18. ánh sáng lụi dần
Buổi sáng vẫn lạnh, lạnh một cách âm ỉ như kéo dài vô tận. Ji ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ mờ sương. Thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng anh là sự im lặng nặng trĩu.
Trên bàn, tờ giấy chuyển công tác nằm đó, phẳng lì, vô hồn như chính những dự định mà anh không thể níu giữ. Đó là lời mệnh lệnh từ gia đình, một sự sắp đặt đã được định đoạt từ lâu. Định mệnh hay trách nhiệm, Ji không còn rõ ràng nữa.
Anh nhớ Ju, nhớ ánh mắt đêm qua – nhìn anh bằng sự sợ hãi mong manh đến tội nghiệp. Ju không phải chỉ là một bệnh nhân, không phải chỉ là một người cần được chăm sóc. Ju là ngọn lửa duy nhất trong những ngày tăm tối của Ji.
Nhưng càng ngày Ju càng trở nên yếu ớt, mong manh như sắp vụn vỡ. Và Ju, cũng đang dần biến anh thành chiếc phao cứu sinh duy nhất, níu giữ từng hơi thở của chính mình. Mỗi lần Ji bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Jung như van nài: "Đừng bỏ em... đừng rời xa em..."
Cảm giác đó khiến Ji đau nhói trong tim – một nỗi đau vừa thực vừa mơ hồ, khó nói thành lời. Anh không muốn làm tổn thương Ju, nhưng chính anh cũng bị rối loạn, áp lực từ gia đình, từ công việc, từ chính bản thân mình.
Buổi chiều, Ji nhận được cuộc gọi của bố. Giọng ông bình thản nhưng kiên quyết:
"Con biết đấy, Ji. Đây là cơ hội tốt, bố mẹ đã nghĩ kỹ. Để tương lai của con sáng hơn, con phải đi."
Ji không trả lời ngay. Anh lắng nghe, nhưng trong lòng chỉ là một tiếng thở dài.
Khi cúp máy, anh nhìn ra hành lang dài, nơi Ju đang nằm trong phòng bệnh. Anh tự hỏi: liệu sự rời đi của mình sẽ để lại trong Jung những khoảng trống đến thế nào?
Tối đến, trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Ji ngồi bên cạnh Jung. Anh nhìn thấy đôi mắt ấy, mờ đục và lo âu, ánh lên chút cầu xin yếu ớt. Jung thì thầm:
"Anh đừng đi... em sợ lắm..."
Ji cảm thấy nghẹn ngào. Anh nhẹ nhàng siết lấy tay Jung, nhưng không thể hứa rằng mình sẽ ở lại.
Nỗi cô đơn dần len lỏi vào tâm trí anh. Áp lực từ mọi phía như đè nặng, khiến Ji bắt đầu hoài nghi bản thân: Ai mới là người thực sự có vấn đề? Là Ju – người từng ngây ngô, từng mơ hồ? Hay chính anh – người đang mất dần sự cân bằng và ngày càng lạc lõng trong chính cuộc đời mình?
Những suy nghĩ đó như những cơn sóng ngầm, dâng lên rồi cuộn trào trong tim Ji, kéo anh vào những vùng ký ức mơ hồ mà anh cố gắng tránh né.
Anh muốn giữ lại tất cả – nhưng ánh sáng ấy ngày càng lụi dần.
Một lần khác, trong giờ thăm khám, Jung bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, miệng lắp bắp không thành lời, tay bấu chặt lấy Ji như thể sợ anh sẽ biến mất.
Dần dà, Jung không còn muốn tiếp xúc với ai khác ngoài Ji. Anh trở nên lặng lẽ, tránh né cả bác sĩ, y tá – chỉ trừ Ji, người duy nhất mang lại cho anh cảm giác an toàn.
Một lần, khi bác sĩ đề nghị Jung tham gia một hoạt động nhóm, Jung chỉ thều thào, ánh mắt đầy ngại ngùng:
"Em... em không thích... chỉ cần có anh bên cạnh thôi..."
Sự ngây ngô của Ju không che giấu được nỗi cô đơn sâu thẳm. Đôi khi, anh nhìn Ji như thể muốn nói điều gì quan trọng mà không thể thốt ra được, như một đứa trẻ đang lạc mất mẹ giữa biển người.
Jung ngày một yếu đi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng điều khiến Ji đau đớn nhất chính là sự lệ thuộc ngày càng sâu vào anh – khiến Ji vừa thương, vừa thấy ngột ngạt.
Trong lòng Ji, có một nỗi sợ thầm kín: liệu anh có đủ sức để là điểm tựa cho Ju, khi chính mình cũng đang dần vỡ vụn?
**
Ji đứng nép vào góc hành lang, ánh mắt mờ đi nhìn về phía xa xăm, nơi những chiếc lá ướt đẫm mưa nhẹ rơi rụng. Anh thở dài, sâu như muốn kéo hết cả nỗi lòng đang nghẹn trong ngực ra ngoài.
"Như thế này, anh biết phải lựa chọn sao đây..." — tiếng thì thầm gần như không thành tiếng, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại là cả một cơn sóng dằn vặt đổ ập vào tâm trí Ji.
Áp lực công việc mỗi ngày một nặng nề, trách nhiệm gia đình đang đợi anh ở thành phố xa kia. Và rồi đây, là Ju, người đang dựa dẫm hoàn toàn vào anh, gương mặt ấy mỗi lúc một yếu đuối, ngây ngô và lệ thuộc.
Giữa bão giông của mọi thứ, Ji chỉ biết thở dài, và lặng lẽ đặt tay lên tim, như để giữ lấy một chút bình yên hiếm hoi trước những lựa chọn đầy đau đớn đang chờ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro