Chương 22: Rốt cuộc là loại thuốc gì?
Người phụ trách nín thở, sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, sợ thở dốc một cái liền sẽ chọc giận con thú trước mặt, sau đó cắn cho đầu gã đều rớt xuống dưới.
Tiếng gào trầm thấp làm cho người ta sợ hãi, bởi vì cùng một tinh thần thể, Park Woojin đều biết hết rồi.
Tin tức tố thực thể trừ lúc nguy hiểm tới tính mạng, nếu không sẽ không dễ dàng giết người hoặc là treo cổ thực thể của đối phương, nhưng tên Alpha thối hoắc này dám có loại suy nghĩ đó với Park Jihoon, nó liền nhịn không nổi gầm gừ hai tiếng, hết lần này đến lần khác trực tiếp hù chết đối phương.
Chỉ sau vài giây, ánh mắt Park Jihoon từ khiếp sợ trở nên hiểu rõ, đến cả ông nội còn cho rằng Park Woojin không có thực thể tin tức tố, thường xuyên nhắc mãi rằng hắn cũng không thể chiếm hết ưu thế trên người mình được, lại chưa từng nghĩ tới... Park Jihoon hít sâu một hơi, cậu tuy rằng là Omega nhưng cũng biết thực thể tin tức tố của Alpha thường là động vật, nhưng mà chưa bao giờ nghe qua còn có thể biến hình.
Con thú trước mắt không còn bóng dáng của hồ ly nhỏ, thân hình nó to lớn đi qua đi lại, từ chi đè thấp, căn phòng to rộng nhanh chóng trở nên chen chúc chật chội, lông nó màu tuyết trắng, đồng tử màu lưu ly giống chủ nhân của nó, cảm giác chỉ cần nhấc móng vuốt lên là có thể xé toạc mọi thức, hung mãnh mà lại đẹp đến kỳ lạ.
Nó tỏa ra tin tức tố mát lạnh nồng đậm làm cho Park Jihoon dễ chịu hơn một chút, nhìn đến sắc mặt xanh mét như sắp ngất xỉu của người phụ trách, Park Jihoon lên tiếng "Nhóc con?"
Có thể tưởng tượng được không? Một con quái vật khổng lồ giây trước ánh mắt còn tàn nhẫn giây tiếp theo ánh mắt liền trở nên ấm áp sau đó vui sướng nhảy đến trước mặt Park Jihoon, cúi đầu liếm một cái, trực tiếp đem mắt kính của Park Jihoon liếm mất.
Trước mặt bỗng nhiên mông lung Park Jihoon "....."
Theo sát đó, cửa phòng "Rầm" một tiếng vỡ vụn, thư ký canh giữ ở cửa bay vào, nện ở trên người phụ trách, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi cùng nhau xém tí nữa mà quy thiên, mà Park Woojin thì đứng ở cửa phong trần mệt mỏi.
Park Jihoon nếu còn mang mắt kính liền có thể phát hiện trên mặt Park Woojin rõ ràng sốt ruột cùng hoảng loạn, tảng băng trong lòng hắn tan ra, gió lạnh thấu xương không biết khi nào ngừng lại, tuyết tùng che trời đứng sừng sững, nơi rễ cây mọc ra một mảnh lá cây bạc hà.
"Park Woojin?" Park Jihoon nhẹ giọng rồi đi qua bên đó, sau đó bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong lòng, tuyến thể liền ở bên môi, hơi thở quen thuộc giống như một bàn tay đang cào xé tâm can của hắn. Park Woojin biết kỳ động dục của Park Jihoon còn chưa hoàn toàn kết thúc.
"Em không sao chứ?" Park Woojin dò hỏi.
"Không sao" Park Jihoon nói xong tạm dừng hai giây "Nhưng mà tên nhóc kia nuốt mất mắt kính của tôi rồi"
Park Woojin "...." Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn đến vẻ mặt ngây thơ vô số tội của thực thể của mình, chỉ là phối với thân hình khổng lồ này trông có vẻ đặc biệt thiếu đánh, tên nhóc này... Park Jihoon là đã xác định được thân phận của nó rồi.
Dưới cái nhìn lạnh lẽo chăm chú của chủ nhân, thực thể như là hiểu ra gì đó, đầu hướng lên trên duỗi ra, nôn một cái liền đem mắt kính phun ra, trên kính còn dính một chút chất nhầy trong suốt.
Park Woojin "...." Giết thực thể chắc không phạm pháp đâu nhỉ?:))
Park Woojin rốt cuộc không chạm vào cái mắt kính kia, sau này lại đưa cho Park Jihoon cái khác, cũng không thèm nhìn đến hai người đang run rẩy trong góc phòng kia, mạnh mẽ thu hồi thực thể tin tức tố, ôm Park Jihoon nhanh chóng rời đi.
Kỳ động dục lần đầu tiên luôn đặc biệt mãnh liệt, lần này dựa vào trên người Park Woojin, Park Jihoon không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Chờ đến lúc trở lại khách sạn bị Park Woojin đặt ở trên giường, một đợt mới hung hăng tiến vào, Park Jihoon cuối cùng mệt đến sức để kêu lên cũng không có, Park Woojin dùng lực còn đang suy nghĩ người này có phải hay không có độc cổ trong người, tự chủ của hắn luôn hơn người lại tại đây muốn ngừng mà không được.
Thật ra hôm nay Park Woojin vẫn cho Park Jihoon còn hơi để thở, hắn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cậu, lúc ôm ra khỏi phòng tắm thì người này đã tỉnh rồi.
"Nhóc con..." Park Jihoon cúi đầu.
"Phải" Cũng chưa nghe cậu hỏi gì nhưng Park Woojin đã trả lời.
Park Jihoon nhắm mắt lại "Anh đã đăng ký thông tin cá nhân chưa?"
"Chưa" Park Woojin nói tiếp "Lần đầu tiên nó xuất hiện rất không ổn định, tôi đã từng đến bệnh viện nhưng mà gọi không ra, sau đó ổn định rồi cũng lười gọi ra liền để luôn như vậy"
Giọng nói Park Jihoon càng ngày càng nhỏ "Nó sẽ biến..."
"Tôi biết" Park Woojin đắp chăn cho cậu rồi giơ tay đem cục lông nhỏ nhét vào trong chăn, dịu dàng nói "Ngủ đi em"
Park Woojin không để ý đến người phụ trách kia bởi vì đối phương sẽ khóc lóc tới cầu xin hắn.
Hành lý của Park Jihoon ngã vào bên cạnh tủ, lúc Park Woojin bưng ly nước tiến vào thuận tay đỡ một phen, sau đó "Lạch cạch" lăn ra một bình thuốc, Park Woojin nhíu mày nhặt lên, mặt trên một cái nhãn cũng không có, lúc vặn ra ngửi thấy mùi quen mới nhớ rõ lần trước Park Jihoon nói là để bổ sung vitamin.
Thời điểm Park Woojin đặt lại lọ thuốc bỗng nhiên ngừng lại, hắn nghĩ nghĩ, đổ hai viên vào lòng bàn tay, sau đó cất đi đàng hoàng.
Công việc bên này xử lý xong, Park Jihoon tỉnh lại đầu tiên là báo cho Park Diệu Thịnh, Park Diệu Thịnh nói một câu "Đã biết" liền tắt máy, Park Jihoon có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🤧)
Park Woojin ở một bên nghe được rõ ràng, có lẽ là do hắn có tin tức tố cao cấp, ngoại trừ ông nội thì những người khác của Park gia hắn đều đối xử rất thờ ơ, có thể ngoài mặt vui vẻ là tốt nhất, nếu gây khó dễ thì hắn cũng có thể xử lý, loại người như Park Diệu Thịnh tuyệt đối không có cơ hội mà nhảy nhót trước mặt hắn.
"Phải trở về sao?" Park Woojin mở miệng.
Hai người lúc này đều ngồi ở đầu giường, tuy nói ở giữa vẫn như cũ có một cái Sở hà Hán giới lại vô cùng mơ hồ, hai tay Park Jihoon đan chéo để trên chăn, nghe vậy gật đầu "Phải"
Park Woojin xoay người nhìn cậu "Em về rồi cũng không có việc gì đúng không?"
"Không có" Park Jihoon nhẹ giọng "Sao vậy?"
Park Woojin quơ quơ di động "Hiện giờ là cuối mùa thu, nơi này cảnh đẹp rất nhiều, em muốn đi chơi không?"
Chơi sao? Park Jihoon lại bị cám dỗ, nửa đời trước của cậu còn chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng chứ đừng nói là được đi chơi, nhìn dáng vẻ Park Woojin cũng sẽ đi, Park Jihoon nhịn không được "Muốn đi" Cậu không biết dáng vẻ chính mình có bao nhiêu thận trọng làm người ta đau lòng.
Park Woojin lập tức lập kế hoạch, có trời mới biết hắn từ trước đến nay không đụng đến những thứ này, bệnh chung của Alpha cao cấp là không gì có thể thu hút được họ ngoại trừ những cuộc chinh phục bất tận, phong cảnh hoặc là cảm tình cũng chỉ là những trò tiêu khiển nhàm chán mà thôi.
Đương nhiên Park Woojin không phải giải trí mà hắn rất nghiêm túc. Sáng sớm hôm sau liền có phục vụ đưa mắt kính đến cho Park Jihoon, còn có áo khoác bông kaki dày ngắn, Park Jihoon ngồi ở trên sô pha vuốt ve "Hồ ly nhỏ", thấy thế có chút mới lạ "Anh mặc sao?"
"Em mặc" Park Woojin đưa cho cậu "Quần áo em mang đến đều quá mỏng, thử xem"
Park Jihoon mím môi, buông nhóc con đi qua, mặc vào rất vừa vặn, cậu có chút hoài nghi có phải tối hôm qua lúc cậu ngủ Park Woojin đã trộm đo chiều cao và vòng eo của cậu hay không.
Kính mới của Park Jihoon có chút choáng, nhưng độ rõ ràng rất tốt, Park Jihoon thay quần áo xong ở bên ngoài chờ, không lâu sau Park Woojin liền ra tới, nam nhân mặc quần đen áo gió màu xám, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã lạnh lùng mà Alpha khác bắt chước không được, mà hôm nay Park Jihoon cởi tây trang giày da ra mặc quần jean với áo bông khí thế cũng không còn mạnh mẽ như trước, liếc mắt nhìn qua cũng sẽ nhận ra là Omega. Park Woojin tiến lên hai bước, không nhịn được làm cho đầu tóc đã chải gọn của cậu rối tung một chút, ừm, càng đẹp hơn "Đi thôi"
Park Jihoon nhíu mày vuốt đỉnh đầu của mình, không rõ người này có ý gì nữa.
Hiện nay hoa cúc vàng đang nở rộ, có một công viên đang đặc biệt nổi tiếng, vừa lúc không phải ngày nghỉ, tuy rằng náo nhiệt nhưng không phải chen chúc, thậm chí gió thổi qua mặt cũng vừa vặn ấm tốt.
Toàn thân Park Jihoon thoải mái, đã lâu không nhẹ nhàng như vậy, trên người cũng không còn gánh nặng gì, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ người nào, chỉ cần đơn thuần đi chơi mà thôi.
Có rất nhiều cặp đôi, nhưng mà xuất sắc giống như bọn họ thì lại không có mấy cặp, đặc biệt là Park Woojin, có một Beta mắt nhìn chằm chằm hắn mà suýt chút nữa đâm thẳng vô cây.
Park Jihoon đương nhiên cũng phát hiện, trong lòng cảm thấy khó chịu không giải thích được, khóe miệng giơ lên hơi ép xuống.
Park Woojin chú ý tới trước tiên, bỗng nhiên chỉ vào người bán hàng ven đường hỏi Park Jihoon "Em muốn ăn không?"
Khoai lang nướng và xiên que, xiên que thì thôi đừng nghĩ tới, Park Jihoon nuốt nuốt nước miếng "Khoai nướng đi"
Phần bên trong vàng óng, tóm lại hương vị khá là ngon, Park Jihoon im lặng mà ăn, nhìn một Omega khác đang làm nũng với Alpha của mình muốn mua bong bóng, hai người nhìn còn khá trẻ, là bộ dạng mới thành niên, cái đó đều là đồ chơi của trẻ con. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của Park Jihoon lại rơi vào trên chùm bóng bay kia, cậu nhớ rõ lúc Park Thư còn nhỏ Park Diệu Thịnh thường xuyên mua cho nó, cậu chỉ có thể hâm mộ mà đứng nhìn, sau đó một nhà ba người hòa thuận mà vô phòng, chỉ còn dư lại một mình cậu đứng ngoài cửa hứng gió lạnh thổi qua.
Bất quá cũng không sao, cậu về sau có thể cùng bé con... Hả? Park Jihoon nhìn Park Woojin sải bước đến chỗ người bán bóng, chuẩn xác lựa chọn cái mà Park Jihoon thích, nền màu xanh lam, mặt trên vẽ một con vịt màu vàng.
Sau khi trả tiền mua xong, mặt Park Jihoon đỏ bừng, cậu nhìn một vòng xung quanh, không quá thích ứng "Anh mua cái này làm gì?"
"Cho em chơi" Park Woojin nhìn hai tay cậu cầm khoai nướng, đơn giản đem bóng bay cột vào trên mũ Park Jihoon, phía sau bay lên cao.
Park Jihoon "...."
"Tôi thấy mọi người đều chơi như vậy" Park Woojin nhướng mày, đúng vậy, Omega tính tình mảnh mai, mặc kệ là nam hay nữ đều thích loại đồ vật đáng yêu này, Park Woojin cũng là nhìn thấy vài người cột như vậy mới cột vào trên mũ Park Jihoon, hắn thấp giọng "Em là Omega, chuyện này rất bình thường"
Là Omega, cho nên có thể đi chơi, ăn đồ ăn vặt, cột bóng bay, thứ mà người ta có được dễ như trở bàn tay Park Jihoon lại phải chờ lâu đến như vậy, sau đó mới được Park Woojin nhẹ nhàng mà thực hiện.
Trong lòng Park Jihoon vừa động, bỗng nhiên đem khoai lang đưa cho Park Woojin "Anh ăn không?"
Park Woojin không nói chuyện, có gió thổi tới, hắn hơi hơi cúi người, ở nơi Park Jihoon vừa mới cắn qua liền cắn thêm một miếng.
Bên tai nháy mắt bị thiêu cháy, Park Jihoon thấy có chút xót xa.
Một đứa trẻ đá banh chạy qua cậu, Park Jihoon bị đụng phải một cái nhẹ nhưng cả người lại như muốn bay lên đến nơi, Park Woojin vội vàng từ phía sau đỡ lấy người cậu, giọng điệu căng thẳng "Có sao không?"
Park Jihoon nhợt nhạt hít vào một hơi, nặn ra một nụ cười với Park Woojin "Không sao, không đứng vững thôi" Thời gian mang thai ngẫu nhiên sẽ xảy ra chuyện như vậy, bác sĩ đã nhắc nhở cậu, phần lớn là do đứa trẻ hấp thụ chất dinh dưỡng cơ thể mẹ quá nhiều, tim không cung cấp đủ máu dẫn tới toàn thân tê mỏi.
Park Woojin chậm rãi thu lại ý cười, lúc sau tay vẫn luôn đặt sau eo Park Jihoon không buông ra, cuối cùng giống như lơ đãng mà cầm lấy điện thoại.
[Ngày hôm qua thuốc gửi cho bác sĩ rốt cuộc là loại thuốc gì, có kết quả chưa?]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro