Chương 7: Gặp lại
Trên đường trở về sau khi ngắm cánh đồng hoa hướng dương, mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn phủ lên những con đường nhỏ của thôn Bình Hà một màu vàng cam dịu dàng. Diệp An và Nhã Tinh bước đi bên nhau, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng bước chân nhè nhẹ trên con đường sỏi. Nhã Tinh cảm thấy tâm trạng cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều, những lời nói của Diệp An về hoa hướng dương vẫn còn vang vọng trong lòng cô.
Lúc họ vừa đến gần con đường dẫn về phòng khám, bất chợt, từ xa một giọng nói tươi vui vang lên: "Diệp An!"
Nhã Tinh quay lại, thấy một cô gái trẻ đang nhanh chóng bước đến. Cô gái có dáng vẻ hoạt bát, mái tóc dài gợn sóng, ánh mắt sáng ngời lộ rõ sự vui vẻ khi nhìn thấy Diệp An. Ngay khi đến gần, cô không ngần ngại vòng tay qua vai Diệp An một cách thân mật.
"Lâu quá rồi không gặp! Mình vừa về thôn hôm qua, nghe tin cậu vẫn ở đây, vậy là mình phải đến gặp ngay!" Cô gái vừa nói vừa cười rạng rỡ.
Diệp An khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: "Cao Thường Hi, cậu về quê rồi à? Lần này là về hẳn hay vẫn chỉ là tạm thời thôi?"
"Về hẳn rồi, mình định dạy học cho lũ trẻ trong thôn," Cao Thường Hi đáp, rồi quay sang nhìn Nhã Tinh với vẻ tò mò. "Còn đây là..."
"Đây là Nhã Tinh, chị ấy vừa đến thôn Bình Hà" Diệp An giới thiệu, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi. "Còn đây là Thường Hi, bạn từ thuở nhỏ của em."
Cao Thường Hi mỉm cười, tiến tới gần Nhã Tinh hơn: "Người trong thôn dạo này bàn tán nhiều lắm, họ nói rằng chị và Diệp An có mối quan hệ đặc biệt đúng không? Hẳn là hai người thân thiết lắm nhỉ?"
Câu nói đùa vô tư của Thường Hi làm Nhã Tinh thoáng ngẩn người. Cô nhìn sang Diệp An, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ, không hề phủ nhận.
Nhã Tinh thoáng ngẩn người, ánh mắt khẽ lướt qua đôi vai của Diệp An mà Cao Thường Hi vô tư khoác lên. Trái tim cô bỗng dội lên một cảm giác là lạ, như thể có sợi dây vô hình vừa bị kéo căng. Cô không thể hiểu nổi cảm giác này, một người mới đến thôn như cô, chẳng có lý do gì để thấy khó chịu khi chứng kiến sự thân mật giữa hai người bạn cũ. Nhưng dù cố thuyết phục bản thân, cảm giác ấy vẫn như một đốm lửa âm ỉ, không thể dập tắt hoàn toàn.
Thường Hi chợt quay sang Nhã Tinh, giọng nói vẫn vui vẻ:
"Chị Nhã Tinh, nghe nói chị ở nhà của anh trai chị. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với em. Em vừa nhận lời làm giáo viên trong thôn, thời gian rảnh rỗi rất nhiều."
Nhã Tinh mỉm cười, lịch sự đáp lời, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc qua Diệp An. Cô nhận thấy Diệp An đang lặng lẽ quan sát mình, ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng lại không mở lời.
---
Sau buổi gặp gỡ bất ngờ với Diệp An và Nhã Tinh, Cao Thường Hi không ngờ mình lại vô tình gặp lại Chu Nguyệt, Họ vô tình chạm mặt nhau khi Thường Hi đang bước vào quán cà phê nhỏ trong thôn, đó là quán cà phê của Chu Nguyệt. Thường Hi đứng chôn chân, ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn Chu Nguyệt. Ngày đó, trong những buổi học nhạc, Chu Nguyệt lúc nào cũng tươi tắn, như một cánh hoa giữa sân trường đông đúc. Bây giờ, dù vẫn giữ nét thanh thoát ấy, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt Chu Nguyệt khiến Thường Hi cảm thấy xa cách, như thể thời gian đã phủ lên người chị ấy một lớp bụi mờ mà nàng không thể chạm tới.
"Thật không ngờ lại gặp chị ở đây, Chu Nguyệt!" Thường Hi cười lớn, tiến tới gần. "Chị vẫn đẹp như ngày nào!"
Chu Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại người cô từng dạy nhạc trong quãng thời gian đại học. Ngày đó, Chu Nguyệt từng rất quý mến Thường Hi, một cô gái năng động, đầy tinh nghịch, nhưng cô hoàn toàn không hề biết rằng trong lòng Thường Hi, đã có những cảm xúc chưa từng được thổ lộ.
"Thường Hi, sao em lại ở đây?" Chu Nguyệt nhẹ giọng hỏi, ánh mắt vẫn giữ vẻ đằm thắm. "Lâu rồi không gặp, em có khỏe không?"
Thường Hi gật đầu, cố gắng giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lùng. Gặp lại Chu Nguyệt, những kỷ niệm xưa cũ và tình cảm thầm kín mà nàng từng chôn giấu lại một lần nữa ùa về. Nàng nhớ lại những buổi học nhạc, nhớ ánh mắt dịu dàng của Chu Nguyệt khi giảng bài, nhưng cũng nhớ rõ lý do tại sao nàng chưa bao giờ dám nói ra tình cảm của mình, vì Chu Nguyệt đã có người yêu vào thời điểm ấy.
"Em về quê để dạy học, không ngờ lại gặp chị ở đây," Thường Hi nói, cố giữ giọng vui vẻ, nhưng có chút không tự nhiên. "Mà... chị sao lại ở đây? Người đó... vẫn ổn chứ?"
Thường Hi mím chặt môi sau khi lời nói thoát ra, như thể nàng đã vô tình chạm vào một vết thương cũ. Nàng không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng những lời đó vẫn tuôn ra, không cách nào kìm lại được. Trái tim nàng đập nhanh hơn, sợ rằng câu trả lời của Chu Nguyệt sẽ khiến nàng đau lòng như những gì đã từng xảy ra.
Nụ cười của Chu Nguyệt khẽ khựng lại trong giây lát khi nghe câu hỏi của Thường Hi. Ánh mắt cô thoáng lướt qua sự ngạc nhiên, rồi lại quay về vẻ bình thản vốn có. "Người đó à..." Chu Nguyệt thở nhẹ, mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ. "Bọn chị đã không còn liên lạc từ lâu rồi. Mọi thứ đã qua."
Một cảm giác ngạc nhiên xen lẫn chút tiếc nuối dâng lên trong lòng Thường Hi. Nàng không biết mình nên vui hay buồn khi nghe điều này. Chu Nguyệt đã không còn ở bên người cô ấy từng yêu, nhưng liệu điều đó có nghĩa là Thường Hi có cơ hội hay không?
Sự im lặng kéo dài trong chốc lát, rồi Thường Hi bỗng nhiên cười tươi, cố gắng xua tan bầu không khí trầm lắng: "Vậy thì chị phải để em mời một bữa! Gặp lại sau bao nhiêu năm như thế này, không thể không ăn mừng!"
Chu Nguyệt nhìn nụ cười tươi tắn của Thường Hi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Dù thời gian đã trôi qua, Thường Hi vẫn như ngày nào, năng động, vui vẻ và luôn mang đến sự lạc quan cho những người xung quanh.
Họ ngồi xuống cùng nhau, tiếng trò chuyện dần trở nên quen thuộc, tựa như những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Thường Hi vẫn giữ phong cách hoạt bát, luôn biết cách khiến Chu Nguyệt mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại chất chứa một nỗi niềm sâu kín.
Nhìn nụ cười của Chu Nguyệt, Thường Hi không khỏi tự hỏi liệu lần này, nàng có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình hay không. Những năm tháng đại học đã qua, nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lần này, khi gặp lại Chu Nguyệt, Thường Hi biết rằng mình không muốn bỏ lỡ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
---
Trời đã tối, bầu không khí bên ngoài dịu đi sau một ngày nắng oi ả. Nhã Tinh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm tĩnh lặng của thôn Bình Hà, đôi mắt khẽ lướt qua những ánh đèn xa xa. Điện thoại của cô chợt sáng lên, hiện lên tin nhắn từ Diệp An.
(Sáng mai chị rảnh không, em đưa chị lên trấn ăn món bún sứa nổi tiếng nhé, chị đến đây nhiều ngày rồi vẫn chưa có cơ hội đưa chị đi ăn món ngón, bún sứa ở đó hương vị rất đặc biệt, chắc chắn chị sẽ thích.)
Nhã Tinh khẽ cười khi đọc tin nhắn, lòng bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không ngờ Diệp An lại để ý đến từng chi tiết nhỏ, quan tâm và chăm sóc cô một cách tinh tế. Dù mới đến thôn không lâu, nhưng mỗi lần ở bên Diệp An, Nhã Tinh đều cảm thấy sự thoải mái và an nhiên, như thể nỗi đau mất mát trong quá khứ dần được xoa dịu.
(Được! Mấy giờ thì chúng ta xuất phát.)
(Nếu muốn ăn món bún sứa ngon nhất, chúng ta phải đi từ 6 giờ sáng. Quán đó đông lắm, đến trễ là hết sạch đấy.) Tin nhắn nhanh chóng được Diệp An hồi âm.
Nhã Tinh thoáng bất ngờ, đôi mày hơi nhíu lại. 6h sáng? Cô tự hỏi có phải là hơi sớm không. Nhưng trong lòng cô lại xuất hiện một chút háo hức khó tả.
(6h sáng sao? Có hơi sớm đấy... Nhưng nghe em nói món bún sứa ngon như vậy, chắc cũng đáng để thử một lần nhỉ?)
Phía bên kia, Diệp An mỉm cười trước sự tò mò xen lẫn ngại ngần của Nhã Tinh. Nàng thực sự không ngờ rằng một món ăn lại có thể khiến Nhã Tinh cân nhắc như vậy.
(Sáng sớm lên trấn, không khí cũng sẽ trong lành mát mẻ, sẵn tiện em đưa chị đi dạo trên trấn.)
Nhã Tinh đọc những dòng chữ trên màn hình, trong lòng bất giác nhẹ nhàng hơn. Hình như không phải chỉ vì bún sứa, mà còn vì lời hứa sẽ cùng nhau khám phá buổi sớm nơi này.
(Vậy thì quyết định nhé. Mai tôi sẽ dậy sớm. Em nhớ đến đón tôi đấy.)
(Em sẽ đến trước cửa nhà chị đúng giờ. Đừng lo, chị chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.)
Những dòng tin nhắn cuối cùng khép lại, nhưng Nhã Tinh vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Dù chỉ là một bữa ăn sáng bình thường, nhưng dường như có điều gì đó đang thay đổi, nhẹ nhàng và không hề vội vã.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro