33. hai thế giới, một linh hồn

Jung ra khỏi cổng viện trong buổi sáng có nắng. Không quá rực rỡ, cũng không quá âm u — chỉ đủ sáng để nhận ra những vệt bụi đang lơ lửng giữa không khí. Cậu kéo quai balô khẽ khàng, nghe tiếng bước chân mình va nhẹ lên mặt đường lát gạch. Một điều dưỡng trẻ đi cạnh, chỉ dẫn cho cậu những điều cần lưu ý về nơi ở mới — một căn phòng nhỏ được viện hỗ trợ tạm thời trong giai đoạn tái hòa nhập.

Căn phòng không lớn, nhưng sạch sẽ. Cửa sổ nhìn ra mái hiên lợp tôn, nơi ánh sáng chiều tràn vào tạo thành những vệt sáng dịu dàng trên sàn nhà. Ju đặt túi xuống, lặng lẽ quan sát không gian, như thể cố lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng từng đồ vật xa lạ.

Khi mở ngăn kéo bàn, cậu bắt gặp một chiếc hộp giấy nâu được dán kín cẩn thận. Trên nắp hộp có dòng chữ mềm mại: "Cho Jung – món quà nhỏ bắt đầu từ hôm nay."

Tim cậu khẽ thắt lại.

Bên trong là những món đồ tưởng chừng bình thường: một tập giấy note được viết tay bằng nét chữ quen thuộc — "Đừng quên uống thuốc nhé." — "Nếu hôm nay thấy buồn, hãy mở nhạc nhẹ và ngồi yên một lúc." — "Anh không ở gần để đưa áo cho em mỗi khi trời lạnh... nên anh gửi cái này."

Chiếc áo khoác màu ghi được gấp gọn nằm bên dưới, mùi vải mới trộn lẫn với cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Ở đáy hộp là một cây bút bi màu xanh đã mòn ở đầu, bên cạnh là một mẩu giấy: "Anh từng dùng nó để viết thư cho em đấy."

Jung ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay khẽ khàng lướt qua từng dòng chữ. Những ngày ở viện, Ji đã luôn bên cạnh — bằng những cách không ồn ào. Và giờ, khi Ji không còn ở đây, cậu vẫn cảm thấy người ấy đang dõi theo mình, từng chút một.

Buổi tối đầu tiên ở nơi trọ mới. Màn hình điện thoại sáng lên lúc 8 giờ.

"Jung, em ăn tối chưa?" – tin nhắn từ Ji, đến đúng giờ như mọi khi.

Jung khẽ cười. Cậu không trả lời ngay, chỉ ngồi đó, nhìn màn hình phát sáng trong tay, như đang nhìn một vì sao duy nhất giữa bầu trời tối. Mỗi tối sau đó, đều là những lời ngắn ngủi:

"Hôm nay trời mưa, đừng mở cửa sổ lâu quá."

"Anh gửi em chút bình yên qua tin nhắn này, có nhận được không?"

Có hôm chỉ là một sticker hình chú mèo vẫy tay. Vậy mà Jung lại cảm thấy như được ôm trọn.

Một sáng chủ nhật, cậu mở thư từ Ji — lần này là một bản đồ vẽ tay. Bản đồ thành phố, đơn giản nhưng tỉ mỉ, có những đánh dấu màu đỏ:

"Hiệu sách nhỏ – chỗ này bán thơ hay lắm."
"Tiệm bánh có món em từng nói – ngọt vừa phải, mềm như ký ức."
"Cuối bản đồ là bãi cỏ gần ga. Nếu mỏi, hãy đến đó. Có gió và hoàng hôn."
Ở góc bản đồ có dòng ghi chú: "Anh không biết em sẽ đến những nơi này. Nhưng anh mong em sẽ bước ra ngoài. Vì ngoài kia... còn nhiều điều đang chờ em chạm vào."

Jung ngồi rất lâu với tờ giấy mỏng. Rồi cậu cất nó vào cuốn sổ ghi chép mới mua, cạnh cây bút cũ Ji từng dùng. Bầu trời ngoài kia vẫn rộng. Và có lẽ, không đến mức đáng sợ như cậu từng nghĩ.

Những ngày tiếp theo, Jung bắt đầu tự lên kế hoạch. Cậu học cách tự đi chợ, ghi chép những điều cần làm, dọn dẹp và nấu ăn đơn giản. Dù vụng về, nhưng mỗi bước đi nhỏ đều là một dấu hiệu của sự hồi phục. Một chiều nọ, khi đặt món mì lên bàn, cậu chụp lại và gửi cho Ji một tấm hình, kèm dòng chữ: "Dở tệ, nhưng em đã tự làm. Anh đừng cười nhé."

Ji trả lời ngay: "Anh sẽ nếm thử vào lần tới. Nhớ giữ nguyên công thức đấy."

Một đêm khuya, Jung ngồi trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn ra khoảng trời xa. Tin nhắn Ji gửi hôm ấy chỉ có một câu:

"Có khi em không nhận ra, nhưng mỗi bước em đi, đều khiến anh thấy tự hào."

Jung đọc đi đọc lại, rồi khẽ gõ dòng hồi âm:
"Anh biết không, nhờ anh mà em dần tin rằng... mình xứng đáng với một cuộc sống tử tế thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro