ra ngoài đi dạo, vừa để ngắm nhìn sinh hoạt của người dân nơi đây, vừa để tìm hiểu thêm về thôn nhỏ này.
Đi ngang qua tiệm bánh dì Huệ, hương thơm ngọt ngào của bánh gạo đậu đỏ quyện vào không khí, như một lời mời gọi chân thành. Nhã Tinh dừng chân lại, nhìn vào bên trong, thấy dì Huệ đang bận rộn đóng gói bánh cho khách.
"Là cháu à, lại mua bánh sao? Hôm nay bánh gạo mới ra lò, nóng hổi lắm!" Dì Huệ niềm nở, giọng nói mang đầy vẻ chân thành.
Nhã Tinh khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng chút do dự: "Dì gói cho cháu bốn cái bánh gạo nhé."
Cô vừa trả tiền vừa nghĩ, không biết Diệp An có thích món này không. Nhưng dù sao, cô cũng muốn cảm ơn cô ấy vì sự giúp đỡ trong những ngày qua.
Nhã Tinh bước chậm trên con đường nhỏ dẫn đến phòng khám của Diệp An, tay cầm túi bánh gạo đậu đỏ còn nóng hổi. Khi đến nơi, cô nhận thấy cánh cửa gỗ của phòng khám chỉ khép hờ. Trên bảng hiệu gỗ nhỏ bên ngoài, dòng chữ "Phòng khám thú y Bình Hà" được viết gọn gàng, phía dưới còn vẽ một hình chú mèo đáng yêu.
Cô khẽ gõ cửa, giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trong: "Mời vào!"
Bước vào, Nhã Tinh không thấy Diệp An mà thay vào đó một cô gái trẻ, với mái tóc buộc cao năng động, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, đang ngồi đọc tài liệu phía sau quầy. Cô gái ngẩng đầu lên, nhận ra Nhã Tinh, cô nhanh nhẹn đứng dậy, nở nụ cười tươi:
"Chào chị! Chị là Nhã Tinh đúng không? Em là Vân Tuyết, trợ lý của chị Diệp An. Chị đến tìm chị Diệp An à? Tiếc quá, sáng nay chị ấy ra ngoài khám bệnh cho chó nhà bác Trương rồi, chắc lát nữa mới về."
Nhã Tinh thoáng chút bất ngờ, khẽ gật đầu, đặt túi bánh lên bàn, định nói vài câu rồi rời đi. Nhưng cô gái trẻ đã nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế mời Nhã Tinh ngồi: "Chị ngồi đây chờ chị ấy về nhé" Vân Tuyết tính tình hoạt bát, đôi mắt to tròn lấp lánh sự hiếu kỳ khi nhìn Nhã Tinh. Cô nhanh chóng kéo Nhã Tinh vào câu chuyện:
"Hôm trước em nghe chị Diệp An kể, chị và chị ấy đã cứu một bé mèo bị thương. Chị xem này!"
Nói rồi, Vân Tuyết lấy từ góc phòng ra chiếc lồng nhỏ, bên trong là bé mèo bị thương hôm trước. Nó đã khỏe hơn nhiều, bộ lông xù đáng yêu khẽ động đậy khi nghe thấy tiếng người.
"Em chăm nó cùng với chị Diệp An suốt mấy ngày nay. Chị không ngờ đâu, nó ăn khỏe lắm nhé!" Vân Tuyết cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm vui đơn thuần.
Nhã Tinh chăm chú nhìn chú mèo, trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm. Dù cô vẫn giữ khoảng cách vì nỗi sợ hãi ngày bé, nhưng cô không thể phủ nhận rằng chú mèo nhỏ này trông thật đáng yêu khi bình yên như vậy.
"Chị có vẻ sợ mèo nhỉ?" Vân Tuyết nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Nhã Tinh khẽ cười, gật đầu: "Ừ, chắc là do hồi nhỏ chị từng bị mèo cào, nên đến giờ vẫn hơi sợ. Nhưng khi nhìn thấy nó bị thương, chị không nỡ bỏ mặc."
Vân Tuyết bật cười, giọng điệu đầy thân thiện:
"Chị yên tâm, có chị Diệp An ở đây, không con mèo nào dám làm chị sợ nữa đâu. Mà thật ra, chị Diệp An là người rất quan tâm đến động vật. Mỗi khi thấy con gì bị thương, chị ấy đều cố gắng cứu chữa, thậm chí còn đem về nuôi."
Nhã Tinh lặng lẽ nghe, trong lòng như hiểu thêm một phần tính cách của Diệp An. Sự dịu dàng và tận tâm của cô ấy không chỉ dành cho con người mà còn lan tỏa đến cả những sinh vật nhỏ bé quanh mình.
Khi Diệp An quay về, mang theo chút mệt mỏi sau buổi sáng làm việc, cô không giấu được sự ngạc nhiên khi thấy Nhã Tinh đang ngồi trò chuyện cùng Vân Tuyết.
"Chị đến từ khi nào thế?" Diệp An hỏi, giọng nói khẽ, pha chút bất ngờ.
"Tôi mới đến thôi." Nhã Tinh mỉm cười, đưa túi bánh gạo đậu đỏ về phía Diệp An. "Mang chút bánh đến cảm ơn em, nhưng lại không gặp. Cũng may có Vân Tuyết làm bạn nói chuyện."
Diệp An nhận túi bánh, ánh mắt lấp lánh sự ấm áp. nàng mỉm cười nói:
"Cảm ơn chị, nhưng chị khách sáo quá rồi. Để em pha trà, ăn cùng luôn nhé!"
Sau khi trò chuyện một lúc ở phòng khám, Nhã Tinh chuẩn bị rời đi. Diệp An đứng dậy, bước đến gần, ánh mắt có chút ngập ngừng, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng thường thấy.
"Nếu chị rảnh, em muốn đưa chị đến một nơi." Diệp An khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một lời mời gọi chân thành.
Nhã Tinh ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu nhìn Diệp An, "Đi đâu vậy?"
"Cánh đồng hoa hướng dương. Em nhớ lần trước cùng dọn nhà đã vô tình nhìn thấy tấm ảnh của anh trai chị chụp ở đó, hiện tại hoa đang nở rộ... em nghĩ chị có thể muốn ngắm nhìn."
Trái tim Nhã Tinh chợt nhói lên một chút khi nghe nhắc đến anh trai, nhưng rồi cô cảm nhận được sự chân thành từ Diệp An. Tô Nhã Tinh gật đầu đồng ý. Cả hai cùng bước ra khỏi phòng khám, bắt đầu chuyến đi đến cánh đồng hoa.
Trên con đường đất dài dẫn tới cánh đồng, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thổi qua những khóm cỏ ven đường. Những tia nắng chiều nhẹ nhàng lan tỏa, nhuộm vàng cánh đồng hướng dương rực rỡ. Mặt trời dần ngả về phía tây, tạo nên những vệt sáng dài trên nền trời xanh thẳm. Gió thổi qua, làm những bông hoa khẽ lay động, như đang thì thầm câu chuyện riêng của mình.
Nhã Tinh đứng lặng giữa cánh đồng, ánh mắt cô nhìn những bông hoa hướng dương mà lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Đó là nơi mà anh trai cô từng chụp ảnh, là ký ức mà anh đã để lại. Nhưng giờ đây, đứng giữa không gian rộng lớn này, cô lại cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ, một sự yên bình mà trước giờ cô chưa từng nhận ra.
Diệp An lặng lẽ đứng bên cạnh, sau một lúc im lặng, cô nhẹ nhàng nói:
"Chị biết không, hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, nhưng trong những ngày trời âm u, chúng lại dựa vào nhau để tìm thấy ánh sáng. Đó là cách mà chúng vượt qua những ngày tối tăm nhất."
Câu nói của Diệp An tựa như một lời an ủi nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc về cuộc đời. Nhã Tinh khẽ nhìn sang Diệp An, Đôi mắt nàng ánh lên nét dịu dàng khi nói những lời ấy, như thể không chỉ nói về hoa hướng dương, mà còn muốn chia sẻ nỗi lòng của chính mình.
Khi cả hai bước đi trên cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ, Diệp An chợt dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm về phía những bông hoa cao lớn đang đón ánh mặt trời. Nàng khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Hồi nhỏ, em thường đến đây cùng mẹ. Lúc đó, cánh đồng này rộng lớn hơn bây giờ rất nhiều. Mẹ em rất thích hướng dương, bà nói rằng chúng giống như biểu tượng của hy vọng, lúc nào cũng hướng về phía ánh sáng, không bao giờ lùi bước."
Nhã Tinh lặng lẽ bước bên cạnh, đôi mắt nhìn về phía Diệp An, cảm nhận được một chút hoài niệm trong giọng nói của nàng.
"Có một lần." Diệp An tiếp tục, "Em bị lạc giữa cánh đồng hoa này. Lúc đó còn nhỏ, em không thể tìm thấy lối ra, chỉ thấy toàn những bông hoa cao quá đầu. Nhưng thay vì sợ hãi, em lại ngồi xuống, nghịch những cánh hoa rơi và tưởng tượng mình đang ở trong một thế giới của riêng mình. Mãi đến khi mẹ tìm được em, bà không la mắng mà chỉ ôm em thật chặt, nói rằng: "Con là bông hoa hướng dương nhỏ của mẹ, không cần phải sợ bóng tối, vì ánh sáng sẽ luôn tìm đến con."
Diệp An nhìn Nhã Tinh, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi: "Chị không cần phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Có những lúc, như những bông hoa hướng dương, chúng ta cần sự ủng hộ từ người khác để tiếp tục vươn lên."
Câu nói của Diệp An khiến Nhã Tinh không khỏi xúc động. Sự dịu dàng, chân thành từ cô gái trước mặt như đang dần làm tan biến những lớp phòng thủ trong lòng cô, thay vào đó là cảm giác tin tưởng và thấu hiểu.
Cánh đồng hoa hướng dương trải dài vô tận, trong ánh chiều tà, hai bóng người nhỏ bé nhưng gần gũi, như hòa vào sắc vàng rực rỡ. Gió nhẹ thoảng qua, từng bông hoa nghiêng mình chào đón, như những nhân chứng thầm lặng cho một khoảnh khắc chân thành và ý nghĩa giữa hai con người đang dần mở lòng với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro