Chương 76: Are we dancing like we're burning in paradise?
Nếu như mẹ thân yêu không video call, Park Jihoon nghĩ mình có thể đứng đây hôn Park Woojin cả đêm.
Người đàn ông này hôn thích thật đấy.
Có lẽ đời này mình gãy trong tay anh mất thôi.
Hắn bình tĩnh một chút, tát mặt bôm bốp để cho nó hồng bằng khóe mắt mới thôi, sau đó hít thở sâu một hơi rồi mới dám nhận điện thoại.
Bên trong màn hình là bà Đường và ông Giản đang chụm đầu lại với nhau, đằng sau là ngọn đèn rực rỡ lẫn pháo hoa rộ nở trêи trời, hai vợ chồng già cười tít mắt giống như con nít vậy.
''Cục cưng yêu quý của mẹ, người bạn nhỏ Park Jihoon của ba, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.''
Giản Tiểu Tùng đỏ mặt: ''Mẹ, đừng gọi con là người bạn nhỏ, cũng đừng gọi con là cục cưng nữa!''
''Sao lại không thể gọi, con mãi mãi là cục cưng của mẹ, là người bạn nhỏ của mẹ! Nhưng mà bây giờ đường ở bên đây bị đóng rồi, ba và mẹ khuya hôm nay không thể về được vậy nên không thể cùng ở bên cạnh con đón sinh nhật được. Con đừng giận ba mẹ nha.''
Ba thân yêu chậc chậc, tiếp lời: ''Sao người ta giận được, không có hai đứa chúng mình vướng bận, người ta còn vui mừng không kịp đấy chứ.''
Mặt Park Jihoon càng đỏ hơn, ''Ba!''
Ông Giản cười hì hì, ''Yên tâm, con giai, cho dù con có bạn trai, kết hôn thì con vĩnh viễn vẫn là người thứ hai ba mẹ yêu nhất trêи đời! Được rồi, giờ ba với mẹ của con đi chơi, hai đứa cũng chơi vui vẻ nha.''
Rồi tắt video call.
Mình đúng là đứa con được nhặt từ gầm cầu về.
Park Jihoon bĩu môi: ''Ba không thương, mẹ không mến.''
Park Woojin cười khẽ, hôn lên khóe môi của đồ ngúc nghích: ''Tôi yêu em, em là người tôi yêu nhất.''
Park Jihoon cảm động, lại ôm lấy cổ anh, hôn.
Hai người hôn quấn quýt, cũng không biết trở về phòng bằng cách nào.
Bàn tay Park Woojin lần theo vạt áo tiến vào bên trong, bỗng Park Jihoon đột ngột quay đầu, lùi về phía sau.
Park Woojin thấp giọng hỏi: ''Làm sao vậy?''
Kiểu tóc mới của Park Jihoon khiến hắn trở nên vô cùng A lẫn lạnh lùng, lúc này đuôi mắt hơi đỏ lên, nhìn có thể khơi gợi ra ɖu͙ƈ vọng cho người khác.
Giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào: ''Em cảm thấy hình như kì phát tình tới rồi."
Park Woojin nhớ rất rõ, kì phát tình của em Omega nhà anh là ngày mười lăm, cho dù không ổn định nhưng không thể nào không ổn định như thế này được.
Vì thế anh vùi đầu vào cổ hắn, hít hà rồi ngước lên cười cười: ''Bảo bối, không phải lúc nào em cảm thấy nóng đều là kì phát tình đâu, Omega cũng không phải chỉ có nhu cầu ở kì phát tình không thôi.''
Nếu như là bình thường thì dù Park Jihoon nhất định có đánh chết cũng không thừa nhận.
Thế nhưng khuya hôm nay Park Woojin hơi quá đáng, trực tiếp phá vỡ hết vỏ bọc phòng tuyến tâm lí của Park Jihoon.
Hắn cúi đầu đỏ mặt, cắn nhẹ môi: ''Sáng em thấy... Cái đó... Cái dâu...''
Recommended for you
Recommended by
Sponsored
If you own a Computer, you have to play this game. No Install. Play for free.
Sponsored | Panzer.Quest strategy game
Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính
Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính
Đọc truyện Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính của tác giả Thất Nguyệt, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng.
Truyenfull.vn
Park Woojin ngẩn người, sực nhớ ra món quà kia vẫn đang nằm trong túi áo của mình, thì ra ai đó đã sớm nghĩ tới phương diện này rồi, bật cười: ''Chúng ta không dùng đến cái đó đâu.''
Park Jihoon cúi đầu càng thấp hơn: ''Tuy rằng không phải kì phát tình, không cần phải lo mang thai, nhưng nếu dùng cái kia thì vẫn sạch sẽ hơn.''
Park Woojin bị người yêu nhỏ của mình khơi lên hứng thú, bật cười, biết hắn lo xa cho nên thấp giọng trêu đùa: ''Em thấy tôi là loại tra nam chỉ quan tâm kɧօáϊ cảm bản thân mà không muốn đeo bao sao?''
''Không phải...''
''Em vừa mới phân hóa chưa được nửa năm, tôi sợ sẽ tổn thương em.''
''Chỉ cần không vào tới khoang sinh sản...''
Mặt Park Jihoon đỏ bừng lên, mấy lời còn lại hắn nói không ra, nhưng hắn chỉ muốn nói với Park Woojin là mình thích anh, vì mình thích anh cho nên sẵn sàng cùng anh làm tất cả mọi thứ.
Rõ ràng vừa A vừa tràn đầy ham muốn, lại dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói những lời gợi tình nhất.
Park Woojin không biết là ngoài kia có Alpha nào tuổi trẻ tài cao, sinh lực dồi dào mà có thể chống cự lại được lời mời như vậy.
Mà anh thật sự xót Park Jihoon, anh thấy em bé còn nhỏ lắm, vừa mới mười tám tuổi thôi, anh không nỡ.
Bạn trai nhỏ của anh, còn phải nuôi thêm một thời gian nữa.
Cho nên đến phút cuối, dù cho cả phòng đều tràn ngập mùi hoa hồng mê hoặc thì anh vẫn không nỡ hái bông hoa hồng nhỏ của anh xuống, chỉ dùng ngón tay để hoa hồng nhỏ nở rộ theo cách chưa từng có lần đầu tiên.
Món quà vị dâu cuối cùng cũng vô dụng nằm trêи bàn.
Song, sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, Park Jihoon vẫn cảm thấy xương cốt rã rời, thắt lưng đau nhức.
Tên súc sinh Park Woojin này.
Không hổ danh là gương mặt vàng trong làng trai đểu.
Ngoại trừ mặt tiền, bên trong còn có kĩ thuật nữa.
Hắn nghiêng đầu, nhìn Park Woojin vẫn còn đang ngủ, trêи khuôn mặt ấy hiếm thấy được nét nhu hòa, tựa như sau tất cả cũng trút được tâm sự lẫn phòng thủ với thế giới bên ngoài.
Park Jihoon không kìm lòng được mà lén hôn bạn trai mình một cái chào buổi sáng, sau đó hắn rón rén bước xuống giường đi rửa mặt. Xong xuôi, người nhớn này đi xuống bếp, quyết định làm một bữa sáng hoành tráng cho bạn trai mình vào ngày đầu tiên vào đời.
Nấu nước nè.
Lấy ra hai hộp mì ăn liền nè.
Mở ra, đổ gói gia vị, rót nước, đậy nắp lại nè.
Năm phút sau, hắn bưng hai hộp mì ăn liền về phòng, đứng ở trước giường, nhấc chân nhẹ nhàng đạp Park Woojin một cái.
Park Woojin tưởng Park Jihoon khó chịu, ngay lập tức giật mình tỉnh lại. Đến khi nhìn thấy Giản Đại thiếu đang đứng trước giường trang trọng bưng khay mì gói, anh mới không khỏi cười rộ lên.
Combo tẩy da chết môi kết hợp giữa dầu dừa và cà phê, cho làn môi mềm mịn căng bóng, giá rẻ nhất Shopee!
Miếng chắn dầu mỡ bếp ga họa tiết hoạt hình cực cute, đảm bảo bếp sạch sẽ, vệ sinh
Khung trang trí phòng ngủ, phòng tắm cực xinh yêu, style Hàn Quốc - Giá chỉ từ 9K!
Giấy thấm dầu RẺ NHẤT SHOPEE - Vật bất ly thân cho các cô nàng trong mùa hè để có 1 làn da không bóng nhờn!
''Bữa sáng tình yêu?''
Ai đó còn kiêu ngạo hất cằm, e hèm một tiếng.
''À, bạn trai tôi giỏi quá.'' Park Woojin ngồi dậy kéo Park Jihoon qua, thơm một cái.
Park Jihoon đạp anh: ''Đi đánh răng rửa mặt đi!''
Park Woojin cười cười, đi vào phòng tắm.
Kem đánh răng đã được bóp sẵn ra, khăn mặt còn đang được ngâm trong nước nóng.
Mặc dù với cái tính đại thiếu gia, đồ ngốc không biết làm nhiều thứ, nhưng chỉ cần thế này là anh đã cảm thấy tốt lắm rồi.
Bạn nhìn đi, cục kem đánh răng này đặt trêи bàn chải, hình khối rõ ràng, nghệ thuật biết bao nhiêu. Nghệ thuật đến nỗi chỉ với một lần bóp kem của Giản Đại, Park Woojin phải mọc thêm mười hàm răng mới đánh hết được số kem này.
Thấy chưa, dân đen như anh còn không dám bóp nhiều như vậy.
Bạn trai mình đáng yêu hết cỡ, xa xỉ hết cỡ, ngọt ngào hết cỡ...
Park Woojin vừa đánh răng vừa cười hạnh phúc.
Có người vừa kiêu ngạo lại lười biếng, thoải mái thì ngang ngược, không thoải mái thì cũng ngang ngược, được thỏa mãn xong rồi lại than thở, không ôm thì không chịu ngủ.
Mình làm xong việc tốn thể lực, thu xếp gọn ghẽ cho người ta xong thì còn phải mang khăn trải giường lẫn áo quần bỏ vào máy giặt, giặt xong lại phơi khô, rồi thay lại lần nữa, nếu không sẽ để lại dấu vết, ngày mai ba mẹ phát hiện thì ai đó lại chui vào kẽ đất, lại ngang ngược đánh mình.
Khi Park Woojin làm xong hết việc nhà, Sóc nhỏ đã cuộn người lại thiêm thϊế͙p͙ ngủ trêи ghế sa lông, thế nên anh chỉ có thể ôm về lại trêи giường rồi ôm vào lòng, xong xuôi hết mới đi ngủ.
Lần ngủ này lại không ngờ ngủ sâu như vậy.
Còn bất ngờ hơn cả là lúc tỉnh lại, Park Woojin phát hiện em người yêu của anh thế mà lại lớn rồi, bắt đầu biết quan tâm tới anh rồi.
Giúp anh chuẩn bị khăn lau mặt, rồi còn làm điểm tâm cho anh nữa.
Không hổ là bảo bối mười tám tuổi, nhớn rồi.
Mà đó cũng là lần đầu tiên trong bốn năm nay, lần đầu tiên anh không phải trải qua năm mới một mình.
Park Woojin cảm thấy hài lòng với tất cả mọi thứ ở thời điểm hiện tại.
Vì thế vào buổi sáng sớm ngày Park Jihoon mười tám tuổi, cả hai ngồi xếp bằng song song trêи mặt thảm ngắm biển rộng xanh lam, nhìn nắng trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lắng nghe sóng vỗ rì rào. Ánh nắng hun nóng khí xuân, vào giây phút đó Park Woojin cảm thấy mình đã ăn được bữa mì ăn liền ngon nhất trong đời.
Bọn họ hôn nhau, bọn họ ôm nhau, bọn họ chạy nhảy vui cười trêи bờ biển, bọn họ nhìn mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn lặn. Bọn họ xem những tinh tú lấp lánh trêи biển, hết lần này đến lần khác không hề tiếc câu nói yêu thương.
Park Woojin cảm thấy mười tám tuổi quả là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
Bởi vì có em.
Combo đồ ăn vặt tổng hợp, thử là mê, món nào cũng mới lạ - Sale sập trên Shopee chỉ từ 3K - 12K
Bông tắm và rửa mặt bằng xơ mướp giúp massage da và loại bỏ tế bào chết - Chỉ 28K trên Shopee!
Giấy thấm dầu RẺ NHẤT SHOPEE - Vật bất ly thân cho các cô nàng trong mùa hè để có 1 làn da không bóng nhờn!
Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có!
Sẽ có người thiếu niên mang ánh nắng long lanh, mang kiêu ngạo đầy dại khờ, mang theo cả đóa hoa hồng của hắn đi vào sinh mệnh của mình, rồi tại vùng đất khô cằn cô độc của mình mà rộ nở ngàn hoa, vì mình mà vun đắp ước mơ về một miền đất hứa* không tưởng.
Hai người hôn nhau, cũng không biết về phòng bằng cách nào.
Khi Park Woojin đưa hai tay vào vạt áo hắn lần nữa, vuốt ve tinh tế từng tấc da thịt nơi thắt lưng. Park Jihoon hơi run run, nhịp thở hỗn loạn, gò má hồng lựng lên.
Park Woojin thấp giọng hỏi: ''Sao, không muốn hôn à?''
''Không phải.''
Kiểu tóc mới của Park Jihoon khiến hắn trở nên vô cùng A lẫn lạnh lùng, lúc này đuôi mắt hiện lên vẻ ửng hồng, nhìn tràn đầy ɖu͙ƈ vọng, giọng nói cũng còn không lưu loát, ''Hình như kì phát tình tới rồi.''
Lúc trước hai người phóng khoáng, phản ứng cứng rắn ở đằng trước không giống như lần này. Lần này, ngay cả ở mặt sau, Park Jihoon cũng cảm thấy hình như mình có phản ứng rồi, loại khát vọng sâu thẳm từ bên trong lại cuộn sóng râm ran.
Nếu như dùng tay lúc bình thường chỉ để bắn tinh nơi đằng trước, thì hôm nay, mặt sau lại nổi lên nhu cầu muốn được thỏa mãn chiều chuộng.
Thế nhưng lời này lại quá xấu hổ, hắn không thốt nên lời, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Thế nhưng Park Woojin nhớ rất rõ, Omega nhỏ nhà anh có kì phát tình vào ngày mười lăm, cho dù không ổn định nhưng cũng không thể nào lại lộn xộn như vậy được.
Anh vùi đầu vào cổ hắn, hít sâu rồi đột nhiên nở nụ cười, môi lưỡi khẽ lướt qua nơi tuyến thể mềm mại, thậm chí còn xấu xa thả ra một ít tin tức tố, ngay lập tức Park Jihoon mềm nhũn như một vũng nước.
Park Woojin kẹp vào hông của hắn, đè xuống, âm điệu được đè xuống ở mức thấp nhất: ''Bảo bối, không phải khi nào mình cảm thấy nóng đều là kì phát tình đâu, không phải chỉ vào kì phát tình Omega mới có nhu cầu. Bây giờ em chỉ thuần túy muốn tôi mà thôi.''
Nếu như là ngày thường, chắc chắn dù có đánh chết thì Giản đồ ngốc cũng chịu thừa nhận.
Thế nhưng khuya hôm nay Park Woojin đã đi xa khỏi giới hạn, phá vỡ mọi lớp bọc phòng thủ tâm lí của Park Jihoon, thế nên bé ngoan của anh gật gật đầu thừa nhận: ''Ừm, em muốn anh.''
Rồi em bé cắn cắn môi: ''Sáng hôm ấy em thấy.... Cái đó... Cái dâu ấy.''
Park Woojin ngẩn người, nhớ tới món quà nhỏ kia vẫn còn đang ở trong túi áo của mình, thì ra đồ ngúc nghích đã nghĩ tới chuyện đó rồi, anh cười nhẹ: ''Chúng ta không dùng đến cái đó đâu.''
Park Jihoon quay đầu đi, không dám nhìn anh: ''Tuy rằng không phải kì phát tình, không thể mang thai nhưng nếu dùng bao thì sẽ vệ sinh hơn.''
Park Woojin biết bạn trai mình lo xa rồi, thấp giọng giải thích: ''Em thấy tôi là loại người chỉ biết nghĩ cho bản thân cho nên không muốn mang bao phải không?''
''Không phải.''
''Em mới vừa phân hóa chưa được nửa năm, tôi sợ làm đau em, sợ tổn thương em.''
''Chỉ cần không vào tới khoang sinh sản...''
Mặt Park Jihoon đỏ rực, mấy lời hắn muốn nói không thể nào thoát ra khỏi miệng, thế nhưng hắn chỉ muốn nói cho Park Woojin biết mình thích anh, nên sẽ tình nguyện cùng anh làm tất cả mọi thứ.
Rõ ràng vừa A lại vừa tràn đầy ɖu͙ƈ vọng, lại dùng lời nói ngây ngô nhất nhưng lại gợi cảm nhất nói ra ham muốn sâu thẳm của mình.
Park Woojin không kìm lòng được, nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn, đầu lưỡi ɭϊếʍ láp hút nhẹ, âm điệu khàn khàn: ''Bảo bối, em rất xem thường tôi hay rất quan tâm tôi vậy? Tôi chỉ cần đi vào, làm sao có thể không đâm tới khoang sinh sản của em được? Lúc đó tôi không nghĩ rằng mình có thể thể tự chủ đến mức kiềm chế không làm đau em được.''
Giống như hôm nay giới hạn của Park Jihoon thấp hơn ngày thường rất nhiều, mà ngôn từ của Park Woojin cũng bộc bạch thẳng thắn hơn mọi ngày.
Park Jihoon không có cách nào để nghe anh nói thêm nữa, thẳng thắn dùng môi của mình khóa môi anh lại.
Đầu lưỡi ướt át mê đắm cuốn lấy nhau.
Park Woojin hôn sâu, bất tri bất giác quần áo đã rơi rụng lả tả hơn phân nửa. Anh đè Park Jihoon nơi góc tường, ngón tay lần theo sống lưng của hắn trượt dần xuống dưới, trượt đến thắt lưng, anh nhẹ tay tháo xuống rồi luồn tay vào bên trong quần.
Bản năng của Park Jihoon thì muốn đẩy ra, thế nhưng bàn tay lại được ai đó đè lại trêи ngực, tay kia lần thẳng xuống cái ʍôиɠ căng, tìm được cái lỗ nhỏ nóng ướt, đầu ngón tay chỉ nhấn nhẹ một cái, thân thể của Park Jihoon nháy mắt mềm oặt ở trong lòng anh.
Park Woojin thấp giọng hỏi: ''Nơi này muốn không?''
Park Jihoon càng vùi đầu sâu hơn nữa, hai bên tai đỏ như máu.
Đáp án rất rõ ràng.
Anh hỏi lại, ''Bài xích sao?''
Park Jihoon ôm cổ anh lại, nhẹ lắc đầu.
''Vậy để tôi giúp em.''
Park Jihoon nghĩ lần này sẽ giống hai lần trước, Park Woojin dùng tay chơi phía trước của hắn, giúp hắn bắn ra.
Nhưng sau khi đồ ngúc nghích bị Park Woojin lột sạch, tắm rửa xong xuôi, tận khi nằm úp sấp trêи giường thì mới cảm giác có gì đó sai sai.
Hắn quay đầu lại thì đã thấy Park Woojin nửa ngồi ở giữa hai chân của mình.
Anh thấy hắn quay đầu lại, không đợi hỏi ra tiếng đã cúi người, hôn lên môi Park Jihoon.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, quen thuộc bắt lấy đầu lưỡi mềm mại, tinh tế trêu đùa, từng chút từng chút một xâm nhập vào sâu bên trong, đẩy Park Jihoon vào đắm chìm mê mẩn.
Park Jihoon đón lấy nụ hôn này, hơi nâng thân trêи lên, một bàn tay của Park Woojin nhân cơ hội này áp vào da thịt hắn, tìm được hai bé đậu đỏ nhô ra, đầu ngón tay dùng ít sức ngắt lấy.
Cái miệng nhỏ bên dưới Park Jihoon ngay lập tức trào ra một ít dịch thể.
Park Woojin cong môi cười, ngón tay đảo quanh hai nơi be bé nhô lên nơi ngực hắn, bắt đầu dằn vặt nó.
Có lẽ bởi vì phân hóa cực kì muộn cho nên thể chất của Park Jihoon cực kì mẫn cảm. Bình thường chỉ cần sờ soạng, hôn sâu một chút là đã có cảm xúc. Hơn nữa hôm nay cả hai lại nồng nhiệt như thế, Park Woojin lại còn biết trêu chỗ mẫn cảm đến điêu luyện nhưng lại không làm đến nơi đến chốn khiến hắn càng bức bối hơn.
ɖu͙ƈ vọng ở sâu trong cơ thể hắn được khơi tỉnh, thế nhưng vẫn không chiếm được thỏa mãn mong đợi.
Muốn anh làm mạnh hơn, thế nhưng nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ giọng rêи tên anh: ''Park Woojin...''
''Hử? Bảo bối, sao vậy? Khó chịu sao?''
Park Woojin giống như cố ý, đầu ngón tay vẫn trêu đùa đầu иɦũ ɦσα của hắn, rồi từng chút từng chút lướt qua tuyến thể, bắt đầu chuyển dần từ xương bả vai xuống cột sống. Từng nơi anh lướt qua đều được rải những nụ hôn dày đặc, một tay anh nhẹ nhàng đảo quanh nơi miệng nhỏ bên dưới, cảm nhận được chất lỏng đặc trưng đang rỉ ra chầm chậm.
''Khó chịu thì tôi dừng lại ngay.''
Park Jihoon cắn môi, ông đây không phải không thoải mái, ông đây rất thoải mái, ông đây không phải là muốn anh dừng lại, ông là muốn anh nhanh lên.
Nhưng trong kì phát tình, bản năng sinh lí chiến thắng lí trí, vừa nói xong những lời này hắn tỉnh táo lại ngay, xấu hổ nhưng lại ham muốn đến khó chịu.
Chỉ có thể cắn môi, lần nữa vùi đầu vào trong gối.
Sĩ diện thối khổ thân chưa...
Bình thường không nỡ, thế nhưng lúc này đang bắt nạt, hẳn là có thể.
Park Woojin chuẩn bị tư tưởng xong xuôi, cúi đầu cắn lên tuyến thể của Park Jihoon, mùi tuyết tùng mê hoặc ngay lập tức tỏa ra.
Tựa như đang quyến rũ vậy...
Tin tức tố phù hợp hoàn mĩ vào giờ phút này giống như thuốc phiện đối với Park Jihoon vậy. Vùng tuyến thể còn không ngừng bị ɭϊếʍ láp hút lên, lực xoa nắn đầu иɦũ ɦσα cũng dần mạnh lên khiến nơi đó sưng cứng khó chịu.
Hô hấp của Park Jihoon dần nặng nề thêm.
Park Woojin quan sát phản ứng của hắn, vừa dùng ngón tay mở cái miệng nhỏ phía dưới, muốn giúp hắn thả lỏng. Một bàn tay còn có thể cảm nhận được nơi cỏ dại lan tràn kia, thế nhưng anh vẫn ân cần hỏi han: ''Bảo bối, em khó chịu à? Khó chịu thì tôi dừng lại nhé.''
Nói xong còn lấy tay ra khỏi người hắn.
Chỗ mẫn cảm đang được an ủi bỗng trở nên trống vắng, Park Jihoon đang bị trêu đùa lại không có được thỏa mãn mình mong muốn cho nên phát cáu lên: ''Park Woojin, mẹ nó, anh chơi thì chơi, không chơi thì buông ông ra, ư...''
Nói còn chưa dứt, cửa huyệt đã bị một ngón tay cắm vào, nơi riêng tư chưa từng được chạm tới trong nháy mắt nổi lên một loại cảm giác khó nói.
Park Jihoon không chịu được, bật ra một tiếng rêи rỉ.
Ngón tay của Park Woojin dần chen vào nơi nhạy cảm kia từng chút từng chút một, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ làm Park Jihoon bị thương.
Anh cảm nhận được ngón tay của mình đang được từng thớ thịt dẻo dai mềm mỏng bao bọc lấy, thịt mềm tham lam ʍút̼ đốt ngón tay anh vào bên trong, mang theo độ ấm tương đối lẫn dinh dính đặc trưng.
Chặt hơn tưởng tượng, nhưng lại trơn tru hơn anh nghĩ.
Park Jihoon quay đầu đi, không thể nhìn thấy toàn cảnh được, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay thon dài khỏe khoắn của anh đang thăm dò vào vùng giữa hai chân của mình, xuống chút nữa thì đã bị che mất.
Nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm nhận được.
Ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài hoàn mĩ kia đang thăm dò bên trong cơ thể của mình.
Thật cẩn thận, nhẹ nhàng di chuyển.
Nơi chật hẹp từ trước đến nay chưa từng được tiến vào, bây giờ đang ra sức co rút lại, vừa sợ anh vào sâu lại vừa sợ anh rời khỏi.
Park Jihoon thở hổn hển, ngón tay nắm chặt ga giường, hồi hộp chờ mong động tác kế tiếp.
Rồi hắn cảm nhận được bên trong vách ruột bị đè xuống, đó là một điểm nhỏ nhô lên. Chỉ với một cái nhấn nhẹ nhàng, đột nhiên hắn run bắn, cửa huyệt không kìm được mà rụt lại, sóng nhiệt trong người và ɖu͙ƈ vọng từng chút từng chút từ sâu bên trong trào ra cuồn cuộn.
Hắn than nhẹ thành tiếng: ''Park Woojin... Đừng nhấn chỗ đó, cảm giác kì quá...''
Park Woojin cúi đầu thì thầm, ''Thì ra là ở trong này.''
Rồi lại dùng lực nhấn xuống một cái.
''Không cần... A... Ưm... Park Woojin...''
Khi lần thứ hai Park Woojin đè điểm nhô lên kia xuống, cửa huyệt bị nong nhẹ ra, ngón tay thứ hai được đút vào.
Kϊƈɦ thích từ hai nơi đột ngột khiến Park Jihoon bất ngờ rêи nhẹ.
Hắn muốn ngăn cản Park Woojin lại nhưng hai ngón tay đang cắm trong huyệt mềm kia lại nhanh chóng đút vào, Park Jihoon chỉ có thể cam chịu níu lấy khăn trải giường, tràn ra từng tiếng rêи rỉ vụn vỡ.
Hắn muốn dùng tay trái giữ cổ tay Park Woojin lại, nhưng bởi vì hai nơi mẫn cảm nhất trêи cơ thể đều đang ở trong tay anh cho nên không còn chút sức, tay chỉ có thể run run rơi xuống. Trong lúc vô tình, đầu ngón tay hắn chạm vào nơi ướt đẫm xấu hổ phía sau của mình.
Trong nháy mắt hắn ngơ ngác, làm sao mình có thể ẩm ướt như vậy được, đây là nước của mình sao?!
Park Jihoon muốn rụt tay về nhưng lại bị Park Woojin giữ lại.
Đầu иɦũ ɦσα có thể trốn thoát nhưng đầu ngón tay lại được dẫn dắt tự chạm vào nơi cương cứng lẫn ướt át của bản thân kia.
Park Woojin thấp giọng nói: ''Bảo bối, em đang sướиɠ.''
Thanh âm mê hoặc Park Jihoon quay đầu lại, nửa híp mắt nhìn về phía sau.
Hầu kết của anh nhấp nhô: ''Bảo bối, chuẩn bị xong chưa, tôi muốn thêm ngón tay thứ ba vào.''
''Không cần, Park Woojin, đừng, ba ngón nhiều lắm, em không được...''
Park Jihoon hoảng hốt, bây giờ cảm giác bên trong đầy ắp rồi, làm sao chứa ba ngón được?
Park Jihoon nghĩ tới tiểu Hoài, đột nhiên mặt sau muốn co rút.
Park Woojin cảm nhận được, cười cười: ''Yên tâm, bây giờ em còn nhỏ, tôi sẽ không vào trong, thế nhưng... Sau này dù sao cũng sẽ phải, tôi sẽ nhẹ nhàng, không đau.''
''Em không muốn... Không muốn mà... A...''
''Bảo bối... Em thật... Chặt quá...''
Ngón tay thứ ba đi vào thêm, cả hai người phát ra tiếng thở nhẹ cùng một lúc.
Park Woojin cảm thấy ba ngón tay mình đã bị Park Jihoon thắt gãy.
Chặt như vậy, sau này sao mình có thể đi vào, lỡ đâu khiến em ấy bị thương thì phải làm sao bây giờ.
Vách thịt tham lam ɭϊếʍ láp rồi xoắn ʍút̼ lấy ngón tay anh, tựa như dù cho thế nào cũng không thỏa mãn. Park Woojin bắt đầu tăng nhanh động tác, mỗi một lần đâm vào đều đâm tới điểm nhỏ ẩn sâu đầy nhạy cảm kia.
Park Jihoon căng người đón lấy, cảm giác nơi khao khát được nhồi lấp, miệng huyệt được đâm vào liên tiếp hết lần này đến lần khác. ƈôи ȶɦịt bị đè bên dưới bắt đầu rỉ ra dịch thể làm ướt cơ bụng của hắn, hơi nóng cứ từng đợt vọt lên nơi hạ thể khiến hắn choáng váng.
Trải nghiệm cơ thể chưa từng có khiến Park Jihoon vừa bất an vừa oằn người trong kɧօáϊ cảm.
''Park Woojin, anh rút ra đi, mau rút ra, anh khốn nạn, em không muốn... Anh đừng đâm nơi đó... Xin anh đấy...''
Thanh âm khàn khàn tựa như đã đi đến cực điểm, dần mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.
Thế nhưng mặt sau lại không ngừng tiết ra chất lỏng nói cho Park Woojin biết, Omega ở dưới thân anh, là đang sung sướиɠ.
Đột nhiên anh muốn nhìn vẻ mặt của Park Jihoon.
Lúc ban đầu anh để Park Jihoon nằm úp sấp là bởi lẽ lần đầu tiên đi vào, tư thế này sẽ khó khiến hắn bị thương. Bây giờ ngón tay anh đã quen thuộc với cơ thể Park Jihoon, đột nhiên anh lại muốn nhìn xem khuôn mặt bạn trai kiêu ngạo của anh vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà khóe mắt đỏ lên.
Park Woojin rút ngón tay ra.
Trong giây phút đó, miệng nhỏ của Park Jihoon đột nhiên thắt lại, tựa như muốn giữ ngón tay anh.
Park Woojin cười một tiếng, ''Bảo bối, quay đầu lại đi, tôi muốn nhìn em.''
Rồi anh ôm hắn lại, hôn lên hai cánh môi hơi sưng.
Park Jihoon hơi tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, đưa tay che kín mặt, Park Woojin đè xuống, nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp ʍút̼ lấy xương quai xanh của hắn.
Anh di chuyển xuống dưới từng chút từng chút một, chậm rãi ngậm vào điểm nhỏ đang sưng lên màu đỏ kia, nhân lúc Park Jihoon còn đang run rẩy, lại cắm vào thêm một ngón tay.
Một ngón, hai ngón, ba ngón.
Cảm giác lại được lấp đầy khiến Park Jihoon không chịu nổi, vội vàng bấu lấy ga trải giường.
Nhưng kɧօáϊ cảm dữ dội như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện. Ngón tay cứ ở bên trong thành ruột xoay tròn chậm rãi, đút vào, lại xoay tròn chậm rãi, khéo léo tránh khỏi điểm mẫn cảm đói khát của hắn.
Park Jihoon cảm thấy bất mãn, không tự giác mà vặn vẹo uốn éo eo, muốn đòi lấy nhiều hơn nữa.
Park Woojin lại vẫn giữ nguyên nhịp điệu đó, chỉ nhẹ nhàng cắn cắn lên đầu иɦũ ɦσα đỏ tươi sưng cứng của hắn, sự râm ran và khát khao tình ái dần dâng lên từng chút một trong cơ thể.
Park Jihoon cảm thấy ƈôи ȶɦịt mình căng cứng đến khó chịu, huyệt nhỏ cũng vô cùng khát vọng được vỗ về an ủi.
Giọng nói hắn cầu xin đầy ngập ngừng: ''Anh nhúc nhích, nhúc nhích được không...''
Park Woojin yếu nhất lúc hắn làm nũng vì thế ngón tay cũng nghe lời bắt đầu rút ra đút vào nhanh hơn.
Cánh tay và cổ tay luyện tập piano nhiều năm cho nên dùng lực cũng tốt hơn người bình thường. Ngón tay Park Woojin lại càng đẹp, thon dài, trắng nõn, không những thế khớp xương lại còn rõ ràng. Vì tất cả những nguyên do đó mà mỗi một lần đút vào vừa nhanh lại vừa sâu, chính xác đến không thể chê được mà tấn công điểm nhạy cảm của Park Jihoon. Môi lưỡi ʍút̼ mát lấy đầu иɦũ ɦσα của hắn cũng càng thêm ra sức.
Kɧօáϊ cảm như sóng cuộn đánh úp lại từng đợt từng đợt, trùng trùng điệp điệp. Park Jihoon cảm thấy mình đứng ngay ranh giới sáng tốt, không thể chịu đựng mà vươn tay, muốn tự tuốt lấy ƈôи ȶɦịt bị đối xử lạnh nhạt của mình.
Nhưng mới vừa vươn tay ra thì đã bị Park Woojin nhấn chặt xuống.
Hai tay đè lại bên người, mười ngón đan xen.
Giọng điệu của Park Woojin mang theo hơi thở mạnh mẽ: ''Bảo bối, em phải quen với việc dựa vào mặt sau mà bắn.''
Thế nhưng Park Jihoon khó chịu quá rồi, bắt đầu làm nũng với anh: ''Em khó chịu, Park Woojin, em khó chịu, anh để em chạm vào đi mà.''
''Không được.''
''Xin anh đấy, Hoài ca ca, anh để cho em chạm vào đi, em cứng không chịu nổi rồi, em muốn bắn, xin anh đấy...''
Vì cái miệng nhỏ ướt át của hắn được rút ra đút vào vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ liên tục lại chưa từng dừng lại cho nên Park Jihoon cảm thấy mình đến cực hạn muốn bắn tinh, hoảng loạn cầu xin anh buông tay.
Park Woojin nhìn dáng vẻ kϊƈɦ tình của hắn mà giật mình, đầu lưỡi ɭϊếʍ sạch hạt nước mắt nơi khóe mi: ''Ngoan, tin tôi, tôi sẽ khiến em dễ chịu.''
''A... A... Hoài...''
Đáp lại là từng tiếng rêи rỉ tràn ra khỏi răng môi.
Động tác trêи tay anh càng nhanh hơn, càng mãnh liệt hơn so với lúc trước, nhịp điệu vừa nhanh vừa mạnh, rút ra đâm vào, đâm đến mức Park Jihoon không thể rêи được một câu hoàn chỉnh.
Park Jihoon vừa muốn thêm, vừa cảm thấy mình không chịu đựng nổi nữa.
Khóe mắt hắn ẩm ướt: ''Anh thả ra, anh cút đi, rút ra đi... Em từ bỏ, không muốn nữa... Chậm một chút được không, đừng đâm tới nơi đó mà, xin anh đấy...''
''Chậm một chút thì em không xuất được.''
Chửi mắng cầu xin cũng nói rồi, nhưng vẫn vô ích.
Hai tay Park Jihoon chỉ có thể ôm lấy cổ Park Woojin, cảm thụ ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt dâng trào.
Cảm giác bị lấp đầy, bị đút vào, bị tấn công điểm mẫn cảm, bị ɭϊếʍ láp cắn nhẹ, còn có cảm giác được người yêu ôm ấp. Tất cả quả đúng là quá tuyệt vời.
Mùi hoa hồng nhộn nhạo tuôn ra từng đợt, Park Jihoon chưa từng được cảm nhận qua cao trào thế này, đột nhiên hắn tưởng tượng, đã ba ngón tay thôi mà hắn đã gãy dưới tay Park Woojin thì lúc anh thật sự đi vào bên trong mình, không biết mình còn thế nào được nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, vùng bụng dưới của hắn bỗng chốc nóng ran lên một cảm giác mãnh liệt, động tác của ngón tay bên dưới cũng đạt đến một tốc độ chưa từng có. ɖu͙ƈ vọng và hơi nóng cơ thể áp sát lấy nhau, càng lúc càng hừng hực, càng lúc càng mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức hắn chịu không nổi, thắt lưng ưỡn cong lên, run rẩy bắn tinh.
Miệng nhỏ co rụt chậm chạp, kẹp chặt lấy ngón tay Park Woojin lại, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục phun thẳng lên cơ bụng Park Woojin, từng tia tiếp nối nhau.
Park Jihoon cảm thấy đại não mình trống rỗng, từ trước tới giờ hắn chưa từng có loại kɧօáϊ cảm này, ngay cả khi Park Woojin giúp hắn xuất bằng tay hai lần trước cũng chưa từng.
Park Jihoon nhắm mắt, thở hổn hển đợi kɧօáϊ cảm cao độ dần phai đi.
Hắn cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh nhẹ nhàng hạ xuống, nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh truyền vào trong tai: ''Bảo bối, em tuyệt lắm.''
Hắn bị Park Woojin dụ dỗ mở mắt ra, ngay lập tức hình ảnh tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục của mình đang chậm rãi chảy xuôi trêи cơ bụng của Park Woojin chảy xuống dưới.
Xấu hổ muốn đập đầu vào gối.
Park Woojin đặt những nụ hôn vụn lên khóe mắt của người yêu: ''Bảo bối, chúc mừng em thành người lớn, em đã học được cách làm một Omega rồi.''
Những lời này nhắc nhở Giản Tiểu Tùng rằng chỉ với ba ngón tay ở mặt sau, hắn đã gãy dưới tay anh.
Ngay lập tức, em nhỏ xấu hổ đỏ mặt: ''Súc sinh, lưu manh, ăn hϊế͙p͙ người khác, em bảo dừng mà không dừng.''
Park Woojin bắt lấy tay hắn, cười khẽ: ''Không dừng được, dừng thì làm sao em sướиɠ? Hơn nữa nếu mới chỉ như này mà em đã chịu không nổi, sau này khi kí hiệu hoàn toàn thì phải làm sao bây giờ, muốn cho tôi cả đời ăn chay thanh tịnh sao?''
Park Jihoon đỏ mặt, đẩy đẩy anh ra.
Park Woojin lại ôm hắn vào lòng: ''Bảo bối, em giúp tôi một chút đi.''
Một cái ôm này khiến Giản Tiểu Tùng cảm nhận được thứ cứng rắn của anh đang dán lên bụng mình, vừa nóng vừa to.
Hắn cũng biết, mấy lần trước đều là mình gắp lửa bỏ tay người, Park Woojin giúp mình xong thì mình đều lười biếng, không giúp lại anh. Nhịn đến nhường này thì chắc cũng thành thánh nhân rồi.
Huống chi hôm nay buông thả như vậy, nếu lại để Park Woojin chịu đựng thì mình lại quá đáng quá rồi.
Hắn ôm lấy cổ Park Woojin, vùi vào hít sâu, thấp giọng nói: ''Em không sao, em không sợ đau, em đi lấy bao nhé.''
Lời mời như vậy, Alpha bình thường không thể nào chịu đựng nổi.
Mà Park Woojin lại chỉ hôn lên đỉnh đầu hắn: ''Bảo bối, không được, em còn nhỏ, tôi không nỡ.''
Park Jihoon than thở: ''Em lớn rồi mà...''
Park Woojin vẫn không chịu nhường hắn: ''Ngoan, nghe lời, nghe chồng em.''
Bình thường Park Woojin cũng chỉ tự xưng bạn trai, giờ phút này hai người đã nhuốm màu ham muốn, một chữ 'chồng' khàn khàn như vậy lại khiến Park Jihoon râm ran.
Lúc nào Park Woojin cũng vậy, vĩnh viễn lúc nào cũng nghĩ cho hắn trước tiên.
Sao bạn trai hắn tốt tính vậy, tốt đến mức da mặt của Giản Tiểu Tùng cũng dày lên, ɭϊếʍ môi: ''Em giúp anh thế nào đây...''
Park Woojin hôn lên vành tai hắn, nói: ''Quay người lại, chống lên tường, quỳ gối.''
Park Jihoon nghĩ đến tư thế đó, lại đỏ mặt lên.
Thanh âm của Park Woojin hơi trầm xuống: ''Ngoan, đã nói là giúp tôi rồi mà, xót tôi đi, được không?''
Park Jihoon xót Park Woojin, trái tim Park Jihoon cũng xót Park Woojin, đây là uy hϊế͙p͙ của hắn, vượt xa hết thảy những ý nghĩ khác.
Vì thế hắn mặc cho Park Woojin sắp xếp, quay người chống tay lên vách tường, quỳ ngồi ở trêи giường.
Park Woojin chống hai đầu gối xuống đệm ở sau lưng, ôm lấy eo của hắn. Hai cơ thể dính sát vào nhau, anh dần đưa thứ cứng rắn nóng bỏng của mình vào giữa hai chân Park Jihoon.
Park Jihoon cảm giác được độ nóng rực từ đằng sau truyền tới, cơ thể ngay lập tức căng cứng.
Park Woojin hôn phần bên trong cổ của hắn: ''Yên tâm, tôi không đi vào, tôi thương em, tôi chỉ âu yếm, được không?''
Cặp chân rắn chắc thon dài, nuột nà mịn màng, ƈôи ȶɦịt to dài đang chậm rãi ma sát bên trong rãnh đùi của mình.
ɖu͙ƈ vọng trong lòng của anh đã sớm cuộn trào, nhưng anh vẫn đè xuống, thấp giọng hỏi hắn: ''Có thoải mái không, nếu không thì nói, tôi đi phòng tắm.''
Park Jihoon không trả lời, chỉ quay đầu hôn anh.
Được sự ngầm đồng ý, Park Woojin nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu lên môi hắn.
Hai tay anh đè lại hai tay Park Jihoon, mười ngón tay đan xen thật chặt với nhau, người tương ý hợp. Chốc lát sau thắt lưng hắn thẳng băng chịu sự kϊƈɦ thích qua lại, vật kia đã được đút vào giữa hai chân hắn.
ɖu͙ƈ vọng đã nín nhịn từ lâu vẫn chưa xuất ra ngoài.
Park Jihoon híp mắt, thấy khuôn mặt Park Woojin xưa nay luôn lãnh đạm mà bây giờ ngập tràn mê li ham muốn. Hắn cảm nhận được sự nóng cháy giữa hai chân mình, ɖu͙ƈ vọng lại một lần nữa vọt lên.
Giọng nói Park Woojin nơi cứng lại: ''Bảo bối, em lại cứng rồi.''
Park Jihoon xấu hổ, muốn che phía dưới của mình lại.
Park Woojin cầm ƈôи ȶɦịt của Park Jihoon.
''Cùng nhau.''
Park Jihoon trốn không thoát, chỉ có thể nghiêng đầu hôn sâu với anh, ƈôи ȶɦịt nằm trong tay anh nên bất giác khép chân lại càng chặt hơn.
Từ trước đến nay Park Woojin luôn kiềm chế, tuy rằng đôi lúc bắt nạt hắn nhưng chưa từng bắt hắn giúp mình, đây là lần đầu tiên được Park Jihoon đáp lại nhiệt tình như thế cho nên khó tránh khỏi mà buông thả bản thân đắm chìm bên trong hắn.
Bão tuyết và hoa hồng dây dưa với nhau ngập ngụa trong phòng, không kiêng nể ai, đặc quánh.
Cuối cùng, hai người đồng thanh phát ra tiếng thở trầm thấp.
Trong hơi thở, là cất chứa một câu thấm thía tâm can.
''Bảo bối, anh yêu em.''
[...]
Lúc hai người trở về trường, đồ đôi diện cả cây không trượt phát nào.
Cùng một hiệu áo bành tô, một cái đen, một cái trắng, dựa vào nhan sắc của hai người push lên mà miễn cưỡng lắm mới không giống Hắc Bạch vô thường đến câu hồn cẩu dân.
Còn chưa xong đâu, ngay cả giày, ba lô, khăn quàng cổ, Park Jihoon đổi một phát thành đồ đôi hết.
Nói nghe sang mồm thì, năm mới chuyện mới, bố đường tài trợ cho nam học sinh thanh thuần trong sáng ít quà. Nhưng mà cái dáng điệu này thì chẳng khác nào dán năm chữ ''Chúng tôi yêu nhau nè'' sau ót.
Hai đứa này vốn đã chói mắt giờ lại đi cùng một chỗ, mắt chó lại một phen thêm xốn xang.
Mấy đứa lớp Một vừa gặp hai người, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.
Vãi mèo, bitch Alpha ở đâu tới đây mà dám ngang ngược mặc đồ đôi với bạn trai Tùng ca nhà chúng tao, người đâu, tẩm quất nó!
Rồi spotlight chĩa hết về phía người kia, ối giời ơi, Tùng ca đấy ư?! Tùng ca, tóc anh đâu rồi?!
Chẳng qua tóc Tùng cưa cưa hôm nay cool phết, quá hoang dại, quá nạnh nùng, nhìn qua còn A hơn cả Park gia nữa ٩(♡ε♡ )۶
Ái chà chà, đúng là đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu ʕ˙ᴥ˙ʔ
Hôm bữa ai nói lo lắng Bành Minh Hồng phát hiện cho nên quyết định yêu lén đấy? Ui vãi méo thật, đây mà là yêu lén à?!
Chỉ có điều cẩu dân chỉ dám nghĩ trong lòng, đâu có gan mà đi hỏi được.
Dù sao thì kí ức vạch áo cho người xem lưng đêm đó của Bạo quân hãy còn mới mẻ, mà kiểu tóc mới của Bạo quân lại cộng thêm một trăm điểm trùm trường, không ai muốn được hẹn ra cổng trường cả.
Cho nên không thể trêu Bạo quân được, không khéo lại bị Bạo quân bắt đi luyện nét chữ nết người, giũa lại cái nết thì chết mất.
Cuối cùng việc không ai mở miệng hỏi lại càng khiến Park Jihoon mất hứng. Hắn cảm thấy giai thoại tình yêu rất xinh đẹp tuyệt vời của mình với Park Woojin thế mà lại chẳng có ai đoái hoài tới, vì thế nên đồ ngúc nghích đùng đùng lôi Park Woojin đi dạo bộ cùng với mình trêи sân thể ɖu͙ƈ trong giờ cơm chiều, hòng tuyên bố chủ quyền của hắn.
Một vòng tuyên bố chủ quyền này khiến Tieba Nam Ngoại sóng cuộn biển gầm.Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 76: Are we dancing like we're burning in paradise?Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 76: Are we dancing like we're burning in paradise?Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 76: Are we dancing like we're burning in paradise?Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 76: Are we dancing like we're burning in paradise?
...
Tieba đông cứng rồi.
Park Jihoon một tay đỡ đầu, một tay lướt điện thoại di động, click lại vào bài viết khen tóc hắn đẹp rồi đưa cho Park Woojin xem.
Park Woojin đang làm đề, một chốc hắn lại đâm đâm, viết được mấy chữ lại bị chọt chọt. Thế mà anh cũng chẳng phiền, cứ kiên nhẫn như thế, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu.
Nhìn hai đứa bạn mình ngông nghênh không sợ trời đất, Dương Nhạc lo xỉu, lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào.
''Tùng ca, hai người cứ như vậy thì dù cho em có muốn giúp thì cũng không giấu nổi đâu. Tuy rằng lớp mình gọi vốn cộng đồng mua được hai bộ tóc giả hàng ngoại cao cấp kia quá xịn sò con bò. Thế nhưng hai người cũng đừng nên đẩy nhanh quá trình cạo trọc như vậy chứ.''
Park Jihoon chỉ vào quả đầu mới của mình: ''Đẹp trai không?''
Dương Nhạc thật thà: ''Đẹp quá trời quá đất luôn.''
''Nhân danh tình yêu, đương nhiên đẹp.''
''...''
''Vì tôi bằng lòng, cho nên tóc này rơi xuống nhân danh tình yêu, thế nhưng chỉ cần tôi không vui, dù có là trời cũng đừng hòng chạm tới một sợi. Hiểu chưa?''
Tuy Dương Nhạc cũng là một cục ngốc nghếch, thế nhưng Bành Minh Hồng ác danh có tiếng, cậu vẫn nơm nớp lo cho hai người mới nếm trải mùi vị tình yêu kia.
''Tùng ca nè, chẳng bao lâu nữa là đã tốt nghiệp rồi, anh hãy suy nghĩ kĩ lại được không? Em xuống nước xin anh đấy? Đâu cần rước vạ vào mình đâu anh.''
Park Jihoon tựa vào sau ghế, nhấc hai chân ghế trước lên rồi cong môi cười: ''Đúng là do sắp tốt nghiệp cho nên tôi mới ngang ngược như vậy đấy, tranh thủ ở trước mặt các đàn em mà ban phát chút may mắn.''
Dương Nhạc có dự cảm chẳng lành, hướng ánh nhìn cầu cứu về phía Park Woojin.
Mà Park Woojin ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: ''Cậu đã từng nghe câu giúp người xấu làm việc ác chưa?''
''?''
''Nói tôi đấy.''
''...''
Cậu biết rồi, hổ mà thả về rừng, cá mà về với nước, thì tai họa tày trời sắp ập tới!
Giản Trụ vương nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Dương hiền thần, đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của cậu pé: ''Cứ thoải mái, thả lỏng đầu óc đi.''
Nói xong vui vẻ đi ra khỏi lớp giải quyết vấn đề sinh lí.
Để có cảm giác tồn tại trước mặt Bành Minh Hồng, hắn cố ý đi buồng vệ sinh của kí túc xá.
Đứng ngoài cửa chốc lát, rồi hắn mới nhấc chân cố tình đi vào nhà vệ sinh nam Omega.
Tôi đã là người có bạn trai, không thể cả ngày đi lêu lổng bên nhà vệ sinh Alpha được.
Park Jihoon thấy mình giác ngộ rồi.
Vừa đi vào buồng vệ sinh thì ngay lập tức nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là tiếng nói chuyện.
Vốn Park Jihoon không thích nghe người ta ngồi lê đôi mách, chỉ là vừa vặn nghe phải tên của mình, hắn đứng yên tại chỗ, lắng tai nghe thử xem thế nào.
Người nói chuyện giống như đang thật sự hoang mang: ''Trời ạ, vừa nãy tôi lướt Tieba thấy, hình như Park Jihoon và Park Woojin thật sự quen nhau rồi.''
''Gì? Thiệt không bà?''
''Thiệt đó, mặc đồ tình nhân, tay trong tay, còn có người trong lớp bọn họ đã confirm rồi.''
''Tôi còn tưởng bọn họ bị đồn thổi vậy thôi chứ, thì ra là tình yêu AA à? Bây giờ còn quen nhau nữa sao? Ui, ghê muốn chết. Lúc trước tôi còn thích Park Jihoon lắm cơ.''
''Tôi cũng thấy ghê mà, thế nhưng đám Omega và Beta lớp mình ship AA ship đến điên rồi, tôi cũng không biết mấy đứa đó nghĩ gì nữa.''
''Nè, nhưng mà lúc trước không phải nghe nói Park Woojin có bạn trai là Omega rồi hay sao? Mới qua có mấy ngày mà hai người này lại đến với nhau rồi ư?''
''Có thể là nhu cầu sinh lí không đáp ứng nổi đấy. Thế nhưng dù sao cũng gớm quá, đau lòng cho Omega kia thật đấy.''
''Đúng đó, Omega vốn luôn là thế yếu, nay còn bị tên kia đem ra làm pháo hôi chơi đùa, cũng không biết kí hiệu chưa nữa.''
''Chắc là chưa đâu nhỉ? Nếu kí hiệu hoàn toàn thì quá kinh tởm rồi, đi toi một đời Omega con nhà người ta.''
''Thế nhưng cắn một cái thì có sao? Nhà hai đứa chúng nó có tiền có thế, nếu thật sự động tay với Omega, Omega kia cũng đâu dám nói gì...''
''Rầm!''
Cửa buồng vệ sinh bung ra, phát ra tiếng kêu đinh tai.
Park Jihoon mặt lạnh như tiền bước ra, đi tới bên cạnh hai người đó, mở vòi nước, chậm rãi rửa tay.
Hai bé em nhiều chuyện ngớ người.
Park Jihoon ngẩng đầu, nhìn gương rồi nhíu mày: ''Nhìn cái gì mà nhìn?''
Hai bé Omega: Σʕ゚ᴥ゚ノʔノ ʕ ㅇ ᴥ ㅇʔ
Cả hai đứa cùng đi ra ngoài, nhìn kí hiệu nhà vệ sinh rồi cùng nhau đi vào, ngơ ngác nhìn Park Jihoon.
Park Jihoon nhếch môi cười: ''Bất ngờ? Sao lúc nãy mồm miệng nhanh như tép nhảy cơ mà, giờ đâu mất rồi?''
Nói xong hắn giật một tờ khăn giấy, chậm rãi lau tay: ''Hai người nên cảm thấy may mắn vì mình là Omega, vì tôi thường ngày không so đo với Omega đâu. Thế nhưng nếu tôi lại bắt gặp lần nữa thì tôi cũng chỉ có thể dùng cách xử Omega xử hai người đấy.''
Nói xong, người ra đi đầu không ngoảnh lại.
Hai bé Omega đứng sững tại chỗ một hồi lâu.
''Người ban nãy là Park Jihoon đúng không?''
''Ờ.''
''Chúng ta nói xấu hắn và Park Woojin nhưng bị hắn nghe được sao?''
''Ờ.''
''Đây là nhà vệ sinh Omega phải không?''
''Ờ.''
''Vậy...''
''...''
''A a a! Súc sinh! Lưu manh! Đê tiện! Dám xông bậy vào nhà WC Omega để uy hϊế͙p͙! Đây là loại rác rưởi cực phẩm gì vậy?! Tôi muốn kiện tên này tội quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ!''
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
(*) Miền đất hứa: Ở đây từ gốc tiếng Anh là Utopia.
Utopia là một xã hội gần như lí tưởng hay hoàn hảo trêи mọi mặt, hay còn được gọi là xã hội không tưởng. Đây là một bài viết trêи Facebook viết về Utopia và trái ngược của nó là Dystopia, bạn nào hứng thú có thể tìm hiểu thêm tư liệu về Utopia bằng tiếng Anh (sách của Thomas More) và bản dịch qua tiếng Việt là "Utopia, địa đàng trần gian" do Nhã Nam tái bản năm 2018
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro