8

Phác Vũ Trấn vừa hồi phủ chưa được bao lâu lại bị hoàng thượng triệu vào cung. Hôm qua hắn hoảng sợ quá vội chạy lấy người, cứ tưởng thoát được một kiếp không ngờ hiện tại bị gọi vào tiếp chắc chắn là có chuyện chẳng lành rồi.

Nghĩ đến đây Phác Vũ Trấn khẽ thở dài, nhìn thấy Bùi Trân Ánh không nhịn được lại thở dài não nề một hơi.

Bùi Trân Ánh hầu hạ Phác Vũ Trấn bao nhiêu lâu, sao lại không phát hiện ra vẻ mặt bất thường này của hắn, y vừa khoác áo lên cho Phác Vũ Trấn vừa hỏi: "Hôm nay vương gia có chuyện phiền lòng sao?"

"Không chỉ là phiền lòng..." Phác Vũ Trấn cảm thấy bầu trời giăng kín mấy đen, cuộc sống thoải mái của hắn cũng coi như là chấm dứt tại đây, hắn phất tay tự mặc lấy trường bào, dùng ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm Bùi Trân Ánh àm Bùi Trân Ánh không hiểu ra sao hít lấy một ngụm khí lạnh.

Phác Vũ Trấn nói: "Ngươi còn nhớ người hôm trước chúng ta gặp không? Tên Phác Chí Huân ấy."

Cái tên Phác Chí Huân này cũng khá ấn tượng, huống hồ trong mấy ngày nay họ cũng không chạm mặt nhiều người, Cẩm Minh rất nhanh đã nhớ ra à lên một tiếng rồi nghi ngờ hỏi: "Không phải vương gia nhẫn tâm mặc kệ hắn sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến người này?"

Phác Vũ Trấn cảm thấy ũ rũ không thôi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được tâm trạng của hắn hiện tại, cuối cùng chỉ đành mấp máy môi ra lệnh. "Ngươi... ngươi đi điều tra về y cho ta."

Bùi Trân Ánh thắc mắc: "Tự dưng đi điều tra về hắn làm gì?!"

"Bảo ngươi làm thì làm đi!" Phác Vũ Trấn khó chịu khẽ cau mày, sau đó không đầu không đuôi nói với Bùi Trân Ánh: "Rất có thể sau này người đó sẽ trở thành vương phi của ta."

Cẩm Minh: "..."

"Vương gia vừa nói cái gì?!"

Bùi Trân Ánh phải mất thời gian nửa chén trà mới lấy lại bình tĩnh, sau đó giọng nói thảng thốt vang dội khắp ngõ ngách trong vương phủ, ngay cả vài con chim chích đang đậu trên cành trúc cũng giật mình bay lên va vào nhau sứt đầu mẻ trán.

"Người muốn thành thân với Phác Chí Huân?! Nhưng mà hắn là... là..."

"Ngươi bé bé cái mồm thôi." Phác Vũ Trấn chán ghét đẩy Bùi Trân Ánh sang một bên xoa nhẹ lỗ tai.

"Vương gia!" Bùi Trân Ánh lao đến kéo tay Phác Vũ Trấn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy vẫn còn nghi ngờ y bèn hỏi: "Có phải vương gia bị đoạt xá rồi không? Ngài còn nhận ra thuộc hạ không?!"

Phác Vũ Trấn: "..."

"Đoạt cả nhà ngươi, còn không mau cút đi điều tra! Từ tên tuổi, sở thích, tính cách, họ hàng gốc rễ tổ tiên mười tám đời nhà y đều tìm hiểu kỹ cho ta!"1

Bùi Trân Ánh vội vàng tháo chạy ra khỏi phủ, nửa đường gặp Khương Đan Ni Nhĩ đang đến tìm Phác Vũ Trấn, y vội nhào đến chắn trước mặt kéo hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, đi thôi, vương gia phải vào cung rồi không có thời gian gặp ngươi đâu."

Thường ngày Khương Đan Ni Nhĩ rất ghét người khác chạm vào, hắn mắc chứng khiết phích điều này Bùi Trân Ánh cũng biết, nhưng hôm nay không biết ăn ở làm sao mà y quên béng mất, vậy nên mới thoát khỏi Phác Vũ Trấn chưa được bao lâu thì cánh tay đáng thương của Bùi Trân Ánh lại bị Khương Đan Ni Nhĩ bẻ ngược ra sau. Bùi Trân Ánh bị đau la lên oai oái:

"Ni Nhĩ ca ca, đừng mà, đau... đau ta!"

Khương Đan Ni Nhĩ coi như không nghe thấy lại dùng sức lực thêm một chút, Bùi Trân Ánh đau đến cuống quýt xin tha mới chịu buông ra, hắn hừm mạnh một tiếng lạnh nhạt nói: "Vương gia bảo ngươi đi làm chuyện gì?"

"Ngươi không thể nhẹ nhàng với ta một chút sao?" Bùi Trân Ánh oán trách xoa nhẹ cổ tay đỏ ửng, nhưng nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Khương Đan Ni Nhĩ , y khẽ nuốt khan xuống một ngụm thành thật trả lời.

"Vương gia... sai chúng ta đi điều tra vương phi?" Khương Đan Ni Nhĩ không tin hỏi lại.

Ngay cả người không màng trời đất như Khương Đan Ni Nhĩ cũng cảm thấy hốt hoảng, người khác có thể không hiểu nhưng hắn quen Phác Vũ Trấn bao nhiêu năm, biết rõ Phác Vũ Trấn rất ghét nhất việc thành thân, sao hôm nay lại...

Khương Đan Ni Nhĩ hỏi: "Vương phi nào?"

Bùi Trân Ánh cười gượng, "Mới từ trên trời rơi xuống."

*

Phác Thành Vân khi lên ngôi lấy hiệu là Nguyên An đế, trái ngược với bộ dạng say xỉn ngày hôm qua, đứng trước triều thần bày ra một bản mặt nghiêm nghị, tạo ra uy áp vô hình khiến người đối diện thật sự cảm thấy nghẹt thở. Bỗng chốc cả Lăng Thiên điện im lặng như tờ, nơi này chứa được hơn trăm người mà yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Phác Thành Vân ném một chồng tấu chương xuống đất giận dữ quát lên.

"Phác vương vì Nam Quốc chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, cực khổ nào cũng chịu đủ, ở nơi cằn cỗi như thế dẫn binh đánh trận, đến cả một bữa ăn no cũng không có, thử hỏi xem trên người hắn có bao nhiêu thương tích, một năm một tháng có bao nhiêu huynh đệ ngã xuống, ròng rã suốt ba năm mới có thể trở về, hắn không đòi vinh hoa phú quý chỉ xin ta một chiếu chỉ ban hôn, chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy các ngươi cũng muốn phản đối?"

Phác Thành Vân nhìn xuống triều thần trước mặt một lượt, gằn giọng nhắc lại lần nữa. "Vậy mà các ngươi cũng muốn ngăn cản trẫm?"

Các đại quan trong triều quay ra nhìn nhau, trên mặt ai cũng một vẻ không nói thành lời.

Tể tướng đại nhân lấy hết can đảm lớn tiếng dập đầu xuống: "Bệ hạ! Xin người suy nghĩ lại, chuyện đại hôn của Tam vương gia là chuyện lớn, ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất, sao có thể nói lấy ai là lấy, hơn nữa người này... này là một nam nhân mà!"

"Nam nhân thì đã sao?" Tể tướng chưa nói hết câu Phác Thành Vân đã cắt ngang, đứng hẳn dậy dõng dạc uy nghi mà nói: "Nam nhân thì không được thành thân với nam nhân à? Thân đệ ta vì Nam Quốc này cống hiến bao nhiêu sức lực, hiện tại hắn thích một nam nhân các ngươi cũng không cho, các ngươi nghĩ thiên hạ thái bình như hiện tại do đâu mà có? Là do Trấn nhi năm mười bốn tuổi đã dẫn binh ra trận, lúc đó các ngươi đang làm gì? Lúc các ngươi ở trong kinh thành hưởng phúc có biết ở biên ải hắn đội mưa đội gió, cực khổ đến nhường nào không? Bao nhiêu năm nay Phác vương một lòng cống hiến cho cơ nghiệp Nam Quốc đã từng mở miệng ra xin một ân huệ nào chưa, hiện tại đến việc thành hôn của hắn các ngươi cũng muốn hắn lấy đại sự làm trọng, các ngươi..."

Lời nói của Phác Thành Vân sâu sắc, từng lời từng lời chặn hết ý kiến của quan viên trong triều, kể từng chiến công mà Phác Vũ Trấn đạt được, lại kể tội từng người ra sao, nói đến tình cảm của Tam vương sâu sắc với nam nhân kia thế nào, từ ngữ rung động lòng người khiến các triều thần không khỏi nghi ngờ nhân sinh.

Nếu hiện tại họ còn mở lời phản đối có phải liền biến thành kẻ ác chia cắt uyên ương hay không?

"Ta nghe nói tam công tử của phủ thái thú không phải cũng nuôi nam sủng. Cầm thái thú, con trai ngươi sao ngươi không ý kiến lại cứ nhất quyết phản đối Phác vương, có phải ngươi cố ý làm khó dễ cho hắn hay không?"

"Thần... tội thần không dám!"

"Nhà tể tướng không phải cũng có đến vài chục thê thiếp nam nữ đều có, hiện tại ngươi ngăn cản Phác vương có phải là coi thường hắn, không để trẫm vào trong mắt?!"

Tể tướng khóc không ra nước mắt vội dập đầu xuống.

Phác Thành Vân thấy không có kẻ nào dám hé miệng ra phản đối nữa mới thầm thở nhẹ một hơi, phất tay ra lệnh. "Nếu không có ai có ý kiến gì nữa thì cứ vậy mà làm, người đâu, lập tức truyền chỉ ban hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro