Chap 35

          Trời bất ngờ đổ mưa. Dương đứng dưới mái hiên, không mang theo áo mưa, chỉ có thể nhìn cơn mưa đổ xuống từng hạt. Đang mải mê suy nghĩ, Dương không để ý Minh đã chạy tới từ bao giờ. Minh chìa chiếc ô ra, khẽ lên tiếng:

Đi thôi, tôi đưa cậu về. Ướt hết rồi kìa.

     Dương ngẩng lên, có chút bất ngờ nhưng không từ chối. Em mỉm cười nhẹ, rồi bước ra cùng Minh. Hai người bước đi trong mưa, dưới chiếc ô nhỏ. Chỉ một chiếc ô thôi, nhưng đủ để che chở cả hai, đủ để Dương cảm nhận được một sự gần gũi lạ lùng. Khi cả hai băng qua đường, Minh bất ngờ nắm lấy tay Dương. Một cái nắm tay nhẹ nhàng, rất tự nhiên, như thể hai người đã quen làm vậy từ lâu.

       Ngay lúc đó, Hiếu xuất hiện, đứng cách đó không xa, vừa mới đến trường vì quên đồ. Anh sững người. Một cảm giác khác lạ, lạ đến mức tim anh như ngừng đập. Tay anh siết chặt cán ô, ánh mắt tối sầm lại, không thể giấu được sự khó chịu. Hiếu đứng đó, dõi theo hai người thêm một lúc rồi quay người, khi sáng hôm sau nhìn thấy Dương trong trường, không thể kiềm chế được nữa.

Dương...em thích cậu ta đúng không? – Hiếu lên tiếng, giọng trầm và nặng nề.

         Dương hơi ngỡ ngàng, rồi trả lời ngay:

Cái gì?

Em và Minh. Hôm qua... anh thấy hết rồi.

        Dương cau mày, khó chịu:

Thấy cái gì? Tụi em chỉ đi chung vì trời mưa thôi.

              Hiếu cười nhạt, nụ cười tràn đầy sự chua chát, như thể anh đã kìm nén quá lâu:

Và em để cậu ta nắm tay, dịu dàng như vậy... trong khi anh thì sao? Anh làm tất cả, em vẫn lạnh lùng như đá. Còn Minh? Chỉ cần xuất hiện vài lần, là em mỉm cười lại còn cho cậu ta nắm tay.

      Lần này Dương thật sự giận, đôi mắt em lóe lên tia đau đớn. Em lùi lại một bước, giọng cũng sắc hơn:

Anh không có quyền nói em như vậy. Anh từng tin người khác hơn em, đánh em, bỏ rơi em mà không một lời giải thích. Em mất một thời gian dài để gượng dậy... và giờ anh trách em không đủ mềm lòng sao?

        Hiếu im lặng, sững người. Gió lùa qua hành lang lạnh buốt. Cả hai đứng đó, trái tim đập thình thịch, nhưng khoảng cách giữa họ không còn chỉ là vài bước chân nữa – mà là một thời gian đằng đẵng, nặng nề và không thể chạm tới.

         Dương quay lưng đi, không nhìn lại. Hiếu đứng đó, trái tim như bị bỏ lại một mình, giống như kẻ vừa đánh rơi điều quan trọng nhất trong đời. Tan học hôm đó, Minh vội vã đuổi theo Dương khi thấy em bước nhanh ra khỏi lớp với vẻ mặt u ám, không giống như bình thường.

Này... cậu ổn chứ? -  Minh hỏi, giọng có chút lo lắng. Hôm qua... chuyện cậu nắm tay tôi... hình như có người hiểu lầm. Là Hiếu...phải không?

          Dương khựng lại, nhìn Minh một lúc, ánh mắt vẫn còn vương chút bối rối sau cuộc cãi nhau với Hiếu vừa rồi. Minh ngẩn người ra một chút, rồi bất giác bật cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng như thể tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

        Dương chỉ gật đầu, rồi ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, giọng bỗng nhiên trầm xuống, như có gì đó đè nặng trong lòng:

Anh ấy nổi nóng. Nói tôi lạnh lùng với anh ấy. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để tha thứ. Cũng chưa sẵn sàng để tin thêm lần nữa.

       Minh ngồi xuống cạnh, lắng nghe mà không nói gì. Một lúc sau, cậu vỗ nhẹ vào vai Dương, như để an ủi nhưng cũng thật sự muốn chia sẻ một chút gì đó từ trái tim mình:

Tôi biết. Và tôi không giận gì chuyện đó đâu. Tôi nắm tay cậu chỉ vì lúc đó thấy cậu như sắp bị xe tông, tôi chỉ phản xạ theo thói quen thôi.

           Dương bật cười nhẹ, dù mắt vẫn đỏ và có chút buồn:

Tôi không để ý đâu. Nhưng Hiếu thì có.

         Minh thở dài, ngước mắt nhìn lên tán lá đang lay động nhẹ, như tâm trạng của chính cậu lúc này:

Hiếu yêu cậu đấy. Rất rõ ràng. Nhưng yêu không thôi thì chưa đủ. Phải biết giữ, phải biết làm cho tình yêu đó có giá trị.

           Dương im lặng, lòng lại dấy lên những nỗi niềm không dễ chia sẻ. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời — xanh lặng, không gợn mây, như tâm trạng của em lúc này. Trong lòng em vẫn chưa có câu trả lời dứt khoát. Nhưng ít nhất bây giờ, em đã không còn thấy mơ hồ. Chỉ là... chưa đủ tin để bước tiếp.

      Chiều hôm đó, mây trôi chậm trên nền trời xám bạc. Minh đứng trước cổng trường một lúc, tay đút túi áo khoác, mắt nhìn xa xăm như đang cân nhắc điều gì. Cuối cùng, cậu quay người, bước nhanh ra ngoài, hướng về khu nhà của Hiếu.

         Đến trước cổng nhà Hiếu, Minh đưa tay bấm chuông. Một lát sau, cánh cổng khẽ mở, Hiếu lững thững bước ra, vẻ mặt mệt mỏi. Hiếu  hơi sững người khi thấy Minh đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được sự nghiêm túc.

Hiếu.

        Hiếu nhìn Minh , ánh nhìn thoáng chốc trở nên sắc lạnh, đầy cảnh giác.

Cậu đến đây làm gì?

     Minh không vòng vo. Cậu vào thẳng chuyện cần nói, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

Vì chuyện hôm qua. Tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ với nhau.

        Hiếu cười nhạt, ánh mắt vẫn không bớt gai góc:

Nói gì nữa? Cậu thắng rồi. Dương chọn cậu.

        Minh nhìn thẳng vào mắt Hiếu, chậm rãi:

Dương chưa chọn ai cả. Và nếu cậu còn chút tin vào cậu ấy, thì nên hiểu chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm.

       Hiếu siết chặt tay lại, nhưng ánh mắt có chút dao động:

Hiểu lầm?

Phải. Tôi nắm tay Dương vì lúc băng qua đường, có một chiếc xe phóng tới. Cậu ấy không để ý. Tôi chỉ... kéo tay theo phản xạ. Không có gì hơn thế.

      Hiếu không nói gì, chỉ nhìn xuống đất, lòng hỗn độn. Minh tiếp tục:

Tôi thích Dương. Nhưng tôi cũng biết cậu ấy vẫn còn nhiều điều chưa buông bỏ. Tôi không muốn chen vào, không muốn giành giật. Tôi chỉ... muốn cậu hiểu rằng nếu cậu cứ nghi ngờ và trách móc như vậy, cậu ấy sẽ càng xa cậu hơn.

     Không khí lặng đi một lúc. Hiếu chậm rãi ngẩng đầu, lần đầu tiên trong suốt buổi, ánh mắt anh không phòng bị nữa, mà là một tia mỏi mệt:

Tôi sợ... Em ấy sẽ không bao giờ tha thứ.

      Minh khẽ gật, giọng trầm hơn nhưng vẫn dịu dàng:

Có thể. Nhưng ít nhất, cậu nên để Dương thấy cậu sẵn sàng thay đổi. Không phải bằng những lời gay gắt, mà bằng sự kiên nhẫn.

             Hiếu nhắm mắt, như thể đang nuốt vào trong rất nhiều điều. Khi mở mắt ra, ánh nhìn của anh đã khác – không còn giận dữ, mà là một nỗi buồn man mác.

Cảm ơn cậu... vì đã không lợi dụng cơ hội.

        Minh bật cười nhẹ, đứng dậy, vỗ vai Hiếu một cái rất nhẹ:

Tôi không cần lợi dụng. Nếu Dương thật sự thích tôi, cậu ấy sẽ tự đến.

         Minh rời đi sau câu đó, để lại Hiếu một mình. Hiếu ngước lên trời, lòng nhẹ đi đôi chút. Có thể... vẫn còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro