Survivor's guilt

Sau công diễn 5, mọi người đều mệt lả. Cảm giác nặng nề bao trọn ký túc xá sau buổi liên hoanđể thoái lui khỏi hành trình đạp gió rẽ sóng.

Thiếu vắng gần một nửa thành viên vào buổi liên hoan cuối, khiến trống vắng dường như lắp đầytâm tư Quỳnh Anh.

Sự rời đi của người em Thanh Trúc đậu lại như một con diều hâu giày vò Quỳnh Anh, rỉa mất vàigiờ ngủ.

Survivor's guilt - cảm giác tội lỗi của người sống sót. Quỳnh Anh chẳng khác gì vừa sống sót khỏimột trận chiến; nhưng, chị phải chứng kiến người thân mình tử nạn.Một hình phạt còn khủng khiếp hơn án tử.

Sướt mướt.

Sau đợt khóc khi nghe tin, chị nằm lỳ trên giường mình. Biệt lập chính mình với những âm thanhhuyên náo trong đầu. Những bánh răng niềm vui kẹt cứng, không cách nào giúp chị thoát khỏichính mình.

Là lỗi của mình.

Là lỗi của mình.

Là lỗi của mình.

Ðáng lẽ ra người ra về phải là mình, chứ không phải em ấy.

Ðiên mất, Quỳnh Anh thấy khó thở. Lớp chăn càng làm luồng không khí hẹp hòi hơn, bí bách.Giữa đêm, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Ký túc xá chẳng còn ai đủ tỉnh táo để nhận biếtmọi thứ dưới ánh đèn lờ mờ, và cũng không ai muốn tạo ra âm thanh gì đánh thức người khác.

Tiếng khóc nhỏ tới độ chị nhìn như đã ngủ, chỉ có lớp chăn run lên lẩy bẩy như tố giác những cơnlắng lo của Quỳnh Anh.

"Quỳnh Anh."Tiếng gọi khẽ khàng khiến Quỳnh Anh giật nảy, vội vã giấu đi những xúc cảm yếu mềm đang làmchị vỡ vụn. Giọng Quỳnh Anh khàn đi, ấp úng đáp lại; mà khỏi nói, chị cũng biết ai đang gọi mình.Minh Hằng.

"C-Chị...đây."

Ngắt quãng bởi tiếng ho, có chút gì đó nấc nhẹ; nhưng, mắt mi vẫn vấn vương những giọt lệ trênmặt. Minh Hằng không nấn ná lâu thêm, em lật chiếc chăn ra để thấy người mình thương đangchìm vào nỗi đau mỏi mệt

.

.

.

.

"Quỳnh Anh. Ðâu phải lỗi của chị."

Thở dài.

"Dẫu em biết chị sẽ chẳng lọt tai điều gì. Chị này, chị có thể khóc, có buồn; nhưng, đừng đểPhạm Quỳnh Anh của em giày vò trong tội lỗi. Em không nỡ, nhìn người em yêu đau."

Hôn lên mắt, mi, Minh Hằng ôm lấy Quỳnh Anh đã gần dừng hồi nức nở. Dỗ dành và ấp ôm,những mật ngọt đã dịu dàng xóa nhòa nỗi đau.

Sau một tiếng trôi qua, Quỳnh Anh nằm trong vòng tay Minh Hằng. Em nhỏ nhẹ hỏi.

"Chị có đói không? Khóc cũng mệt rồi, em đi làm đồ ăn khuya cho chị."

Nhìn em, chẳng cần gật đầu hay buông một lời cũng biết chị đã đồng ý. Minh Hằng ngồi dậy, lonton đi tìm điện thoại, vì em đã chạy vội ra giường chị bỏ quên tất thảy mọi thứ, nên giờ phải đi tìmlại. Quỳnh Anh giờ mới nhớ ra, giờ đã chạng vạng hai giờ sáng, ồn ã quá sợ mọi người sẽ tỉnh.

Khi chị định đi tìm em, thì thấy Minh Hằng đang đứng nói chuyện và nấu ăn cùng Kiều Anh và ThyNgọc.Không khí hơi lạnh lùng, phải rồi, hôm nay đâu chỉ có mình em của chị ra về. May mắn Thy Ngọcđang cố gắng trêu chọc để giúp nó hoạt náo hơn; nhưng, có lẽ không thành.

Kiều Anh ngày thường hoạt náo giờ chỉ im lặng nấu nướng, để Minh Hằng và Thy Ngọc tự pha trò.Phải rồi, Tuyết Vân của em đã về, sao mà vui nổi.

Quỳnh Anh bước lại, vỗ vai Kiều Anh khiến em giật nảy.

"Chị?"

"Thôi nào, con bé Tuyết Vân cũng không muốn em ủ rũ như thế."

"Chỉ là..em."

"Có người từng nói với chị, mình có thể buồn, có thể khóc, nhưng đừng để bản thân giày vò trongnỗi đau.""

Ðúng đúng, ca nương đừng có buồn nữa. Hỗn nữ nay mềm xèo như bánh ỉu vậy?"

Thy Ngọc bồi vài lời bỡn cợt. Minh Hằng lúng liếng cho Quỳnh Anh một ánh nhìn chứa channhững tin yêu quen thuộc;

Có lẽ, tình yêu sẽ luôn được lan tỏa bằng cách nào đó.

Có lẽ, một lúc nào đó, những phút giây ủi an nhau sẽ khiến con người ta hoài niệm hơn là luyếnlưu.

Có lẽ, có những khoảng mà tình yêu sẽ không ngủ vùi trong linh hồn đã ngoài đôi mươi, mà hiệnhữu một cách nào đó qua những lời thường nhật.

.

.

.

Minh Hằng và Quỳnh Anh ngồi ở ghế dài trong ký túc xá, chị ngồi ngoan ngoãn chờ em gọt đĩatrái cây để tráng miệng.

"Yêu chiều như thế đấy, mà chẳng được cái thơm nào cả."

Bĩu môi tỏ vê giận dỗi, dẫu vậy vẫn cắt nhỏ từng miếng táo ra cho Quỳnh Anh.

"Cứ vòi vĩnh như trẻ con ấy."

Nói vậy thôi, nhưng cái hôn thì không thiếu được. Chạm môi vào má, Minh Hằng thấy niềm vuiđang chớm nở trong lòng.

"Môi em khô nè."

"Ðược rồi."Cầm tay em đặt con dao xuống, đẩy Minh Hằng xuống ghế.

"Nào, em bảo muốn hôn mà?"

Ôm eo Quỳnh Anh, em cũng không nghĩ chị dám bạo gan thế này; thôi, đâm lao phải theo lao.Môi lưỡi quấn lấy nhau, những tiếng thở ngắt quãng nhỏ nhẹ, gương mặt chị đỏ hồng, cố gắngbám víu lấy hơi thở sau cái hôn dài.

"Mình về giường nhé?"

"ừm..".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro