Chap 8
Ể... đi nhanh vậy cha? Chưa kịp ngồi ấm mông đã thấy về rồi.– An nhíu mày thắc mắc.
Thế là lâu lắm rồi đấy. Sợ thêm chút nữa có khi có đứa phải đi gặp Diêm Vương thật. – Hào vừa trả lời vừa cởi áo khoác, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
Gì mà ghê vậy ba, nghe sợ thế.– Duy rùng mình.
Mà mấy đứa bảo có chuyện gì thì kể đi chứ, anh mày hóng lắm rồi. – Anh Tú vỗ đùi cái đét, hào hứng giục.
Từ từ anh ơi... Sao mà anh già rồi mà còn hóng dữ vậy trời. – Hào lắc đầu cười.
Ê nha, không đụng xin đừng chạm nha. – Anh Tú nghe bị chê già liền nhảy dựng lên, tỏ vẻ "tổn thương".
Lúc này, Hoàng mới lên tiếng hỏi: Bống có dậy lần nào không?
Không dậy, nhưng mà tao thấy Bống ngủ mê hay sao ấy. Cứ lẩm bẩm "Đừng đánh nữa, tao không cố ý" rồi thỉnh thoảng còn sụt sịt nữa. – Trung đáp, khuôn mặt đầy thắc mắc.
Nghe vậy, Hào cảm thấy xót em đến quặn lòng. Anh nghiến răng, bàn tay vô thức siết chặt lại, rồi chậm rãi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra với Bống cho mọi người.
Vậy nên mày mới gọi bọn tao sang để mày với Hoàng đi xử lý con ả kia à? – Đăng như vỡ lẽ, quay sang hỏi Hào.
Ừ... Mày không thấy lúc Bống về nhà đâu, người nó thảm đến mức nào. Lúc nhìn thấy mà tao điên lắm, ba máu sáu cơn chỉ muốn cho con kia đi gặp Diêm Vương luôn thôi. – Hào nói, nhớ lại bộ dạng tiều tụy của em mình mà không kìm được, tay càng siết chặt hơn.
Thì ra là con ả đó. Mai anh có tiết lớp nó, anh đì nó chết. – Anh Tú lên tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự hăng máu.
Bỗng, một giọng nói ngơ ngác vang lên.
Ơ... sao mọi người ở đây đông đủ vậy?
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Bống. Bé vừa dụi dụi mắt, vừa nhìn quanh đầy hoang mang. Vừa tỉnh dậy không thấy hai anh đâu, bé hoảng lắm, sợ hai anh bỏ mình mà đi mất.
Bống dậy rồi à, đói không em? – Hoàng nhanh chóng bước tới, kéo bé vào ghế ngồi.
Bống không đói ạ... Bống chỉ đau thôi... – bé mếu máo, đôi mắt long lanh, giọng nghẹn ngào khiến ai nấy đều không khỏi xót xa.
Nhìn thấy Bống như vậy, cả đám bỗng nhiên lặng đi. Bé con của cả hội mà bị đánh đến mức này, ai mà không đau lòng cho được...
---------------------------------------------------------------------
Anh em cây khế
Hiếu Trần:
Đm nó nữa, mẹ tao mà biết thằng nào làm , tao giết nó.
Hùng hục:
????...cái gì vậy Hiếu Trần.
Xái già:
mày bị gì thế thằng kia???
Trí Son:
ai nhập mày hả hay lại bị em nyc bỏ.
Ngân "cao":
bộ mày ẩm ic à thằng kia.
Rái đờ:
nó lên nhắn có câu xong lặn đâu rồi @HiếuTrần
Cụ Sinh:
mấy đứa bay không học à, nhắn cái gì mà ầm ầm lên, còn thằng Hiếu kia, mày ngoi lên trả lời trước khi tao tìm sang nhà mày.
Hiếu Trần:
đây...đây...nãy bé nhà tao ra ngoài mua đồ với đám bạn xong không biết từ đâu có hai thằng xông tới đánh bé nhà tao với đám bạn. Đánh ghê vãi, gãy chân, gãy tay có đứa còn gãy cả răng. Bé nhà tao thì gãy tay, đang khóc nức nở lên đây, xót vãi.
Hùng hục:
VL...chắc nó làm gì người ta thì mới bị đánh chứ, ai rảnh đâu mà đánh người vô tội.
Rái đờ:
thằng Hùng nói đúng đấy, mày hỏi nó xem đầu đuôi câu chuyện như nào, nếu mà bị đánh oan thì đi kiện.
Hiếu Trần:
tao biết là ai làm rồi, tao off đây.
Hiếu Trần đã offline 1 phút trước
Trí Son:
cái quần què gì vừa diễn ra vậy.
Ngân"cao":
ơ cái thằng này , muốn đấm cho phát.
Cụ Sinh:
thôi dẹp hết mẹ đi, bọn kia đi học đi,mai tao kiểm tra bài chúng mày...
All:
ok cụ, già rồi mà sao tính trẻ con thế .
All đã offline 1 phút trước
------------------------------------------------------------------------------
Minh Hiếu:
chiều mai tan học gặp nhau chút đi, tôi có chuyện muốn nói
Đăng Dương:
ok
Dương ngồi thẫn thờ, trong đầu rối bời suy nghĩ. Tự dưng người yêu cũ đòi gặp, sao lại có cảm giác chẳng lành thế này? Có nên nói cho mọi người biết không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Dương thở dài. Thôi... chuyện của mình mà, chắc không sao đâu nên không nói cho mọi người biết. Tối về kể sau cũng được. Sau khi tự trấn an bản thân, Dương ngồi một lúc rồi quyết định đi ngủ, tạm gác lại những lo lắng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro