70

Lúc đầu còn có một chút hy vọng nhưng theo thời gian Phác Vũ Trấn càng cảm thấy hụt hẫng. Thường ngày Phác Chí Huân luôn lặng lẽ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, nhưng Phác Vũ Trấn đã quên mất, dù là con mèo nhỏ cũng sẽ có móng vuốt, một khi y muốn trốn thì cho dù là hắn cũng không tìm được.

Ba ngày trôi qua, kinh thành bị Phác Vũ Trấn đem quân lục soát náo loạn, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Phác Chí Huân.Trân Ánh thở dài nhìn Phác Vũ Trấn mất ăn mất ngủ cũng không biết làm sao nói nhỏ với Khương Đan Ni Nhĩ: "Ngươi thấy chưa, sau này mà có người mình thích cũng đừng hênh hoang quá, người ta bỏ đi mất có khóc cũng không tìm được đâu."

Khương Đan Ni Nhĩ lạnh lùng lườm Trân Ánh một cái vỗ vai Phác Vũ Trấn nói: "Ta đã cho người đi hỏi Phác lão gia rồi, ngươi đừng lo lắng quá, không phải vương phi không liên lạc với một mình ngươi đâu, ngay cả Phác lão gia y cũng không gặp."

Phác Vũ Trấn: "..."

Khương Đan Ni Nhĩ rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng so với nói thà rằng hắn im luôn còn hơn.

Phác Vũ Trấn day mạnh ấn đường, nhiều đêm không ngủ nên trong mắt hắn hằn rõ tia máu, cho dù là đối đầu với cuộc chiến sinh tử nguy hiểm nhất hắn cũng chưa từng bày ra vẻ mặt mệt mỏi như vậy. Sở Lâm Vũ cũng không biết khuyên can làm sao, tay bưng vài lọ thuốc trị thương nói: "Vương gia người thay thuốc trước đã, vết thương chưa lành người lao lực như vậy chắc chắn đã bị nhiễm trùng rồi."

Phác Vũ Trấn phất tay tránh đi, Sở Lâm Vũ không nghe vẫn đứng nguyên một chỗ kiên quyết khuyên: "Vương gia thay thuốc trước đã."

"Không cần." Chất giọng khàn đặc khiến người nghe kinh hãi, Phác Vũ Trấn vừa mới trở về chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã muốn đứng lên đi tiếp: "Ta phải đi tìm Huân nhi."

Cho dù Khương Đan Ni Nhĩ đã quen Phác Vũ Trấn ngấp ngưởng gần ba chục năm nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của hắn, mặc dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không để ý nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy hả dạ.

Cuối cùng cũng có người khiến tên khốn kiếp này bớt kiêu căng lại rồi.

Trân Ánh cũng hùa theo nói thêm: "Thuộc hạ nghĩ vương gia nên thay thuốc đi, nhỡ đâu ngày mai tìm được vương phi khi đó vương gia lại bị thương đến mức ngất đi không nói được gì, thuộc hạ cũng không có khả năng giữ vương phi lại đâu."

Nhắc đến Phác Chí Huân con ngươi Phác Vũ Trấn mới khẽ động một chút.

Đúng vậy, hắn còn rất nhiều điều muốn nói với Huân nhi, không thể để y nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của hắn được.

Sở Lâm Vũ thử tiến đến gần thấy Phác Vũ Trấn không phản kháng nữa mới kéo áo hắn xuống để lộ ra vết thương sau lưng. Vừa nhìn thấy sắc mặt Sở Lâm Vũ khó coi hẳn đi, cũng không biết là mỉa mai hay trách cứ: "Để nguyên như vậy vài hôm có lẽ phần da này cũng cắt bỏ đi được rồi."

Ngày đó đột ngột bị tập kích, Phác Vũ Trấn điều tra thuế muối nên không mang theo nhiều thuộc hạ, bên cạnh chỉ có Sở Lâm Vũ và Trân Ánh giỏi tính toán sổ sách, Khương Đan Ni Nhĩ thì đi trước thăm dò tình hình, chỉ có hơn hai mươi cao thủ ngầm đi theo bảo vệ, không ngờ kẻ địch vì đối phó với hắn mà hao tâm khổ tứ đặt biết bao nhiêu cạm bẫy dụ thuộc hạ của hắn đi khỏi.

Uổng công cho đám người đó tốn công tốn sức vẫn bị Phác Vũ Trấn đánh hạ nhưng ngược lại chính hắn cũng bị thương nặng. Một nhát kiếm kéo dài từ bả vai phải lộ rõ cả xương, vài ngày nay hắn không để ý thay thuốc nên sưng vù lên, còn có nguy cơ bị thối rữa. Sở Lâm Vũ cẩn thận rửa vết thương rồi mới bôi thuốc, suốt quá trình đều rất đau đớn, người ngoài nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh gáy vậy mà Phác Vũ Trấn chỉ nhíu mày cắn chặt răng một tiếng cũng không dám kêu.

Hắn cảm thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc, nếu như đau đớn có thể khiến Phác Chí Huân nguôi giận trở về thì chém hắn thêm vài nhát cũng được mà.

Sau khi thay thuốc xong Phác Vũ Trấn lại muốn lập tức đi tìm người nhưng bị ba người Khương Đan Ni Nhĩ ngăn cản. Khương Đan Ni Nhĩ nói: "Ngươi tốt nhất nên ở nhà đi, ta chưa muốn khiêng ngươi về."

"Thuộc hạ sẽ tìm vương phi trở về, vương gia không cần lo lắng."

"Người ngủ một giấc có khi vương phi trở về rồi cũng nên."

Sở Lâm Vũ và Trân Ánh cũng vội vàng nói thêm, suốt ba ngày này Phác Vũ Trấn chỉ chợp mắt được một chút, nghĩ cứ tiếp tục cũng không phải cách đành nghe theo trở về nghỉ ngơi lấy sức.

Gặp phải chuyện liền mất ăn mất ngủ vốn không phải phong cách của Phác Vũ Trấn, hắn cũng không ngang ngược đến mức bỏ qua mọi lời khuyên can không nói một lời quay về phòng, để lại đằng sau ba người nhìn nhau lắc đầu.

Căn phòng trước kia hai người cùng chung sống vẫn như cũ, ngay cả một đồ vật nhỏ thôi cũng chưa từng dịch chuyển vậy mà lạnh lẽo đến lạ. Phác Vũ Trấn tiếc nuối nằm trên giường, càng nghĩ lại càng đau lòng, cũng may ở trên chăn gối vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của Phác Chí Huân mới phần nào làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Phác Vũ Trấn ôm lấy chăn cẩn thận hít lấy mùi hương nhàn nhạt còn vương lại, trong lòng bàn tay vẫn còn cầm vòng tay đính ngọc không buông, vì vết thương trên vai nên chỉ có thể nằm nghiêng sang một bên. Một vương gia quyền quý như hắn vậy mà lúc này lại có bộ dạng như con chó to xác cô độc, Phác Vũ Trấn nhắm mặt lại khàn khàn nói: "Huân nhi, ngươi quay về đi, nếu muốn nghe ta thổ lộ thì ngươi phải quay về mới nghe được chứ."

Dĩ nhiên lúc này sẽ không ai đáp lại lời hắn.

Phác Vũ Trấn nhỏ giọng như là cầu xin: "Trở về bên cạnh ta, nếu ngươi muốn nghe sau này mỗi ngày ta đều nói cho ngươi nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro