Chap 8: Cậu là người của VERTEX

"Namjoon, cậu ta nhìn yếu đuối như vậy, mày nhốt cậu ta trong căn phòng đó có ổn không"
Jung Hoseok không nghĩ Namjoon sẽ làm vậy. Vốn dĩ Park Jimin chỉ là một cậu nhóc, không hề có sức chịu đựng cao.

Kim Namjoon bình thản nói.
"Có như vậy mới khiến cậu ta đừng tùy tiện nữa. Sẽ gây rắc rối cho chúng ta"

"Anh Namjoon. Em thấy cũng có chút nguy hiểm. Nếu cậu ta sợ bóng tối thì sao"
Jeon Jungkook cũng tiếp lời. Căn phòng đó đúng là không thể xem thường được.

Kim Namjoon đứng lên bước lên phòng. Trước khi đi còn bỏ lại một câu.
"Cậu nhóc đó làm thay đổi suy nghĩ của tụi mày rồi à"

Các anh cũng không nói gì. Tất cả đều bỏ lên phòng, bởi vì căn phòng tối đó là để các anh xử phạt những kẻ làm trái quy định. Đối với vệ sĩ, họ ở trong căn phòng đó để yên tĩnh suy nghĩ và tự phạt chính mình. Nhưng đối với những ai chưa qua huấn luyện, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.

Cảm giác tối tâm bao bọc và nhiệt độ thấp bao trùm đến nghẹt thở sẽ chiếm lĩnh hết toàn bộ cơ thể. Có khi sẽ ngất, tệ nhất là mất mạng.
Bên trong còn luôn có hương an thần tịnh tâm, nếu tinh thần không vững rất dễ bị mê man.
.

Hơn 2 tiếng trôi qua. Park Jimin co rúm người nằm một chỗ trong không gian u tối.
Đầu óc cậu bắt đầu đảo loạn, chóng mặt hoa mắt, tay chân có cảm giác không thể hoạt động được.
Park Jimin không sợ bóng tối, nhưng căn phòng này khiến cậu rất sợ.

"Cơ thể mình như bị rút hết sức lực này. Nếu đêm nay không ra ngoài, chắc mình chết mất"

Park Jimin muốn nhắm mắt lại. Nhưng ngay cả tiếng thở nhẹ nhàng của chính mình cũng làm cậu phát run. Đầu óc cậu luôn nghĩ rằng sẽ có thứ gì đó đang ở đâu đó xung quanh mà mình không hay biết được.

.

Lúc này cánh cửa được hé ra. Park Jimin nhìn thấy ánh sáng liền mở mắt thì lập tức mắt bị chói đến khó chịu.

Vệ sĩ tránh sang một bên. Người bước vào chính là Jung Hoseok. Cậu phải đợi một lúc lâu mới có thể nhìn ra anh.

"Đứng lên. Bước ra ngoài"

Park Jimin trấn tỉnh bản thân. Cậu chống tay đứng thẳng người, đôi chân vẫn run rẩy đối diện với Hoseok, miệng vẫn chưa dám nói ra câu gì vì sợ âm thanh ở đây.

Park Jimin bị rút hết sức lực. Cậu từng bước ra khỏi căn phòng đó.
Jung Hoseok cũng đi theo cậu.
"Cậu đừng bao giờ chọc giận Namjoon, cậu ấy trước giờ đều ra tay rất tàn độc"

Giọng Jimin run rẩy.
"Lần sau cứ kêu anh ta đánh tôi. Đừng nhốt tôi trong căn phòng đó"

"Cậu còn cứng miệng sao. Xem ra vẫn chưa biết sợ là gì"

Vệ sĩ lấy một chiếc chăn đắp lên người cậu theo lệnh của Hoseok.
Cậu nhìn anh, miệng hơi lắp bắp vì lạnh.
"Anh...tại sao mở cửa cho tôi"

"Bởi vì ngày mai cậu còn phải làm nhiệm vụ"

Park Jimin thở hắt ra một hơi. Cậu đã quá ỷ lại vào những chuyện cậu đã làm cho họ rồi.
"Cảm ơn anh"

"Đừng nói lời thừa thải. Park Jimin, nhớ kỹ lời của tôi. Cậu đã là người của VERTEX. Phải biết giữ mồm giữ miệng, chuyện gì chúng tôi không hài lòng, cậu không được phép cãi lại"

Park Jimin nắm chặc chiếc chăn trên người. Mười đầu ngón tay tê cứng.
"Tôi biết rồi. Hôm nay là tôi sai, tôi muốn lên phòng"

"Cậu nên nhớ, cậu làm việc cho chúng tôi. Tức là đã cao hơn vệ sĩ một bậc. Đừng tụy tiện quá thân mật với họ"
Jung Hoseok nâng gương mặt cậu, mày anh hơi nhíu lại. Sau đó quay sang nói với vệ sĩ.

"Đưa cậu Jimin lên phòng. Chuẩn bị nước ấm cho cậu ấy"

.

Park Jimin được vệ sĩ đỡ lên phòng. Cậu ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu hơn.

"Căn phòng đó đáng sợ thật"

Jimin nhìn vào gương. Cảm thấy gương mặt mình có chút mệt mỏi. Jimin lập tức lên giường ngủ. Hy vọng ngày mai sẽ tươi tỉnh hơn.

Nhưng cả đêm đó. Không biết Jimin đã bị tỉnh giấc do ám ảnh căn phòng đó bao nhiêu lần.

__

Sáng hôm sau. Jimin bước xuống cầu thang, trên người đã thay quần áo mới. Nhưng gương mặt thể hiện rất rõ sự mệt mỏi.

Các anh đều ngồi ở phòng khách. Vệ sĩ vây quanh họ, đến bây giờ Jimin mới nhìn thấy được sự quyền lực phát ra từ họ.
Cũng hiểu ra được sự ràng buộc khi trở thành người của họ là như thế nào.

Kim Namjoon chú ý đến cậu nhiều nhất. Anh lên tiếng.
"Mặt mũi khó coi. Đã nói cậu phải luôn tươi tỉnh rồi mà"

Park Jimin nắm chặt lòng bàn tay. Nhịn không được liền nói.
"Chẳng phải đều tại anh hay sao. Anh..."

"Hôm nay có hẹn với Hong Jaehyuk, cậu lên phòng trang điểm lại chút đi"
Jung Hoseok lập tức ngăn chặn lời nói của Jimin. Tránh việc cậu nói ra những lời không hay.

Park Jimin thở ra một hơi. Xoay người bước lên phòng.




"Hoseok, mày đang bệnh vực cậu ta?"
Kim Namjoon lúc nãy cũng không định la mắng cậu ta.

"Cậu ta chỉ là một cậu nhóc. Hôm qua mày đưa cậu ta vào căn phòng dùng để trừng phạt vệ sĩ. Có hơi quá không"

"Tao chỉ muốn cảnh cáo. Bởi vì Park Jimin không biết an phận"

"Hôm qua Park Jimin sợ đến mức sắp ngất đi"

"Còn biết sợ à..."
Kim Namjoon nghe Hoseok nói Park Jimin sợ đến sắp ngất đúng là bản thân đã có chút dao động. Hôm qua anh chỉ muốn cảnh cáo, nữa đêm đã cho vệ sĩ xuống mở cửa phòng, nhưng Park Jimin không còn ở bên trong nữa.

Lúc biết Hoseok là người mở cửa. Kim Namjoon liền đoán được Hoseok đối với Park Jimin thật sự có chút kỳ lạ.
"Mày đối tốt với cậu ta quá nhỉ?"

Jung Hoseok lập tức lớn tiếng.
"Tao không phải đối tốt. Chỉ là Park Jimin đang làm việc cho chúng ta"

"Các anh đang cải nhau vì Park Jimin đó à"
Jungkook lên tiếng khiến hai người đều im lặng. 6 người họ chưa bao giờ bất đồng trong bất kỳ chuyện gì. Ngay cả khi đó là một vấn đề lớn.

Các anh không nói nữa. Đến khi Jimin bước xuống. Gương mặt trang điểm lên đã hồng hào hơn hẳn.
"Hôm nay tôi phải làm gì"

Seokjin: "Cậu đã liên lạc với Hong Jaehyuk chưa"

Jimin ngồi xuống sofa.
"Theo lời các anh nói. Tôi đã chủ động liên lạc. Anh ta cũng hẹn tôi cuối tuần gặp mặt"

Yoongi: "Được. Hôm nay cậu chỉ cần cố ý tiếp cận thân mật với hắn nhiều hơn. Cậu biết mình cần làm gì chưa"

"Tôi hiểu rồi"

Kim Taehyung rất quan trọng việc này. Vốn dĩ anh rất cuồng công việc.
"Theo như điều tra của chúng tôi. FORTUNE đã copy rất nhiều mẫu thiếu kế, trong đó có thiết kế trước đây của VERTEX. Chúng tôi muốn biết kế hoạch mà Hong Jaehyuk bày ra nhằm mục đích hạ gục VERTEX là như thế nào. Kế hoạch đó nằm trong nhà của Hong Jaehyuk. Cậu nhất định phải tìm ra được"

Park Jimin hiểu những gì các anh nói, cũng hiểu rõ mình nên làm thế nào.
"Tôi cần thời gian để tiếp cận hắn. Tên đó không dễ gì qua mặt được"

Park Jimin không nói nhiều. Vì chuyện hôm qua khiến cậu không muốn lại gần Kim Namjoon, cũng không muốn nhìn mặt.
Cậu đi thẳng ra xe đợi họ. Tinh thần hôm nay không tốt, Jimin cần điều chỉnh lại.

Yoongi nhìn Namjoon, miệng cười lên một tiếng.
"Cậu ta hình như là sợ em rồi Namjoon"

"Cũng tốt, như thế cậu ta sẽ tự biết chừng mực"
Dù nói vậy. Nhưng Kim Namjoon đang cảm thấy rất khó chịu.

Lúc nói chuyện Park Jimin lướt mắt nhìn mọi người. Chỉ khi nhìn anh thì liền quay mặt sang hướng khác.
Anh muốn phạt cậu ta thì phạt. Cậu ta cũng không có quên hạn đến trách móc.

______

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro