Chap 32:
Sau khi rời khỏi quán cà phê hôm đó, Hào và Hoàng không kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Họ chỉ nói rằng đã "nói đủ để Hiếu biết giới hạn", rồi nhìn em với ánh mắt lo lắng. Em im lặng. Không phải vì em không muốn biết, mà bởi vì... em sợ. Sợ rằng, nếu nghe thêm một câu nào nữa về Hiếu, trái tim em sẽ lại rung lên — lần nữa. Đêm hôm đó, em mất ngủ. Tin nhắn từ một số lạ lại hiện lên:
Anh biết em chưa chặn số này. Dương, anh xin lỗi. Chỉ một lần cuối...em nghe anh giải thích được không?
Em siết điện thoại trong tay. Ngực đau nhói như có gì đó vừa chèn lên. Đã bao lần em dặn lòng phải dứt khoát, nhưng sự kiên trì của Hiếu khiến mọi thứ đảo lộn. Em bắt đầu hoài nghi chính mình: Liệu em có thật sự quên được anh ấy không?
Sáng hôm sau, em đi học sớm, chọn ngồi ở góc khuất trong thư viện, cố làm mọi cách để tránh chạm mặt Hiếu. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, anh đã đứng đó. Không đợi em kịp tránh, Hiếu đã tiến lại, không nói gì, chỉ chìa ra một bức thư nhỏ.
Nếu em không muốn nghe anh giải thích... thì hãy đọc bức thư này được không. Anh xin em...Dương ơi. Hãy cho anh được giải thích mọi chuyện năm đó.
Em đứng yên. Ánh mắt anh thành thật đến mức khiến em dao động. Nhưng rồi, một tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau.
Dương, đi thôi bé. Đừng đứng đó nữa.
Hào bước đến. Hoàng cũng bước theo sau. Gương mặt cả hai đanh lại khi thấy Hiếu. Em cắn môi nhìn hai anh. Em không muốn tiếp tục cái vòng luẩn quẩn này nữa.
Hai anh về trước đi...em về sau.
Hào cau mày:
Em định làm gì?Chuyện này... em phải giải quyết gọn gàng...em không thể để nó ảnh hưởng tới em nữa.
Cả Hào và Hoàng đứng lặng. Trong ánh mắt họ là sự ngạc nhiên, rồi sau đó là sự thấu hiểu. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quay đi. Khi còn lại một mình, em quay sang nhìn Hiếu. Giọng em bình tĩnh đến lạnh lùng:
Em sẽ đọc. Nhưng không phải vì em tha thứ, cũng không phải vì em muốn quay lại. Em chỉ không muốn sống trong hoài nghi thêm một ngày nào nữa.
Hiếu gật đầu. Không cố gắng chạm vào em, không cố nói thêm gì. Chỉ im lặng — và lần đầu tiên, thật sự biết dừng lại.
Tối đó, Dương ngồi một mình trong phòng, ánh đèn vàng hắt lên những trang giấy trong phong bì. Nét chữ quen thuộc hiện ra – vẫn là kiểu viết xiên nhẹ, nắn nót đến từng nét, như cách Hiếu luôn cẩn thận với em.
Chào em...bé con của anh...
Anh biết em không muốn nhận lá thư này. Có thể em sẽ xé nó, hoặc đốt nó đi, như cách em đã cố gắng đốt sạch mọi ký ức về anh. Nhưng nếu em đang đọc những dòng này, thì... cảm ơn. Cảm ơn vì đã cho anh một cơ hội cuối cùng – dù chỉ là để em hiểu, chứ không phải để anh được tha thứ.
Anh từng nghĩ mình hiểu em, nhưng hóa ra... ngay cả điều căn bản nhất, anh cũng đã sai. Em còn nhớ hôm đó không? Cái hôm em bị ả ta vu oan nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản? Anh không để em nói một lời nào. Không hỏi, không nghe, không cho em cơ hội giải thích. Vì khi đó, anh đã tin ả ta.
Người con gái từng là cả thanh xuân của anh – người mà anh từng nghĩ là bạch nguyệt quang, là dịu dàng, là đáng tin. Ả ta nói em dụ dỗ, nói em phản bội anh, nói em là người phá hoại. Và anh... đã tin. Tin đến mức đã đánh em.
Anh đã phản bội em không chỉ bằng bàn tay, mà bằng sự im lặng, bằng ánh mắt đầy phán xét mà em không đáng phải nhận. Lúc đấy, anh còn xem em như một người thay thế.
Phải rất lâu sau, khi mọi chuyện đã nguội lạnh, anh mới biết: Ả ta trở về không phải vì yêu anh, mà vì ghen tị với em. Với sự dịu dàng của em. Với cách anh nhìn em. Với hạnh phúc mà bọn mình có – dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Em biết điều khiến anh hối hận nhất là gì không?
Không phải vì anh tin lầm người. Mà vì anh đã không tin em. Một lần thôi, anh chỉ cần hỏi. Chỉ cần để em nói. Nhưng anh đã không làm thế. Anh không mong em tha thứ ngay lúc này. Anh chỉ hy vọng em có thể lắng nghe sự thật... và cho anh một cơ hội — dù chỉ là nhỏ nhất — để sửa chữa mọi sai lầm.
Dương siết chặt tờ giấy. Mắt bắt đầu nóng lên. Em đã chờ suốt một khoảng thời gian dài, chỉ để nghe sự thật này từ chính miệng Hiếu. Khoảng thời gian trốn tránh, của đau đớn và oán hận – cuối cùng cũng có một câu trả lời.
Dương gập lá thư lại, ngón tay khẽ vuốt lên mép giấy đã hơi nhăn vì gió. Em ngồi bất động rất lâu. Như thể cả cơ thể đang chờ trái tim bắt kịp. Không một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng trong ngực, thứ gì đó cứ âm ỉ, nặng trĩu. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, em thấy bản thân... nhẹ hơn một chút. Như thể có ai đó vừa gỡ ra cái nút thắt mà em từng cố quên, từng cố phớt lờ, từng nghĩ là đã buông.
Nhưng không phải. Em chỉ học cách sống chung với nó. Giờ thì, nó không còn siết lấy em như trước nữa. Nhưng cũng chưa biến mất. Em vẫn nhớ, vẫn đau – chỉ là không còn gào thét trong lòng mỗi đêm. Nhưng sự tha thứ... không đến trong một lá thư. Không đến sau một câu "xin lỗi". Và càng không thể chạm vào, khi những vết đau cũ vẫn còn in dấu lên cả những mảnh ký ức đẹp nhất.
Dương khẽ nhắm mắt. Một cơn gió nhẹ lướt qua. Em tự hỏi, nếu ngày đó anh chọn đứng về phía em – thì giờ này, chúng ta sẽ ra sao? Nhưng rồi em mở mắt. Không còn nếu như. Không còn "giá như". Chỉ còn một Dương – mạnh mẽ hơn, trầm lặng hơn – đang đứng giữa hiện tại, học cách bước tiếp, dù có người từng bỏ lại em ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro