PN : Lễ Cưới Của Hai Ta

PN : Khu Vườn Nhỏ Nơi Lễ Cưới Bắt Đầu

Hôm đó, trời nắng nhẹ như vừa đủ để hoa nở, cỏ xanh, và lòng người yên tĩnh. Họ không chọn sảnh cưới sang trọng hay nhà hàng ồn ào – chỉ một khu vườn nhỏ, có hoa trắng, có vài người bạn thân, và tiếng đàn guitar mộc vang lên giữa không gian dịu dàng.

Khoa mặc vest màu kem, Phương trong sơ mi trắng giản dị, tay cầm bó lavender pha baby – như lần đầu Khoa tặng hoa cho cậu.

Khách mời không đông, chỉ là những người thật sự chứng kiến hành trình của họ. Có những đồng nghiệp của Khoa, vài người bạn đại học của Phương, và cả dì của cậu – người từng lo lắng "liệu hai người đàn ông có thể hạnh phúc không?"

**

Khi MC mời hai người bước đến phía trước, Khoa nhìn thẳng vào mắt Phương – lần đầu tiên anh nói ra lời thề nguyện trước mọi người:

"Anh không hứa sẽ luôn hiểu em... nhưng anh hứa sẽ học cách hiểu.

Anh không hứa sẽ không sai... nhưng anh hứa sẽ không buông tay, kể cả khi mình lạc đường.

Và anh không hứa ngày nào cũng ngọt ngào... nhưng anh hứa mỗi ngày sẽ đều thật lòng."

Phương rơi nước mắt ngay câu đầu tiên. Đến lượt mình, cậu run nhẹ, nhưng ánh mắt sáng như buổi sáng đầu tiên họ gặp nhau:

"Em từng nghĩ yêu một người như anh là bất khả...

Vì anh quá im lặng, quá khó gần, và quá nhiều vết thương cũ.

Nhưng em đã đi vào, đã ở lại, và đã thấy rằng... trái tim anh đẹp hơn mọi căn nhà mà em từng thiết kế.

Và hôm nay, em đứng đây – không phải vì em cần anh hoàn hảo,

mà vì em muốn cùng anh sống thật – từng ngày."

**

Tiếng vỗ tay vang lên. Và giữa khu vườn nhỏ, dưới ánh nắng nhạt và mùi hoa thoảng qua, hai người trao nhẫn – vật bé nhỏ nhưng nặng tình.

Khi MC mời: "Bạn có đồng ý..." – Khoa không đợi hết câu, đã khẽ nói:

"Anh đồng ý – từ lâu rồi."

Phương bật cười trong nước mắt, khẽ gật đầu:

"Em cũng vậy – từ khoảnh khắc đầu tiên anh gọi tên em."

**

Tối hôm đó, họ cùng ngồi bên nhau, nhìn ánh đèn vàng rải khắp khu vườn như dải ngân hà. Bản nhạc chậm rãi vang lên. Khoa đưa tay ra mời cậu nhảy.

"Đây không phải giấc mơ," Khoa nói khi cả hai xoay nhè nhẹ theo nhịp – "Mà là phần đời còn lại."

**

Kết phiên ngoại:

Không ồn ào, không kiêu sa – chỉ là một lễ cưới nhỏ giữa hai trái tim từng cô đơn, từng tổn thương, giờ cùng đập một nhịp – lặng lẽ nhưng vững vàng.

Hoàn Văn . 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl