#9.
Chương 9:
Phim của Jihoon và Seongwoo đã đi được một nửa chặng đường, cái tên Park Jihoon vụt sáng trở thành một trong những diễn viên trẻ triển vọng nhất. Hàng loạt những bài báo được đăng về việc hôm nay cậu mặc gì, ăn gì, uống gì, ở phim trường như thế nào, Jonghyun quay cuồng trong những cuộc điện thoại đặt lịch phỏng vấn, lịch chụp tạp chí, ngập chìm trong hàng đống kịch bản show tạp kĩ, chương trình thực tế gửi đến. Hyungseob lật lật một tờ kịch bản ra xem, lắc đầu:
"Anh từ chối đi. Không phải KB thì không nhận, mấy chương trình này vừa nhỏ vừa có rating thấp, kéo cậu ấy về chỉ để tăng rating, chắc chắn sẽ hỏi những thứ kì cục ảnh hưởng hình tượng."
"Thế thì có thể mua phóng viên viết tập Jihoon tham gia đạt rating kỉ lục?"
"Hot như thế này, tham gia cái gì cũng sẽ thành kỉ lục." Hyungseob mỉm cười. "Em sẽ nhờ công ty kéo một suất tham gia KB tập tiếp theo cho cậu ấy, còn lại cứ quay phim thôi."
Trên màn hình điện tử lớn treo trước sảnh công ty là biểu đồ rating của Solitaire, tập mới nhất đã chạm mức rating 25%. BMN cũng đổ vào bộ phim này không ít tiền của, nhét được hai diễn viên đóng vai phụ, tuy thành công này nằm trong dự đoán nhưng vẫn khiến người ta thấy vui vẻ. Jihoon khoác vai Hyungseob đứng dưới bảng điện tử, cười:
"Haha, trước đây phim tôi đóng rating còn không cao bằng số lẻ của phim này, đúng là một bước leo lên trời."
"Làm tốt lắm Jihoon." Hyungseob cũng cười.
"Nhờ cậu cả đấy."
"Là do chính cậu." Hyungseob theo thói quen sờ mũi, nhận ra mình đã không còn đeo kính liền bỏ tay xuống. "Không bao giờ được nghĩ là do tôi. Tất cả đều là do cậu. Park idol phải nổi tiếng hơn nữa để tôi được ăn ké đấy nhé."
"Lại đùa." Jihoon cười. "Tôi phải đến phim trường đây. Giờ cậu làm gì?"
"Lên nhận kịch bản theo định kì. Bây giờ chắc sẽ được tiếp cận với những kịch bản chất lượng hơn rồi, tôi sẽ xem qua thử rồi báo cho anh Jonghyun sau. Cậu đi đi."
Jihoon vẫy tay chào Hyungseob, trước khi đi còn đem một đống đồ uống ra cho mấy cô gái cầm banner đứng chờ mình suốt từ sáng sớm. Hyungseob nhìn cậu như phát sáng dưới ánh nắng, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời làm nghề của mình có chút thành tựu.
Nhận một đống kịch bản mang về, cậu thầm mong lần này mình sẽ không cần phải nghe những lời đại loại như câu mưu hèn kế bẩn xuất phát từ miệng Woojin nữa. Cậu nhìn thấy Yoon Jisung bước ra khỏi phòng Giám đốc Kế hoạch, lúc này mới chợt nhận ra cậu đã không nhìn thấy mặt anh ta cả tháng trời. Jisung sang nước ngoài đàm phán về vấn đề Mỹ tiến của AB6IX, bây giờ gương mặt nhẹ nhõm thoải mái như vậy, có lẽ đã đạt kết quả tốt. Anh dừng trước mặt Hyungseob, cười:
"Ồ, lâu lắm không gặp nha Ahn Hyungseob. Cậu dạo này ổn chứ?"
"Cũng ổn, cảm ơn anh."
Hyungseob luôn cảm thấy Jisung có một cái gì đó khiến cậu không thể tin tưởng được. Thái độ của anh ta làm cậu cảm thấy không an tâm, dường như người này biết tất cả mọi thứ, biết nhưng đứng ngoài khinh khỉnh nhìn vào và đôi khi còn nhúng tay khuấy cho mọi sự bung bét. Biết trông mặt mà bắt hình dong như thế là không nên nhưng cậu thật sự không thể bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu. Jisung có vẻ không để ý đến thái độ của Hyungseob, anh vẫn đứng trò chuyện với cậu thêm vài câu vô thưởng vô phạt nữa rồi mới rời đi, dĩ nhiên vẫn không quên để lại câu "nếu cần gì cứ gọi điện cho tôi" quen thuộc. Hồi chưa vào nhà Woojin cậu cảm thấy đó là một nhành ô liu cứu vớt cuộc đời, nhưng giờ nghĩ lại có khi nó lại là tờ sớ ghi nợ cũng nên.
Thế rồi không biết nên gọi là oan gia ngõ hẹp hay gì, cậu đứng xem kịch bản một lúc thì đụng mặt Kang Chanyoung trong phòng họp. Gã đến lấy tập kịch bản của Seongwoo, và sau khi gửi cho Hyungseob một ánh mắt đầy dao nhọn, Chanyoung hậm hực đi đến.
Hyungseob cũng chẳng buồn quan tâm đến Chanyoung, vốn dĩ gã cũng chẳng có điểm gì đặc biệt đáng để cậu để tâm. Cậu chào tạm biệt văn thư rồi ra ngoài. Trong phòng Kang Chanyoung lướt một lượt danh sách kịch bản, đếm số quyển trên bàn, dường như phát hiện ra gì đó:
"Woomi, anh Seongwoo nhận được 10 quyển kịch bản kia mà? Ở đây chỉ có 9 quyển là sao?"
"À chuyện này..." Woomi luống cuống - chính cô cũng không biết giải quyết sự việc này ra làm sao. Điều khổ tâm nhất của cô và tất cả những người làm hậu cần hành chính ở trong công ty này chính là khi có hai ngôi sao cùng nhau phất lên một lúc, ban điều hành thì vui như mở cờ nhưng hậu cần thì tranh đấu còn mãnh liệt hơn cả hậu cung tranh sủng, một quyển kịch bản chẳng ra đâu vào đâu cũng đánh nhau toác đầu, dĩ nhiên không phải vì giành được kịch bản mà là vì số lượng kịch bản nắm trong tay. Chuyện quần áo ăn mặc phòng chờ đãi ngộ thì lại càng không phải nói. Đặc biệt là những người mới phất lên, vẫn còn đang hot thì còn lấn lướt nữa. Ahn Hyungseob đến đây từ sớm, ngồi lật hết một lượt kịch bản - vốn dĩ Kang Chanyoung cứ nghĩ cậu chỉ là một tay trói gà không chặt, tính cách lẫn trình độ đều chẳng ra sao, nhưng Ahn Hyungseob xuất phát từ khoa Văn, ngoại trừ việc lấy những kịch bản gửi thẳng đến cho Jihoon thì cái xuất thân này cũng giúp cậu hớt được kha khá kịch bản triển vọng gửi cho những người khác nữa. Cậu đã hỏi Yoon Jisung, chuyện này hoàn toàn có thể, miễn là cậu chịu được trách nhiệm cho kịch bản đó và cho việc cướp kịch bản đó. Một quyển gửi cho Seongwoo đã bị lấy đi như thế, Kang Chanyoung nghĩ mà lòng bốc lửa ngùn ngụt.
.
.
.
Woojin dạo này thường lượn lờ chỗ Seongwoo, hắn cảm giác giống như bắt gian mẹ mình ngoại tình vậy. Tuy rằng chuyện có bên mình một hai chàng trai cô gái là chuyện thường tình trong giới, nhưng với địa vị của Ong Seongwoo thì Woojin thấy hơi khó hiểu. Jihoon từng bảo có khi vì chuyện này nên Seongwoo mới đạt được địa vị ấy, nhưng hắn thấy không phải. Và nhờ việc lởn vởn xung quanh chỗ Seongwoo, hắn mới vô tình bắt được Hyungseob gây gổ với Kang Chanyoung.
"Vốn dĩ kịch bản đó là phân cho chúng tôi. Trả lại đây."
"Tôi đã kí xác nhận nhận kịch bản, vậy nên nó trở thành của chúng tôi. Không trả."
"Ahn Hyungseob, mày không thích ăn mềm lại thích ăn cứng nữa đấy à?"
"Kang Chanyoung, đừng có mà giở mấy trò bẩn thỉu ấy ra ở đây." Hyungseob sẵng giọng.
"Bẩn thỉu? Thế việc cướp kịch bản này không bẩn thỉu? Thế Park Jihoon làm sao mà có được thông tin casting của Solitaire? Mày dám thề mày không dùng thủ đoạn bẩn thỉu để lấy được vai diễn cho cậu ta không? Giờ còn định nói tao bẩn thỉu, mày sạch sẽ lắm đấy à? "
"Kang Chanyoung!" Hyungseob quát lên. "Ong Seongwoo minh tinh hai mươi chín tuổi vẫn còn hứng thú với kịch bản thanh xuân vườn trường kia à? Vẫn muốn đóng vai nam chính ngày ngày diện sơ mi trắng đồng phục tới trường, biến bộ phim thành lố bịch như bộ phim con nhà giàu chiếu trên kênh KBR dạo trước?"
"Ồ, biết đâu anh ấy thích đóng vai thầy giáo, vai phụ huynh học sinh thì sao? Mày quản được à?"
"Tôi không quản được." Hyungseob mỉm cười. "Nhưng Ong Seongwoo từ khi debut đến giờ chưa bao giờ đóng vai gì ngoài nam chính, anh xác định anh ấy muốn đóng vai phụ huynh học sinh?"
Chanyoung nghiến răng, định phản bác lại thì cửa bật mở. Park Woojin nghênh ngang đi vào, nhìn hai người tranh cãi nhau đến đỏ cả mặt mà tự dưng thấy buồn cười. Thế giới của diễn viên không giống idol lắm - hoặc bởi vì chính bọn hắn có thể tự sản xuất album cho bản thân, chứ diễn viên thì thường chẳng tự viết kịch bản bao giờ, nguồn tài nguyên tự cung tự cấp bao giờ cũng khiến người ta thoải mái hơn là đi lấy từ nơi khác, tranh chấp loạn xị ngầu. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra trong công ty, cũng không phải lần đầu tiên hắn bắt gặp.
Tuy nhiên là lần đầu tiên đứng ra hòa giải tranh chấp. Woojin cầm quyển kịch bản lên lật lật vài trang, ánh mắt hơi lấp lánh, sau đó hắn gấp lại.
"Đọc cũng thú vị đấy nhỉ? Chanyoung, anh nghĩ hai mươi sáu tuổi diễn vai học sinh mười chín tuổi có bị chín quá không?"
"Cậu thì không chín, rất vừa, rất đẹ..." Gã định tiện miệng nịnh bợ theo thói quen, rồi chợt im bặt như đã phát hiện ra gì đó.
"Anh thấy hợp à? Hyungseob thấy sao?"
"Rất hợp." Đặc biệt là hợp với Jihoon. Trả đây! Hyungseob thầm gào thét trong đầu.
Woojin dường như rất nghiền ngẫm những lời hai người vừa nói, sau đó hắn vung tay:
"Rất được! Ai cũng thấy hợp, thế thì tôi quyết định chọn kịch bản này!"
Cả Hyungseob và Chanyoung ớ người. Woojin nhướn mày, giọng tỏ vẻ đương nhiên:
"Thì cả hai người đều khen là hợp mà? Tôi năm nay hai sáu tuổi vẫn đóng được học sinh cấp ba như thường! Chà chà, lần đầu tiên làm nam chính phim truyền hình, tôi cảm thấy áp lực lắm đấy, haizzz. Được rồi, quyển kịch bản này tôi lấy, hai người cứ cãi nhau tiếp đi nhé."
Còn có thể cãi nhau được nữa chắc. Chanyoung buồn bực dứ dứ nắm đấm trước mặt Hyungseob, cậu trả lại cho gã một cái trợn mắt rồi bỏ ra bên ngoài.
Woojin đứng chờ Hyungseob ngay cuối hành lang, chìa quyển kịch bản ra cho cậu.
"Này, cho."
"Tưởng cậu muốn làm nam chính phim truyền hình?" Hyungseob hơi ngỡ ngàng, nhưng miếng bánh rơi xuống mà không đớp thì đúng là dở hơi, cậu nhận lấy quyển kịch bản. Woojin nhún vai:
"Đọc ba trang đầu thì thích, sang trang thứ tư thấy lắm lời thoại quá, tôi bỏ cuộc. Nhà bao việc."
Hyungseob bật cười: "Cậu làm tôi nghĩ cậu đang cướp kịch bản cho tôi đấy."
"Nghĩ thế thì mời cơm đi." Woojin nháy mắt. "Tôi đi đây, phải hoàn thành nốt album."
"Sắp xong rồi nhỉ? Hôm qua tôi thấy ảnh preview của cậu, trông đẹp lắm."
"Haha, tôi chụp ảnh lại còn không đẹp được à. Cậu nợ tôi một bữa cơm đấy nhé."
"Được rồi, lúc nào cậu muốn đòi nợ thì nhắn cho tôi, nhớ nhắn sớm sớm một chút."
"OK. Tôi đi đây. Cầm kịch bản cẩn thận đừng để bị rớt." Woojin nhìn thẳng vào mắt Hyungseob. "Nắm chặt vào, đừng để ai cướp của cậu."
Hyungseob gật đầu.
Woojin hôm ấy ở studio làm nhạc đến tận nửa đêm thì nhận được cuộc gọi từ Ha Sungwoon. Qua điện thoại vẫn thấy anh cực kì phấn khích, dường như đã uống kha khá rượu, anh vui vẻ:
"Woojin! Đang làm gì đấy?"
"Làm nhạc."
"Mày trả lời anh nhát gừng như thế à? Đến Arena đi! Không chạy lịch trình thì ru rú trong studio, anh không gọi là chú mày quên mất anh em luôn đúng không?"
"Em mới đi club với anh đợt trước dưới Busan, anh quên à?"
"Đấy là tiệc tạm biệt độc thân của chú mày! Sao nào, em dâu có gắt không, không gắt thì đến đây ngay!"
"Em không đến đâu, bận lắm."
"Hôm nay là sinh nhật em." Kuanlin hét vọng vào điện thoại. "Ông không đến thử xem? Ông không mời tôi đi đám cưới ông! Giờ sinh nhật tôi ông cũng không đến? Chúng ta là gì của nhau hả Park Woojin??"
"Được rồi, được rồi." Woojin đầu hàng. "Đợi anh một lúc."
End #9.
xin lỗi các cậu vì lâu không update huhu :((( vẫn là lí do thường lệ thôi, mình lại đến kì làm bài tập rồi :((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro