Chương 9: Đứa trẻ nghịch ngợm
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao, ánh sáng nhẹ nhàng rọi qua những tán lá xanh mướt, Diệp An bước đến nhà Nhã Tinh, tay cầm theo một chiếc giỏ nhỏ. Tâm trạng nàng hôm nay thoải mái, như thể sự nhẹ nhõm và ấm áp của buổi sáng đã lan tỏa vào mỗi bước chân. Cả hai sẽ cùng nhau làm đèn hoa đăng, một hoạt động mà Nhã Tinh cảm thấy thú vị và mới lạ.
Trên đường đi, họ vô tình đi ngang qua tiệm của dì Huệ. Cửa tiệm nhỏ nhưng lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của bánh gạo đậu đỏ mới ra lò. Dì Huệ đang đứng trong tiệm, thấy Diệp An và Nhã Tinh thì ngay lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
“Ôi chà, hai đứa thật thân thiết, lúc nào cũng đi cùng nhau thế này, bởi lúc trước người ta đồn hai đứa quen biết nhau từ trước đâu có sai.”
Diệp An chỉ cười, không phản bác, rồi quay sang Nhã Tinh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ mang bánh đi làm bữa sáng.”
Nhã Tinh đỏ mặt, không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu cười khẽ. Dì Huệ lại tiếp tục trêu đùa, nhưng cả hai không vội giải thích, chỉ lặng lẽ mua bánh và tiếp tục cuộc hành trình.
Diệp An cười nhẹ khi nhìn Nhã Tinh đỏ mặt, đôi mắt nàng sáng lên đầy ấm áp, như thể không hề có gì phải xấu hổ. Ánh mắt ấy khiến Nhã Tinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể sự bối rối của mình không bao giờ tồn tại trong mắt Diệp An.
Sau đó, họ đến quán của Chu Nguyệt. Quán nhỏ nhưng rất ấm cúng, với những chiếc đèn lồng được treo khắp nơi, không khí buổi sáng thêm phần yên bình. Đến đây, Thường Hi cũng đã có mặt, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm một cốc trà nóng. Nàng nhìn thấy Diệp An và Nhã Tinh bước vào, liền nở một nụ cười tinh nghịch.
“Ồ, hôm nay nhìn hai người cứ như một đôi tình nhân lãng mạn vậy.”
Thường Hi trêu đùa. Ánh mắt của nàng thoáng liếc qua Chu Nguyệt, như một cách để nhìn nhận phản ứng của Chu Nguyệt.
Diệp An trao cho Thường Hi cái liếc mắt “Cậu đó trêu ghẹo là giỏi nhất.”
Rồi quay sang Nhã Tinh nói: “Chúng ta bắt đầu làm thôi.”
Thường Hi nhanh nhảu lấy ra những khung tre và giấy màu, bắt đầu làm đèn với đôi tay khéo léo. Nhã Tinh thì có chút bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Chị lấy khung này, để em chỉ cho." Diệp An nhẹ nhàng kéo ghế đến gần cô, đôi mắt nàng sáng lên vẻ kiên nhẫn.
"Chỗ này chị phải dán đều tay, nếu không đèn sẽ không cân."
Nhã Tinh lóng ngóng làm theo, giấy dán lên khung không được phẳng, khiến cô có chút xấu hổ. Nhưng Diệp An không cười, nàng chỉ nghiêng người giúp đỡ, đôi tay nhẹ nhàng chỉnh lại những chỗ chưa hoàn hảo. Diệp An nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chỉ dẫn từng bước một, từ cách cuộn dây, đến cách gắn những chiếc nến nhỏ vào trong đèn.
“Không sao đâu, chị cứ từ từ, đừng vội.” Diệp An nói, giọng nhẹ nhàng và ấm áp như cơn gió mùa xuân, khiến Nhã Tinh cảm thấy như mình đang được che chở.
Thường Hi nhìn cảnh tượng đó, mắt lấp lánh tinh nghịch. Nàng không ngừng trêu đùa: “Ôi, thật là cảnh tượng ngọt ngào quá đi mất. Cứ như là Diệp An là thầy dạy, còn chị Nhã Tinh là học trò ngoan vậy!”
Nhã Tinh chỉ biết đỏ mặt, nhưng không cảm thấy khó chịu. Cô tiếp tục chăm chú làm đèn, từng bước đều có sự giúp đỡ tận tình của Diệp An. Bầu không khí lúc này bỗng dưng trở nên ấm cúng, như những chiếc đèn hoa đăng sắp được thắp sáng, mang theo ánh sáng nhỏ bé nhưng rực rỡ trong lòng mỗi người.
Trong khi đó, Thường Hi vẫn không thể rời mắt khỏi Chu Nguyệt. Nàng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, như thể những ánh mắt của mình đang vô tình tìm kiếm sự quan tâm từ phía Chu Nguyệt. Tuy nhiên, Chu Nguyệt chỉ mải mê với công việc của mình, không hề nhận ra sự ngượng ngùng của Thường Hi.
“Thế này là được rồi.” Diệp An thì thầm, giọng nói dịu dàng. “Không cần phải đẹp nhất, chỉ cần tâm ý mình đặt vào là đủ.”
Nhã Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Diệp An đang chăm chú chỉ dẫn mình, cảm giác một chút ngọt ngào len lỏi trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc làm đèn hoa đăng lại có thể mang đến cho cô nhiều cảm xúc đến vậy. Một phần là vì không gian này, phần còn lại là vì sự dịu dàng mà Diệp An luôn dành cho cô.
Khi Diệp An đang cẩn thận chỉ dẫn Nhã Tinh dán những mảnh giấy màu vào khung đèn, điện thoại trong túi cô bất ngờ reo vang. Vân Tuyết ở đầu dây bên kia giọng gấp gáp:
“Chị Diệp An, phòng khám có một ca cấp cứu. Một con chó vừa bị xe đụng, cần xử lý ngay lập tức.”
Diệp An lập tức đứng dậy, ánh mắt thoáng qua vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh:
“Chị về ngay. Em cứ ổn định tình trạng của nó trước.”
Cô quay sang nhìn Nhã Tinh, nét mặt có chút áy náy:
“Em phải về xử lý gấp. Chị ở lại đây tiếp tục với mọi người nhé, xong việc em sẽ quay lại.”
Nhã Tinh gật đầu, dù có chút hụt hẫng khi nàng rời đi, nhưng cô hiểu trách nhiệm của Diệp An. Cô chỉ khẽ nói:
"Em cứ đi trước, ở đây tôi lo được mà."
Diệp An nhìn Nhã Tinh thêm một lúc rồi vội vàng rời khỏi quán, dáng vẻ vội vã nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự tận tụy của nàng.
Trong quán, Chu Nguyệt bận rộn pha chế cho những vị khách mới tới, để lại Nhã Tinh và Cao Thường Hi bên bàn làm đèn. Cao Thường Hi thoải mái dựa vào ghế, đôi mắt đen láy sáng lên vẻ tinh nghịch. Nàng chống cằm nhìn Nhã Tinh, khẽ hỏi:
“Chị Nhã Tinh, chị thấy con người Diệp An thế nào?”
Nhã Tinh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng bối rối:
“Diệp An là một người rất dịu dàng và tốt bụng. Tôi... Tôi cảm thấy em ấy luôn nghĩ cho người khác.”
Cao Thường Hi bật cười, giọng điệu vừa trêu chọc vừa như muốn dò xét:
“Chỉ thế thôi à? Chị không cảm thấy cậu ấy có chút gì đó... đặc biệt sao?”
Câu hỏi của Thường Hi khiến Nhã Tinh thoáng giật mình. Cô mím môi, không trả lời ngay, ánh mắt lơ đãng nhìn chiếc đèn hoa đăng chưa hoàn thiện trước mặt. Trái tim cô dường như có chút xao động, nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó, ngay cả với chính mình.
Thường Hi thấy vẻ lúng túng của Nhã Tinh, cũng không ép cô trả lời. Nàng cầm một chiếc đèn giấy lên, vừa chỉnh sửa vừa cười nói:
“Chị có biết không, hồi nhỏ Diệp An từng là người rất nghịch ngợm. Chúng em từng bị mắng không biết bao nhiêu lần vì chạy nhảy khắp nơi, đặc biệt là ở ruộng hoa hướng dương phía Tây thôn.”
Nhã Tinh ngẩng đầu, tò mò nhìn Thường Hi:
“Em ấy? Nghịch ngợm sao? Tôi không tưởng tượng được điều đó.”
Thường Hi bật cười:
“Thật đấy! Nhưng cậu ấy khác em. Em nghịch vì thích náo nhiệt, còn cậu ấy thì luôn làm mọi thứ vì người khác. Có lần, bọn em thấy một tổ chim rơi xuống đất, Diệp An lập tức trèo lên cây cao để tìm chỗ đặt lại tổ chim. Ai cũng nghĩ cậu ấy dại dột, nhưng chị ấy chỉ nói: "Mạng sống nào cũng đáng được trân trọng, dù nhỏ bé đến đâu.”
Câu chuyện của Thường Hi khiến Nhã Tinh trầm tư. Những hành động thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa của Diệp An dường như khắc sâu hơn trong lòng cô. Cô khẽ hỏi: “Vậy em ấy... từ nhỏ đã luôn giúp đỡ người khác như thế sao?”
Thường Hi gật đầu, ánh mắt thoáng qua một chút cảm xúc phức tạp:
"Đúng vậy. Nhưng đôi khi em cũng lo cho cậu ấy. Cậu ấy luôn đặt người khác lên trước, nhưng ai sẽ là người thực sự quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy?"
Câu nói ấy khiến Nhã Tinh không khỏi suy nghĩ. Hình ảnh Diệp An luôn tươi cười, dịu dàng hiện lên trong tâm trí cô, nhưng ẩn sau nụ cười ấy, liệu có khi nào cô ấy cảm thấy mệt mỏi hay cô đơn?
Chu Nguyệt mang khay trà lại bàn, thấy hai người đang trò chuyện thì cười hỏi:
“Hai người nói gì mà có vẻ nghiêm túc thế? Đừng làm không khí nặng nề, hôm nay là để làm đèn hoa đăng cơ mà”
Thường Hi nhanh chóng đổi giọng, nói đùa:
“Không có gì đâu. Em chỉ kể vài chuyện cũ của Diệp An thôi. Ai bảo cậu ấy có quá khứ thú vị như thế chứ.”
Chu Nguyệt bật cười, rồi quay sang Nhã Tinh:
“Đừng để Thường Hi trêu chọc cô. Em ấy miệng lưỡi lanh lợi, nhưng tâm thì rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro