Chương 33: Bàn Hội Nghị - Nơi Không Ai Thoát Khỏi Vai Diễn Của Mình
Phòng họp tầng 20 của Lục Thị được thiết kế hoàn hảo cho những bản hợp đồng lớn.
Ghế bọc da đen. Bàn kính dài mười hai chỗ. Máy chiếu âm trần. Khuất sau lớp kính là thành phố tấp nập dưới ánh nắng cuối ngày.
Tô Vãn Tình đến sớm mười phút.
Cô không cần đợi thư ký báo. Tự nhiên mà bước vào, trải bản kế hoạch lên mặt bàn, chỉnh lại vài slide trình chiếu, rồi ngồi xuống ghế chủ tọa như thể đã quen thuộc với chỗ đó từ rất lâu.
Đây từng là vị trí cô và anh sát cánh cùng nhau trong suốt mấy tháng đầu hợp tác.
Chỉ là... khi xưa, ánh mắt họ từng giao nhau. Còn bây giờ, là những khoảng trống im lặng đến khô khốc.
---
Đúng giờ.
Cửa phòng bật mở. Trạch Hàn bước vào.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, trong giây lát.
“Chào cô Tô.” Giọng anh trầm thấp, xa cách một cách lịch sự.
“Chào tổng giám đốc.” Cô cũng đáp lại như vậy.
Trợ lý Lâm đi theo phía sau, đặt bản in kế hoạch lên bàn, lặng lẽ không chen vào bầu không khí mỏng tang nhưng sắc như dao đó.
Chỉ vài phút sau, Hạ Tuyết Lam xuất hiện.
Hôm nay cô ta mặc bộ suit trắng, thắt lưng đen, thần thái không thua kém bất kỳ nữ tổng tài nào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút. Tắc đường.” Tuyết Lam mỉm cười ngọt ngào, tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trạch Hàn mà không cần ai mời.
“Tôi nghĩ, với vai trò vị hôn thê tương lai của anh Hàn, tôi cũng nên có chút đóng góp cho hợp tác giữa Lục Thị và Bevely chứ nhỉ?”
Không khí trong phòng đột ngột lạnh đi vài độ.
Tô Vãn Tình không nhìn cô ta, cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Chỉ lặng lẽ bấm nút chiếu slide lên màn hình.
“Vậy thì mời cô nghe kỹ. Vì mỗi chi tiết trong dự án này đều liên quan đến định hướng thương hiệu suốt ba năm tới.”
Từng câu, từng chữ – rõ ràng, lạnh lùng, và không chừa chỗ cho sự chen ngang.
Tuyết Lam hơi nhướn mày, nhưng không phản ứng. Chỉ nhìn sang Trạch Hàn, như tìm kiếm một phản ứng nào đó từ anh.
Nhưng người đàn ông ấy đang nhìn về phía màn hình, không nói một lời.
---
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng.
Khi kết thúc, Tô Vãn Tình thu dọn tài liệu. Đứng dậy, gật đầu lịch sự.
“Nếu không có gì thêm, tôi xin phép về trước.”
Tuyết Lam đột ngột cất giọng:
“Cô Tô...”
Tô Vãn Tình dừng bước.
“Tôi nghe nói... cô từng là người rất thân thiết với anh Hàn. Vậy cô nghĩ gì khi thấy anh ấy sắp đính hôn?”
Một câu hỏi tưởng như vô tình, nhưng đầy dao găm.
Không khí phòng họp đông cứng lại.
Tô Vãn Tình chậm rãi quay người, ánh mắt không hề né tránh.
“Tôi nghĩ,” cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng, “bất kỳ người phụ nữ nào sắp bước vào một cuộc hôn nhân cũng nên tự hỏi: Mình đang được chọn… hay chỉ là người còn lại?”
---
Phía sau lưng cô, Lục Trạch Hàn khẽ siết chặt tay thành quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro