45

Độc dược mà Phác Chí Huân và bách tính mắc phải thật sự rất khó điều chế thuốc giải, hơn nữa nó còn bị người ta ác ý điều chế khác đi, có thể lây lan nhanh càng gây nhiều khó khăn hơn. Thuốc độc ban đầu bị người ta thả xuống dòng suối nhỏ bên cạnh núi Lạc Sơn, đó là nơi cung cấp nguồn nước cho đa số người dân Ngọc Quan, phải độc ác cỡ nào mới ra tay tàn nhẫn như vậy, cũng may hiện tại đã gần điều chế được thuốc giải nên Ngọc Quan trở lại bình thường cũng là chuyện sớm muộn.

Trong thời gian chờ thử thuốc Phác Vũ Trấn đứng ngồi không yên, để xem thuốc có tác dụng hay không cần phải đợi ít nhất là một hai ngày, nhưng Cao sư phụ nói, thuốc giải này được điều chế từ nhiều loại độc nên nếu người mắc bệnh uống vào vẫn bình an vô sự là đã thành công.

Từ trước đến nay Phác Vũ Trấn không tin vào thần phật nhưng hôm nay hắn lại thầm cầu nguyện cho thuốc giải điều chế thành, cầu nguyện cho Phác Chí Huân bình an vô sự, chỉ cần y không có mệnh hệ gì thì hắn ra sao cũng được.

Chẳng biết qua bao lâu Cao sư phụ mới vui mừng chạy đến bẩm báo: "Vương gia, thuốc đã thử xong rồi, không có vấn đề gì, có thể cho vương phi uống được rồi!"

"Mau mang thuốc lại đây!" Đây là nụ cười ít ỏi của Phác Vũ Trấn trong suốt thời gian qua, bao ngày nay mỗi ngày trải qua đối với hắn đều rất gian nan, trái tim lúc nào cũng như bị treo lơ lửng trên cao, đến giờ phút này mới có thể an tâm buông lỏng xuống thở nhẹ một hơi.

Đợi thuốc sắc xong Phác Vũ Trấn vội bưng vào trong phòng, hiện tại Phác Chí Huân vẫn bất tỉnh, hắn cẩn thận thổi từng thìa thuốc cho nguội, mặc dù Phác Chí Huân không nghe thấy nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: "Chúng ta điều chế được thuốc rồi, Huân nhi ngoan, uống hết thuốc mới khỏi bệnh."

Một tay hắn hơi bóp nhẹ miệng Phác Chí Huân một tay đổ thuốc vào, nhưng vì Phác Chí Huân đang bất tỉnh nên một nửa đều bị tràn ra, Phác Vũ Trấn dùng khăn lau sạch đi rồi lặp lại động tác này lần nữa, số thuốc được uống vào rất ít nhưng hắn cũng không nóng vội, từ đầu đến cuối đều cẩn thận như sợ làm y đau, mãi đến khi hết hai bát thuốc hắn mới ngừng lại.

Từ đầu đến cuối Phác Vũ Trấn đều không để hạ nhân động vào, hắn thấm một cái khăn bằng nước ấm quen thuộc lau người cho y, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, tay vuốt nhẹ tóc y thì thầm. "Ngươi thật là không nghe lời, mau mau tỉnh lại cho ta, có nghe không?"

Phác Chí Huân vẫn nằm im bất động như cũ.

Đến ngày thứ ba Phác Chí Huân mới khởi sắc hơn một chút, bên ngoài thuốc giải cũng được điều chế với số lượng lớn để phân phát cho dân, thế nhưng vì người quá nhiều nên thảo dược trở nên thiếu thốn. Phác Vũ Trấn đã gửi thư về kinh thành nhưng từ kinh thành đến Ngọc Quan cũng mất một thời gian dài, nước xa không cứu được lửa gần, hắn bèn cầu cứu đến Sa Quan.

Sa Quan giáp danh với Ngọc Quan, cũng may Sở Lâm Vũ nhận thấy tình hình nghiêm trọng của dịch bênh đã ngăn hết mọi đường đi vậy nên dịch mới không lây lan đến. Người của bên Sa Quan làm việc rất nhanh nhẹn, thư vừa gửi đi chỉ vài ngày sau đã có người đưa thuốc tới, lúc này Phác Chí Huân vừa mới ngủ xong vì không muốn làm ồn nên Phác Vũ Trấn đi ra ngoài nghe bẩm báo. Trân Ánh đứng trước cửa phòng cũng không dám lớn tiếng, nói giọng vừa đủ nghe:

"Sa Quan cũng không có nhiều thảo dược lắm, nhưng cũng đủ để chúng ta dùng đến khi thảo dược bên kinh thành gửi đến, có thể chống đỡ một thời gian."

"Bên ngoài bách tính uống thuốc xong đều không có việc gì chứ?" Phác Vũ Trấn hỏi.

"Đều chuyển biến tốt hơn rồi vương gia yên tâm." Ngừng lại một lúc Cẩm Minh nói: "À đúng rồi, người vận chuyển thảo dược Phác Sa Quan đến lại là Doãn Chí Thành, nghe nói vương phi bị bệnh nên muốn xin phép vương gia đến thăm một chút."

"Lại Quán Lâm ?" Trong phút chốc Phác Vũ Trấn vẫn chưa nghĩ ra kẻ này là ai.

"Chính là nhi tử của Hộ bộ thị lang, bằng hữu của vương phi ngày đó chúng ta bắt gặp đó."

"Không gặp." Phác Vũ Trấn đen mặt lại. "Ngoài bản vương ra không cho phép ai đến gần vương phi."

"...Tuân lệnh."

"Không còn việc gì nữa thì lui xuống đi."

Nói xong Phác Vũ Trấn trở vào phòng, hắn tiến đến gần giường nhìn Phác Chí Huân đang ngủ say không biết gì, sắc mặt không vui nhìn y khẽ mắng: "Người ta tìm đến tận cửa rồi ngươi còn ngủ."

Không biết có phải bị làm ồn hay không Phác Chí Huân khẽ nheo mắt tỉnh dậy, y nhìn Phác Vũ Trấn một lúc sau mới cất giọng mang theo lười nhác hỏi: "Vương gia cả ngày ngồi đây không làm gì à?"

"Bản vương ngồi đây là vì ai?" Phác Vũ Trấn nhăn mặt nói: "Không phải ai cũng được bản vương chăm tận giường như ngươi đâu."

"Vậy ta đây thật là có phước nha." Vừa mới khỏe lại một chút Phác Chí Huân đã bắt đầu trêu chọc Phác Vũ Trấn. Chợt nhớ ra gì đó y khẽ đưa tay lên xoa mặt nói: "Vương gia có thể lấy cho ta cái gương không?"

"Giờ ngươi còn sai cả bản vương à?"

"...Ta tự đi lấy."

Phác Chí Huân đang định đứng dậy thì bị Phác Vũ Trấn đè lại, hắn nói: "Mặt của ngươi không sao cả, mấy nốt đỏ đã đỡ rồi, bôi thêm thuốc Cao sư phụ đưa vài ngày là khỏi."

"Có thật không?"

"Bản vương lại đi lừa ngươi?" Phác Vũ Trấn có chút lớn tiếng: "Ngươi có phải trẻ con đâu mà bản vương phải dùng những lời này dỗ dành?"

"Ta vẫn nên nhìn gương."

Hắn càng nói Phác Chí Huân càng không tin, nhưng lần này Phác Chí Huân vẫn không dậy nổi bị Phác Vũ Trấn đè lại, y có chút khó chịu nhìn hắn, Phác Vũ Trấn cũng bất mãn nói: "Gần hai tháng nay ngươi bị bệnh toàn là bản vương tự tay chăm sóc, ngươi vừa khỏe lại không nhìn bản vương đến một cái nhìn cái gương làm gì?"

Phác Chí Huân: "..."

"Vương gia, người lại đi hơn thua với một cái gương?"

Phác Vũ Trấn buông tay y ra đen mặt lại nói: "Uổng công bản vương lao tâm khổ tứ, ăn không ngon ngủ không yên vì ngươi, ngươi thì hay rồi, thật đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa!"

Phác Chí Huân giật giật khóe môi: "Rốt cuộc ta đã làm gì mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành kẻ vong ơn phụ nghĩa thế này?"

"Rất nhiều việc là đằng khác."

...Sao chỉ mới một thời gian thôi mà cái độ ấu trĩ của người này lại tăng lên rồi?

Phác Chí Huân hết cách đành hạ giọng chiều theo ý hắn. "Vương gia muốn ta nhìn cũng phải quay mặt lại đây mới nhìn được chứ."

Phác Vũ Trấn vẫn không để ý đến y.

Phác Chí Huân lại nắm lấy tay áo hắn kéo kéo. "Lâu rồi không được nhìn kỹ vương gia, quay lại đây ta nhìn một cái nào."

Sắc mặt Phác Vũ Trấn lúc này mới hòa hoãn hơn một chút quay người sang: "Vì ngươi cầu xin nên ta mới nể tình đấy."

Phác Chí Huân khẽ cười nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, ừm, hình như gầy hơn một chút rồi.

Bỗng y đưa tay lên hơi kéo cổ áo của Phác Vũ Trấn xuống, Phác Vũ Trấn vội vàng cản lại, lắp ba lắp bắp mắng: "Ngươi cái đồ phóng đãng này, vừa mới khỏi bệnh đã muốn dâm loạn, còn giữa ban ngày ban mặt, ngươi, ngươi..."

"Yên nào." Phác Chí Huân không có tâm trạng trêu đùa vội cắt ngang lời hắn, Phác Vũ Trấn vậy mà lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vành tai hơi đỏ lên.

Thôi thì nếu y đã muốn thì chiều ý vậy.

Ngược lại Phác Chí Huân lại rất chăm chú, mặt không đổi sắc tháo đai lưng của hắn xuống, chẳng mấy chốc cởi sạch y phục trên người Phác Vũ Trấn, Phác Vũ Trấn đang muốn thuận theo tiến lên hôn y một cái thì Phác Chí Huân thở dài nói: "Vương gia, người nên gọi Cao sư phụ đến đây thì hơn."

Hai người viên phòng thì gọi Cao sư phụ đến làm gì? Phác Vũ Trấn có chút hoang mang.

Không để hắn cất tiếng hỏi Phác Chí Huân đã chỉ chỉ lên mấy nốt đỏ trên người hắn: "Hình như người bị lây bệnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro