Phần 4 : Nơi Trái Tim Có Thể Nghỉ Ngơi
Phần 4 : Nơi Trái Tim Có Thể Nghỉ Ngơi
Sau đêm đó, khoảng cách vô hình giữa Khoa và Phương dường như tan biến. Không cần những lời hoa mỹ, không cần những cái ôm vội vàng, chỉ đơn giản là có nhau – đủ đầy trong sự hiện diện của người kia.
Phương không cố gắng làm Khoa vui nữa. Thay vào đó, cậu ngồi bên anh, đôi khi chỉ để cả hai cùng uống một tách trà trong yên lặng. Cậu hiểu, Khoa không cần một người khuấy động thế giới của anh, mà cần một người đủ kiên nhẫn để ở lại, để không bỏ đi khi những vết thương cũ bất chợt rỉ máu.
Có lần, khi cả hai cùng đi kiểm tra tiến độ công trình, Khoa bất ngờ quay sang nói:
"Anh đang học cách... tin em."
Phương cười, không hỏi gì thêm. Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tin – đối với người như Khoa – là một bước nhảy lớn hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.
---
Vào một sáng cuối tuần, Phương rủ Khoa đến một khu vườn nhỏ ở ngoại ô – nơi cậu thường lui tới để tìm cảm hứng. Không khí trong lành, mùi cỏ non và mùi nắng sớm hòa quyện. Cậu dẫn Khoa đến một chỗ ngồi bằng gỗ, dưới tán cây xà cừ rộng tán.
"Chỗ này em gọi là 'góc thở'." – Phương nói, mắt ánh lên niềm vui – "Nơi em để tim mình nghỉ một chút. Giữa quá nhiều kỳ vọng, lo toan, và đôi khi là cả nỗi cô đơn."
Khoa ngồi xuống, nhìn những vệt nắng lấp lánh qua kẽ lá. Một lúc sau anh khẽ nói:
"Anh chưa từng nghĩ đến việc cho tim mình nghỉ."
"Vì anh luôn bắt nó gồng lên." – Phương đáp, rồi nghiêng đầu dựa nhẹ vào vai Khoa – "Nhưng tim anh cũng cần một nơi để tựa vào."
Khoa ngập ngừng, rồi đặt tay lên tay Phương, siết nhẹ.
Họ ngồi như thế rất lâu. Không cần nói gì. Chỉ cần biết người kia đang ở đó.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro