Phần 1 : Khởi Đầu

Phần 1 : Khởi Đầu 

Khoa là một kỹ sư xây dựng, 30 tuổi, nổi tiếng trong công ty với phong cách làm việc lạnh lùng, nghiêm túc và rất ít nói. Đồng nghiệp gọi anh là "tường băng" – không phải vì anh khó chịu, mà vì không ai có thể tiến gần. Với Khoa, cuộc sống là những con số, bản vẽ, và những ngày dài trên công trình. Anh không ghét con người, chỉ là không thấy cần thiết phải mở lòng.

Phương là sinh viên năm cuối ngành thiết kế nội thất – 23 tuổi, mang trên mình nguồn năng lượng tươi sáng như nắng đầu hè. Cậu yêu cái đẹp, yêu sự sống động, và luôn tin rằng mỗi người đều có một "cánh cửa" – chỉ là chưa có ai đủ kiên nhẫn để gõ.

Họ gặp nhau lần đầu trong một dự án hợp tác giữa trường của Phương và công ty Khoa. Phương được phân vào nhóm phối hợp với tổ kỹ sư của Khoa để thiết kế không gian nội thất cho một khu chung cư cao cấp. Khi bước vào phòng họp lần đầu tiên, ánh mắt Phương bắt gặp Khoa đang chăm chú xem bản thiết kế – ánh mắt sắc lạnh và không biểu cảm khiến cậu thoáng giật mình. Nhưng thay vì cảm thấy sợ, Phương lại thấy... tò mò.

Buổi họp đầu tiên trôi qua lạnh nhạt. Khoa hầu như chỉ nói khi cần. Nhưng Phương không bỏ cuộc. Cậu bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt – pha trà trước khi họp, hỏi Khoa về sở thích âm nhạc, gửi vài mẫu thiết kế với lời nhắn: "Em nghĩ anh sẽ thích tông màu này, có vẻ hợp với cái cách anh chọn sơ mi mỗi ngày."

Khoa không trả lời. Nhưng hôm sau anh mặc chiếc sơ mi đúng màu Phương gợi ý.

Phương không vội. Cậu kiên nhẫn như tưới nước cho một cái cây đang ngủ đông. Một hôm, khi công trình gặp trục trặc, Phương ngồi lại cùng Khoa đến tối để sửa lại phối cảnh theo bản kỹ thuật. Trong im lặng, cậu bật một bản nhạc piano nhẹ nhàng.

Khoa bất giác dừng tay.

"Chopin à?" – giọng anh nhẹ đến mức gần như chỉ là tiếng thì thầm.

"Ừ. Em nghe nói Chopin là nhạc của những người cô đơn."

Cả hai nhìn nhau. Lần đầu tiên, Phương thấy nụ cười rất mờ trên môi Khoa – không rõ là đồng tình, hay tự giễu.

Từ hôm đó, Khoa bắt đầu nói nhiều hơn một chút. Không phải với cả thế giới, chỉ với Phương. Và Phương, như ánh mặt trời nhỏ, từng bước mở cánh cửa đã khép kín bao năm của Khoa – không bằng những lời lẽ lớn lao, mà bằng sự hiện diện dịu dàng, và lòng kiên trì không điều kiện.

Thế giới của Khoa – vốn chỉ có sắt thép, bản vẽ và sự im lặng – giờ đây có thêm tiếng cười, nhạc piano, và một người con trai luôn hướng về phía trước, như chính ánh sáng cậu mang lại.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl