Chương 19: Mất mặt

Bỗng nhiên bị người nọ đùa giỡn, hắn liền không biết nên đánh nhau như thế nào.

Park Woojin có thể tưởng tượng được thực thể tin tức tố ngu ngốc kia đang ở trước mặt Park Jihoon bày ra bộ dạng la lối khóc lóc.

Thông thường, khi Alpha đủ mạnh có thể ngưng tụ ra thực thể của tin tức tố, giống nhau đều là lấy động thực vật là chính, ví dụ như Bae Jinyoung là sư tử, một vị Park gia cùng thế hệ với Park Woojin là linh miêu, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, xét cho cùng loại tin tức tố này vẫn chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng, điều kỳ diệu của cuộc sống sẽ luôn ở thời điểm loài người tự cho rằng mình đã nắm rõ như lòng bàn tay mà đánh bọn họ tỉnh lại. Từng có một Alpha, tin tức tố thực thể của anh ta là một gốc cây mắc cỡ, có cái rắm mà anh ta muốn dùng nó, mà từ lúc Park Woojin phân hoá bùng nổ tin tức tố, chưa một ai được thấy thực thể tin tức tố của hắn.

Bae Jinyoung vẫn luôn cảm thấy Park Woojin cũng thuộc về phạm vi "Đặc thù", đó chính là hắn không có thực thể.

Kỳ thật là có, nhưng Park Woojin cảm thấy không cần lấy ra lắc lư làm gì.

Thậm chí thực thể tin tức tố của hắn còn mạnh hơn tất cả những gì mà mọi người từng thấy.

Park Diệu Thịnh nhìn Park Woojin lâm vào trầm tư không nói lời nào, cho rằng người này đang nghĩ cách tính sổ bọn họ, cảm giác áp bách trên người vẫn như cũ trầm như núi, ông quỳ phục với "Áp chế tuyệt đối", không dám đối với Park Woojin nói gì nặng lời, lại lo lắng Park Woojin xử xong tên bảo tiêu kia liền nhìn đến Park Thư, ông không khỏi cười lấy lòng "Park Woojin, con xem con trừng phạt cũng trừng phạt xong rồi, cũng hết giận rồi đúng không?"

Park Woojin lúc này mới nhấc lên mi mắt, lúc trước kết hôn chính là một tay ông nội thúc đẩy, hắn đối với Park gia không có chút hảo cảm gì, cũng không xem Park Diệu Thịnh như "Ba vợ" mà đối đãi, nhưng dù sao cũng là ba ruột của Park Jihoon, Park Woojin ánh mắt đảo qua dừng lại trên người Park Thư, lạnh lùng nói "Lại một lần nữa, tôi bảo đảm một chút cơ hội để nó trở thành Alpha cũng không có"

Đây là uy hiếp dẫm trúng điểm đau của ông, Park Diệu Thịnh hiện đã ngoài 50 tuổi, lại rất khó có con được nữa, ông đối với Park Thư rất sủng ái, chính là bởi vì lúc trước kiểm tra đo lường nói nó có xác suất rất lớn sẽ phân hoá thành Alpha, Park thị cần một người thừa kế.

"Nhất định! Nhất định!" Park Diệu Thịnh nuốt nước miếng, Park Woojin sẽ không nói giỡn.

Park Thư không dám nói lời nào, sợ hãi bao trùm toàn bộ căn nhà, nhưng là chán ghét trong lòng đối với Park Jihoon càng sâu.

Park Woojin phát động tin tức tố công kích lần cuối với bảo tiêu kia, trực tiếp phế bỏ hơn nửa tinh thần thể, tinh thần thể ảnh hưởng rất lớn đến trình độ tin tức tố, đối với Alpha mà nói thì không khác gì trở thành kẻ vô dụng.

"Ba, người yên tâm!" Chờ Park Woojin đi rồi Park Thư mới dám nói chuyện, tức khắc dõng dạc lên "Chờ con phân hoá thành Alpha nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!"

Park Diệu Thịnh không nói chuyện, trong lòng lại hơi hơi mong chờ có một ngày như vậy sẽ xảy ra, Park gia áp đảo các đại gia tộc đã lâu lắm rồi.

Bên kia, Park Jihoon cùng bé hồ ly chơi đùa vui vẻ tạm thời quên mất Park Woojin đi đâu, cậu cho rằng đây là sủng vật nuôi trong nhà, nếu là Park Woojin để lại thì không thành vấn đề, lại không biết vì sao từ ánh mắt đầu tiên cậu liền thích tiểu gia hỏa này đến mức không nhịn được.

Tiếng mở cửa vang lên, Park Woojin vừa tiến đến liền ngây ngẩn cả người.

"Em..." Park Woojin hiếm thấy do dự "Đang làm gì vậy?"

"Cho hồ ly ăn" Park Jihoon trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn ra được là rất thích nhóc con này, này làm lời trên miệng Park Woojin chưa kịp thốt ra đã bị đánh trở về, hắn kỳ thật muốn nói vật này không cần ăn gì cả.

Mà sự thật là thực thể của hắn đang vây quanh bên chân Park Jihoon, gặm một nửa quả táo mà cậu đưa.

"Em rất thích nó" Park Woojin ngồi ở trên sô pha.

Park Jihoon thấp thỏm gật đầu "Ừ" Không phải là muốn mang về đó chứ.

"Vậy em giữ đi" Park Woojin ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cục lông trắng đang làm nũng kia, có chút chướng mắt.

Thực thế tin tức tố của Alpha khác đều là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng Park Woojin lại không giống như vậy, thứ này như là đã được mở ra tâm linh trí tuệ, lúc không có gì uy hiếp sự sống thì thích nhất là đối nghịch với hắn.

Vì cái gì mà lại không có kỹ thuật chia cắt thực thể, Park Woojin thực nghiêm túc mà tự hỏi.

"Buổi tối em muốn ăn gì?" Xem thời gian không sai biệt lắm, Park Woojin chủ động mở cửa tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, hắn vốn dĩ không ôm hy vọng gì vì Park Jihoon rất ít khi đòi hỏi gì, cho gì ăn đó, nhưng giây tiếp theo lại nghe được người này thấp giọng nói "Chua, được không?"

Park Woojin dứt khoát lưu loát mà khép lại cửa tủ lạnh, trong tay cầm hai quả cà chua "Đương nhiên có thể"

Nơi này càng ngày càng giống nhà, Park Jihoon ôm hồ ly nhỏ, nhìn bóng dáng Park Woojin mà suy nghĩ, hiện tại cậu muốn xác định nhất là thái độ của Park Woojin, nếu cuối cùng là nhất thời hứng thú hay là...

Park Jihoon cảm thấy mình là một Omega vô cùng bình thường, thậm chí còn là loại không được người ta yêu thích, sẽ không làm nũng cũng không làm cho người ta yêu thích, tình yêu của Alpha cao cấp giống như vực sâu mây mù, thấy không rõ dưới chân đi một bước chính là vạn kiếp bất phục, đổi thành lúc trước chỉ cần Park Woojin thể hiện chút hữu hảo, núi đao biển lửa gì Park Jihoon cũng có thể nhắm mắt nhảy, nhưng hiện giờ không giống như vậy, cậu vô thức vuốt ve bụng nhỏ, phải có trách nhiệm với sinh mệnh sắp ra đời này.

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🥰)

Cơm nước xong Park Woojin thu dọn sạch sẽ bàn ăn, cầm lấy quần áo tính rời đi, hắn nhìn thật sâu cục lông trắng đang ngủ trong lòng Park Jihoon, trầm giọng nói "Đừng cho nó lên giường"

Park Jihoon cũng tính như vậy, nghe nói động vật có lông không tốt cho đứa trẻ.

Nhưng mà chờ buổi tối rửa mặt xong, bị hồ ly nhỏ tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, lại chậm rãi tiến lên cọ hai cái vào mắt cá chân, Park Jihoon lập tức quăng mũ cởi giáp mà vứt bỏ nguyên tắc của mình, một đêm... chắc không có vấn đề gì đâu ha?

Chờ Park Jihoon đem hồ ly nhỏ nhét vào chăn, một người một vật kề sát ngủ, xa xa ở Tinh Thành Uyển Park Woojin bỗng nhiên đè lại thái dương.

Hắn đang trong cuộc họp từ xa, thấy thế hai hàng cán bộ cấp cao sợ tới mức không dám thở "Park, Park tiên sinh"

"Trước tiên cứ như vậy đi, mọi người vất vả rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục" Park Woojin nói xong hơi gật đầu, khép lại máy tính đứng dậy rời đi thẳng đến phòng tắm.

Không phải đã nói là không được bế lên giường sao?!

Park Woojin xối nước lạnh, khô nóng trên người không tan đi được. Nói đến cũng kỳ quái, từ lúc nuôi hồ ly nhỏ, tinh thần Park Jihoon mấy ngày nay đều rất tốt, chẳng sợ chỗ đánh dấu trên tuyến thể có hơi hơi biến mất, phía trước cũng không khó chịu lắm, đây là đương nhiên, ảnh hưởng của thực thể tin tức tố không nhận thức được.

Mà Park Woojin vừa làm việc vừa cảm nhận được vật nhỏ vô liêm sỉ này đi theo Park Jihoon khắp mọi nơi.

Cấp bậc đãi ngộ thiên đường này, hắn không có...

Hôm nay Park Jihoon đang làm nước trái cây bỗng nhiên nhận được điện thoại của Park Diệu Thịnh.

"Đây là lần cuối" Giọng điệu Park Diệu Thịnh tốt hơn một chút, ôn hoà hiếm thấy "Lúc trước con phụ trách dự án của Thuỵ Tinh đang phát triển tốt, con đi rồi tình hình bên kia rối rắm, Park Jihoon, trước sau vẹn toàn, giải quyết xong chuyện của Thuỵ Tinh rồi con muốn làm gì thì làm, ta tuyệt đối không can thiệp"

Park Jihoon nhíu mày "Nếu tôi muốn rời khỏi Park thị"

Park Diệu Thịnh đáp "Không thành vấn đề"

Park Jihoon đem nước mới ép chia một nửa ra chén, sau đó đẩy đến trước mặt hồ ly nhỏ, nhàn nhạt nói "Thành giao"

Trưa hôm đó Park Woojin tới nhà, hỏi gần đây có chuyện gì xảy ra không, cảm thấy việc cũng bình thường, Park Jihoon nghĩ cũng không muốn gạt hắn nên đúng sự thật nói "Chuyện bên Thuỵ Tinh kia khó giải quyết, tôi lúc trước cũng mất không ít sức, người ta không thừa nhận người mới cũng có lý, nếu ba tôi nhả ra thì đây là cơ hội hiếm có"

"Nhưng em phải đi thành phố bên cạnh" Park Woojin nói tiếp.

Park Jihoon vuốt ve lông của bé hồ ly "Ừ, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần"

Park Woojin bất động thanh sắc nhìn tròng mắt của cục lông trắng, mơ hồ đáp, như là căn bản không để trong lòng.

"Đúng rồi" Giọng điệu Park Jihoon đột nhiên có chút thần bí, cậu hơi hơi cúi đầu, Park Woojin liền phối hợp sát lại gần, sau đó nghe người này nói "Bé hồ ly là đực!"

Đây không phải hồ ly! Theo đó Park Woojin liền nói "Sao em biết?"

"Tối hôm qua nó đi toilet tiểu bị tôi nhìn thấy" Park Jihoon giải thích "Cũng giống như làm ký hiệu vậy, nhấc chân lên tiểu, tôi tra ở trên mạng, con cái không như vậy"

Park Woojin "..." Một phương thức mất mặt khác.

Park Jihoon sáng sớm hôm sau liền xuất phát, cậu ở nhà để đủ đồ ăn và nước, hồ ly nhỏ rất thông minh, Park Jihoon không phải lo lắng cho nó "Ở nhà ngoan ngoãn nha" Cậu vuốt đầu tên nhóc kia "Ta sẽ về nhanh thôi"

Sau khi cửa đóng lại, cục lông nhỏ xoay người chạy ra ban công, biến thành một đốm sáng trước khe nhỏ cửa sổ rồi đột nhiên biến mất.

Park Jihoon ngày thường tiết kiệm, nhưng hiện giờ không giống, cậu mua vé khoang hạng nhất, chính là nghĩ lúc thân thể không thoải mái có thể thuận tiện một chút.

Quả thật, sau khi rời khỏi nhà liền cảm nhận đủ loại mùi hương khác nhau, Park Jihoon rất nhanh liền cảm thấy không khỏe, cậu chậm rãi cầm nửa ly nước ấm uống hết, giơ tay sờ sờ sau cổ, chạm được miếng dán tuyến thể.

Park Woojin lúc này chắc là đang đi làm, Park Jihoon nghĩ thầm, nghe được thông báo của chuyến bay, Park Jihoon xách va li nhỏ bắt đầu đăng ký thủ tục.

Ngồi vào vị trí, Park Jihoon trước tiên điều chỉnh ghế dựa, hỏi tiếp viên hàng không một chiếc chăn lông, dùng hai ngụm nước ấm uống thuốc, ấn nhắc nhở "Không làm phiền", sau đó liền nằm xuống ngủ, dự định ngủ đến khi đến nơi.

Park Jihoon vẫn luôn thích ngủ, rất nhanh liền mơ mơ hồ hồ, cũng không chú ý tới người bên cạnh.

Nam nhân giúp cậu chỉnh lại chăn lông, ngón tay thon dài tuỳ ý chọn một quyển tạp chí, là cuốn giới thiệu về các điểm tham quan chính của thành phố bên cạnh.

Trên đường phi cơ xóc nảy, thoáng cái đã làm Park Jihoon tỉnh giấc, axit trong dạ dày dâng lên, cậu nhắm mắt lại sờ đến ly nước, theo đó ly nước bị người khác lấy đi thay bằng một ly khác còn ấm "Hết ấm rồi, uống của tôi đi"

Park Jihoon mở to mắt, khiếp sợ mà nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

Park Woojin xuất hiện như ma thuật vậy.

"Anh..." Park Jihoon chớp chớp mắt, hoài nghi chính mình đang nằm mơ, cậu kéo tầm che ra, nhìn đến u ám từng trận, theo thân máy bay mà triệt để lùi về phía sau.

"Là tôi" Park Woojin vẫn không có biểu tình gì, trầm giọng nói "Tôi đi thành phố bên cạnh công tác"

Park Jihoon không phải Omega gạt hai câu liền sẽ tin, Park Woojin là ai chứ? Trừ khi liên quan đến huyết mạch của công việc kinh doanh, nếu không hắn không cần phải đích thân tới đó. Kích động trong lòng Park Jihoon đè nén cảm giác khó chịu của dạ dày, cậu uống miếng nước, lúc này mới mở miệng "Vậy thì sao anh lại vừa vặn ngồi bên cạnh tôi thế?"

Park Woojin mặt không đổi sắc "Duyên phận"

Park Jihoon "..."

"Được rồi" Park Woojin thở dài, biết là không dễ lừa mà, hắn đem chăn lông trước ngực Park Jihoon kéo xuống, lập tức lộ ra đầu của hồ ly còn đang buồn ngủ "Tôi là đưa nó đi"

Park Jihoon "???"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro