Chap 33

        

              Sáng hôm sau, trời âm u nhẹ, se se lạnh như thể dư vị của bức thư đêm qua vẫn còn đọng lại trong không khí. Dương bước vào cổng trường, balo đeo hờ trên một bên vai, ánh mắt như mọi ngày – tĩnh lặng, chẳng buồn nhìn xung quanh. Nhưng vừa rẽ qua hành lang, một bóng người quen thuộc đã đứng chờ sẵn....Hiếu.

          Anh không nói gì ngay. Chỉ là khi thấy em xuất hiện, cả cơ thể như căng lên vì hồi hộp. Rồi, như thể không thể kiềm được nữa, anh bước tới, chắn ngang đường.

Dương... em đọc thư chưa? - Giọng anh khàn đi, có chút vội vã, có chút run rẩy.

        Dương dừng lại. Đôi mắt khẽ chớp một nhịp – đủ để Hiếu biết em đã đọc. Nhưng em không đáp. Không gật, cũng chẳng lắc. Gió nhẹ hất mái tóc em bay lòa xòa, che đi một phần ánh nhìn. Hiếu nuốt nước bọt, tay siết chặt thành nắm đấm.

Anh biết... một lá thư không đủ để xóa hết mọi sai lầm. Nhưng anh nghiêm túc. Em có thể... cho anh một cơ hội không?

         Giọng anh nhỏ dần, như sợ chính mình cũng không đủ tư cách để nói ra điều đó. Dương nhìn anh một lúc. Một lúc rất lâu. Trong lòng có thứ gì đó khẽ lay. Giống như giọt nước nhỏ rơi xuống mặt hồ đã yên ắng – không đủ để tạo sóng, nhưng đủ để tạo thành vệt loang. Em đã từng mong chờ câu nói đó. Đã từng mơ đến cái ngày Hiếu nhận ra sai lầm. Vậy mà bây giờ, khi nó xảy ra thật... em lại không còn muốn đưa tay ra nữa. Dương cúi đầu, bước vòng qua Hiếu mà không nói gì. Không quay lại. Không một lời đáp. Không một tia lưỡng lự. Chỉ để lại Hiếu đứng đó, một mình, giữa sân trường vắng sớm, với câu hỏi lơ lửng mãi trong gió.

           Dương không đi thẳng vào lớp. Em rẽ sang khu sân sau – nơi có dãy ghế đá cũ kỹ nằm khuất dưới tán cây bằng lăng. Ở đó, em ngồi xuống, đặt balo cạnh bên, thở hắt ra một hơi thật nhẹ. Gió sớm mơn man lướt qua gò má, lành lạnh. Em ngửa đầu lên nhìn trời, mắt không đỏ, nhưng ánh nhìn lại như chứa cả một mùa mưa chưa trút. Lát  sau, như thể bị hút về phía đó, Dương quay đầu lại. Từ xa, Hiếu vẫn đứng đó – nguyên vẹn trong dáng hình cô độc và nuối tiếc, mắt dõi theo nơi em vừa biến mất. Ánh mắt hai người không gặp nhau. Nhưng em biết, nếu em quay về... anh sẽ chạy tới ngay. Dương rút điện thoại ra, mở ghi chú. Ngón tay khẽ gõ vài dòng, như viết cho chính mình:

Nếu ai đó nghĩ mình không còn yêu, có lẽ là vì họ đã thôi hy vọng. Nhưng em... chưa bao giờ ngừng yêu anh. Chỉ là... em chưa đủ sẵn sàng để mở lòng lại. Không phải vì hận. Mà vì em vẫn còn đang học cách tha thứ cho bản thân – vì đã yêu canh quá nhiều.

         Em không gửi nó đi. Chỉ viết, rồi khẽ tắt điện thoại lại, như cái cách em cất lá thư đêm qua. Tình yêu ấy vẫn còn – điều đó là thật. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để bắt đầu lại.

        Tiếng chuông vào lớp vang lên, lặng lẽ và quen thuộc như mọi sáng. Dương đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo rồi quay bước về phía toà nhà học. Hiếu vẫn đứng đó. Khi Dương vừa ra khỏi góc sân, ánh mắt hai người cuối cùng cũng giao nhau. Hiếu bước nhanh tới, giọng nói khẩn thiết:

Anh biết... anh không có tư cách gì để xin em tha thứ. Nhưng xin em...xin em cho anh một cơ hội... một cơ hội để anh sửa lại tất cả, được không?

        Dương nhìn anh, ánh mắt không né tránh, cũng chẳng còn ánh trách móc như trước. Chỉ là sự im lặng dài, như thể em đang chọn từ để nói. Cuối cùng, Dương cất giọng – nhỏ, nhưng rõ ràng:

Họ bảo em không còn yêu anh nữa... là sai.

   Hiếu thoáng như nín thở.

Nhưng em chưa sẵn sàng. – Dương tiếp lời, mắt nhìn thẳng vào anh – Anh từng vì một người khác mà không cho em cơ hội giải thích. Em mất niềm tin, Hiếu à. Và mất niềm tin... thì đau còn hơn cả việc bị tổn thương.

      Nói rồi, Dương quay đi. Không vội vàng, cũng không ngoái lại. Chỉ là... ở bước chân thứ ba, em dừng lại một chút. Rồi khẽ thở ra như thể nhẹ nhõm, và tiếp tục bước đi – như thể đó là cách duy nhất để giữ lại chút gì đó cho chính mình.

        Phía sau, Hiếu vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Tay buông thõng, mắt dõi theo bóng lưng ấy – người con trai từng bước đi vào tim anh, và giờ... đang từ từ rời xa, mang theo tất cả những điều chưa kịp nói thành lời.

         Dương bước vào lớp, vẻ mặt lặng như tờ. Không còn nụ cười quen thuộc, không còn ánh mắt lấp lánh mỗi khi đùa giỡn cùng đám bạn. Em đi thẳng vào chỗ, ánh mắt vô hồn như xuyên qua mọi thứ, như thể... cơ thể này đã ngồi xuống rồi, nhưng trái tim thì vẫn đang lạc lại đâu đó, giữa những mảng kí ức chưa kịp nguôi. Mấy đứa bạn thân lập tức xúm lại, giọng nói rì rầm nhưng ánh mắt thì đầy lo lắng.

Dương, có chuyện gì thế?

Bé đói hả?

Hay là mệt?

Dương chỉ khẽ lắc đầu, đôi môi mấp máy:

Không sao đâu. Tao ổn mà.

          Một câu "ổn" chẳng đủ để xoa dịu ai. Nhưng ánh nhìn mong manh, dễ vỡ của em lại khiến người khác chẳng dám hỏi thêm. Trong đôi mắt ấy, không có nước mắt, không có giận hờn, chỉ là một nỗi mệt mỏi kéo dài, âm ỉ... như thể đêm qua em đã khóc đến cạn kiệt mọi xúc cảm, rồi sáng dậy, vẫn phải gồng mình mà sống như không có chuyện gì.

         Lớp học vẫn tiếp diễn như mọi ngày, còn Dương thì lặng thinh bên khung cửa sổ. Tay xoay cây bút như thói quen, nhưng trang vở thì vẫn trắng. Trong lòng em, đoạn đối thoại cũ vẫn lặp lại từng chữ, từng khoảng im lặng. Và ở đâu đó, nơi trái tim từng rạn vỡ, có một phần nhỏ bé đang cố gắng vá lại – chậm rãi, run rẩy.

         Khi tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc tiết học, em đứng dậy – không vội, không chậm – như thể cả ngày chỉ là một vòng lặp vô nghĩa. Em thu dọn sách vở, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, tưởng sẽ được thả mình vào yên lặng. Nhưng chưa kịp bước qua cửa lớp, đã thấy hai bóng người đứng chờ. Là...Hào và Hoàng.

           Họ không nói ngay. Chỉ nhìn em. Một người cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại chất chứa điều gì đó chưa nói thành lời. Người còn lại thì cau mày, giọng nói trầm thấp vang lên:

Bé con... hôm nay em sao vậy? Cả buổi sáng không nói gì. Có chuyện gì đang giấu tụi anh, đúng không?

         Dương cắn môi, rồi cố gắng nặn ra một nụ cười. Nhưng đôi mắt trống rỗng ấy lại khiến hai người trước mặt chỉ thấy nhói lòng hơn.

 Em không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi...

        Hoàng bước tới, nhẹ kéo em lại gần, bàn tay đặt lên vai thật chậm:

 Mệt gì mà từ sáng đến giờ cứ như mất hồn? Đừng giấu tụi anh... tụi anh lo cho em đấy. Tối nay đi chơi đi. Ăn gì ngon ngon. Đổi gió chút cho khuây khoả. Anh với Hào đưa em đi.

     Em muốn từ chối. Muốn nói "để mai được không?". Nhưng khi thấy sự kiên định trong ánh mắt của họ, mọi lời đều nghẹn lại. Hoá ra, khi người ta thật sự quan tâm, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ khiến mình yếu lòng. Dương gật nhẹ đầu – không phải vì em đã ổn, mà vì... em không muốn từ chối tình cảm chân thành ấy.

Vậy... tối nay hai anh đưa em đi nha. – Em đáp, giọng vẫn khàn khàn, nhưng khoé môi đã nhích lên một chút.

       Hoàng xoa đầu em, nở nụ cười thật tươi:

 Quyết định rồi nhé. Tối nay ba đứa mình đi chơi tới bến.

         Bước ra khỏi lớp, gió nhẹ thổi qua hành lang. Trái tim Dương chưa thật sự bình yên, nhưng ít nhất, lúc này, có Hào và Hoàng ở bên – cũng đủ để em tạm gác lại những nỗi nặng lòng.

        Sau khi đi dạo quanh hồ, ăn mấy xiên thịt nướng ven đường và ghé quán trà sữa quen thuộc, Dương bắt đầu cười nhiều hơn một chút. Không phải nụ cười trọn vẹn, nhưng ít nhất là không còn cái vẻ lặng thinh như ban sáng. Hào và Hoàng cũng nói chuyện rôm rả hơn, kể mấy chuyện hài hước ở trường đại học, chuyện bạn gái cũ của bạn cùng phòng, cả chuyện hồi nhỏ Dương từng khóc vì mất con thú nhồi bông.

       Khi xe dừng trước cổng nhà, Dương đang định mở cửa xuống thì Hào đột ngột lên tiếng, giọng trầm xuống hẳn:

Dương này...anh nói thật...đừng giận anh nhé... nếu em còn yêu, thì đừng ép bản thân phải giả vờ là không.

        Dương khựng lại, tay siết nhẹ vạt áo. Hoàng cũng nhìn sang, tiếp lời Hào:

Bọn anh không mong em quay lại với Hiếu đâu. Chuyện nó làm năm đó... anh không thể nuốt trôi cục tức này. Nhưng nhìn em bây giờ, anh thấy bứt rứt lắm. Em đau mà cứ cố gồng, cứ ôm lấy hết rồi cười như không có chuyện gì.

         Hào gật đầu, ánh mắt chân thành: Yêu là chuyện của cảm xúc, còn tha thứ là chuyện của trái tim. Nếu em chưa thể quên được, nếu tim em vẫn còn hướng về cậu ta... thì hãy cho bản thân một cơ hội. Không phải vì Hiếu, mà vì chính em.

Chỉ cần em thấy mình xứng đáng được hạnh phúc, thì đừng chối bỏ bất kỳ cảm xúc nào.

        Dương ngồi im. Mấy lời đó... như chạm vào đúng đoạn mềm nhất trong lòng em. Thật ra em đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần: Nếu không còn yêu, sao lại đau đến thế? Nhưng nếu còn yêu... liệu có đáng để tha thứ không? Em không trả lời. Chỉ khẽ gật đầu, như một cách để nói rằng em hiểu. Rồi mở cửa xe, bước xuống, tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng nhưng vang vọng trong lòng.

        Đêm hôm ấy, Dương nằm trên giường, mắt mở trân trân nhìn trần nhà, bức thư của Hiếu vẫn còn đặt trong ngăn bàn. Em không còn khóc, nhưng những câu nói của Hào và Hoàng cứ văng vẳng mãi trong đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro