Chương 13

Chương 13

Phác Xán Liệt nheo mắt, ánh đèn rơi vào đuôi mắt hắn chiếu ra một điểm sáng như mũi kim. Hắn cười rộ lên, "Sư đệ tốt của tôi, cậu không phải muốn trói tôi cùng một chỗ đó chứ?"

Biên Bá Hiền bị hắn chọc cười, vẫn là gật đầu, nói: "Đất nước không tồn tại, con người không có chốn nương nhờ, tôi không trói anh cùng một chỗ, chẳng lẽ muốn cùng một chỗ với Hứa Xương Hải và Trương Tự Lâm sao?" Y tức giận bất bình, vẻ mặt không tình nguyện, "Nếu không phải vì chuyện quan trọng hơn, tôi đã sớm tự tay đâm chết lão hồ ly Hứa Xương Hải rồi."

Phác Xán Liệt rót ly rượu, đưa tới tay Biên Bá Hiền. Ánh mắt hắn chợt u ám, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý, rất nhanh lại bị hắn thu về. Hắn cùng Biên Bá Hiền cụng ly, nhấc cằm uống cạn rượu trước.

"Này, anh không được uống rượu." Biên Bá Hiền còn chưa kịp ngăn cản Phác Xán Liệt đã nuốt xuống hết rồi, y khó chịu, trực tiếp cướp ly rượu, "Nghe lời, tình hình bây giờ cũng không phải hết đường xoay xở, đừng có mượn rượu giải sầu ở đây."

Biên Bá Hiền ngửa đầu uống cạn ly rượu, thô bạo đặt ly xuống bàn cái rầm, lau miệng, căm phẫn trào dâng nói, "Tôi thay đổi rồi, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực, anh yên tâm, tôi bây giờ... đã trưởng thành hơn, không còn giống người chân ướt chân ráo nói năng lung tung nữa."

"Tôi biết làm việc phải luôn chừa lại cho mình đường sống, cũng biết nên nói cái gì không nên nói cái gì, tuyệt đối không để mình vạ miệng gánh phải hậu quả, bản lĩnh bộc phát kịch liệt hơn, một ngày nào đó sẽ giống như anh trở thành "diêm vương phòng tra tấn". Vẻ mặt Biên Bá Hiền không thể nghiêm túc hơn, "Sư ca, tôi trưởng thành rồi, thỉnh thoảng... thỉnh thoảng anh có thể dựa vào lưng tôi nghỉ ngơi một chút."

Phác Xán Liệt đứng dậy muốn đi, hắn rất hiếm khi nói lắp, "Tôi, tôi nấu mì, cậu ngồi đây chờ tôi mang ra."

Biên Bá Hiền mỉm cười, sau đó cũng lập tức thu lại, sắc mặt u tối. Bọn họ đánh xuống nước cờ mạo hiểm này, thế cục hiển nhiên biến hoá kỳ lạ, mặt hồ bị kẻ xấu quậy đến đục ngầu, công cuộc cách mạng không có điểm mấu chốt, cần phải hết sức cẩn thận.

...

Ngày kế, Phác Xán Liệt sinh khí dồi dào đi đến Bách Nhạc Môn, rất có dáng vẻ của một người mỗi ngày tìm đến mua vui, tuy nhiên cho dù hắn ngụy trang giống thế nào chăng nữa, cơ bản những tổn thương bào mòn cơ thể vẫn không lừa được người.

Tiểu Điệp dựa vào thành lan can rút một điếu thuốc, dưới lầu là đại sảnh rực rỡ ánh đèn, hai ba người xúm lại, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát hai người bọn họ bên này.

Phác Xán Liệt không để ý lắm, một khắc trước khi tiếng nhạc vang lên, hắn chìa tay ra, Tiểu Điệp vứt điếu thuốc, khoát tay hắn cùng bước tới sân nhảy, mỗi một bước chân đặt xuống sàn dường như kích động khóe mắt càng lúc càng đỏ.

Tiểu Điệp đặt một tay lên vai Phác Xán Liệt, cười lạnh một tiếng, "Anh khỏe nhỉ." Cô thu dọn tâm tình xong, đôi mắt cong thành mảnh trăng non, tiếp tục bày ra bộ mặt vốn có của mình ở Bách Nhạc Môn, "Lão Mạo bị anh đánh chết?"

Phác Xán Liệt chuyên tâm khiêu vũ, chỉ dùng hơi thở thay cho câu trả lời. Tiểu Điệp trong lòng lo lắng, ngoài mặt không có biểu hiện gì, cố gắng ổn định chậm rãi hỏi, "Biên Bá Hiền bắt người, anh dính vào làm gì, bây giờ hai người đúng là đang đứng cùng chuyến tuyến, nhưng sau này thì sao? Một ngày nào đó kháng Nhật thật sự thắng lợi, chúng ta và cậu ấy vẫn là phe đối lập. Chúng ta không có quan hệ máu chảy ruột mềm, chúng ta với cậu ấy vốn là tình cảnh anh sống tôi chết anh có hiểu không?"

Bước chân Phác Xán Liệt hơi dừng một chút, Tiểu Điệp theo quán tính vẫn bước lên, vô tình đạp phải chân hắn. Động tĩnh này không nhỏ, xung quanh không ít người quay đầu lại nhìn. Tiểu Điệp triệt để trầm mặt, "Sau khi anh bị bắt, anh biết những người khác thế nào không?" Phác Xán Liệt nhìn qua, Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "Cả Thượng Hải lớn như vậy, số người hao tâm tổn trí muốn cứu anh đếm không tới một bàn tay, trong những người này, được mấy người bằng lòng liều chết vì anh? Chỉ có tôi..."

"Còn một người." Phác Xán Liệt cắt đứt lời Tiểu Điệp, "Biên Bá Hiền." Hắn dừng lại, dắt tay Tiểu Điệp rời khỏi sân nhảy, "Tôi không để chuyện như vậy phát sinh đâu, việc tôi tự chịu, hiềm nghi tôi tự gánh, chuyện này liên lụy càng ít thành công càng cao. Nếu Biên Bá Hiền cũng bị hoài nghi, chúng ta lấy cái gì đấu với Hứa Xương Hải?"

"Tình hình Thượng Hải phức tạp, tôi vốn không muốn có người thay tôi bôn ba, một hoặc hai tri kỷ là đủ." Hắn lười biếng dựa lan can, mãn nguyện híp mắt, "Tôi nói này, sao cô càng sống càng không giống ngày xưa vậy, Lão Mạo chết thì lật bài, Hứa Xương Hải tạm thời không dám đụng đến tôi, say này cẩn thận chút là được. Hầy, tôi thật sự chịu không nổi cái chủ nghĩa bi quan của mấy người, đừng suy nghĩ nữa, không để tâm vào chuyện vụn vặt mới tốt. Rõ ràng tôi được thả là chuyện tốt mà, huống chi có người hao tâm tổn trí mất công cứu tôi ra, còn chưa đủ hài lòng à?"

...

Phác Xán Liệt bên kia thoải mái nhàn nhã, Biên Bá Hiền bên này lại hết sức khẩn trương. Cả ngày hôm nay y phải chạy đôn chạy đáo ngoài đường, Hứa Xương Hải không yên tâm với người khác, liền bắt y làm đại sứ, mọi chuyện đều phải do y tự đi làm, ngay cả việc của Trương Tự Lâm cũng kéo y vào.

Biên Bá Hiền lau mồ hôi, nghĩ mà tức, lúc Phác Xán Liệt mới được việc có phải cũng bị sai việc thế này không, thật sự chỉ hận không phân người ra làm tám khúc chia việc cho đỡ cái thân.

Từ thôn Thứ Lang đi ra thì trời đã khuya, đội 76 có lẽ đã không còn ai, thế nhưng y đột nhiên lại muốn trở về một chuyến. Phòng làm việc của Hứa Xương Hải tắt đèn, Biên Bá Hiền cạy khóa lén lút lẻn vào, giày da đạp trên sàn phát sinh chút tiếng vang, đóng cửa, cơ hồ không để phát ra động tĩnh.

Y bước nhanh tới cửa sổ kéo rèm lại, sau đó bật đèn bàn làm việc, mượn ánh sáng ấy lần lượt kiểm tra từng văn kiện trên bàn, giá sách và hộc tủ. Y lật xem rất cẩn thận, trong đầu đoán chừng Hứa Xương Hải sẽ cất tài liệu số 0 ở nơi nào. Tìm đủ mọi nơi, mở tất cả các hộc tủ lớn nhỏ, một chút thu hoạch cũng không có.

Biên Hiền nhíu chặt mày, cặn kẽ suy nghĩ về mấy chữ trong nhiệm vụ. Có thể "tài liệu số 0" chỉ là một cái tên, có thể độ bảo mật của phần văn kiện này rất cao, để che giấu nên mới dùng danh hiệu để gọi nó? Đầu óc cậu loạn thành một đoàn, thế nào tìm mãi vẫn không thấy?

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước châm, Biên Bá Hiền vội vã xếp văn kiện về chỗ cũ, tắt đèn bàn và kéo rèm cửa ra, sau đó nhanh chóng trốn một bên. Chỉ có điều y không biết mình đã chạm trúng cơ quan nào, giá sách trưng bày bên cạnh chậm rãi di chuyển.

Biên Bá Hiền ổn định tinh thần, sải bước rộng đi tới, giá sách phía sau y liền đóng lại.

Ngay khi vừa bước vào, Biên Bá Hiền bị cảnh tượng trước lắm làm choáng váng. Đây là một kho tư liệu vừa lớn vừa đầy đủ, có vẻ khổng lồ hơn cả căn phòng bên ngoài. Chính vì nó quá rộng, cách phân loại văn kiện cũng tỉ mỉ hơn mười phần, liếc mắt một cái là có thể sắp xếp được những văn kiện này.

Biên Bá Hiền tiến lên tìm kiếm, rốt cuộc ở ngăn trong cùng tìm được một két sắt ghi tài liệu số 0. Y cố gắng ổn định nhịp tim sắp chọc thủng lồng ngực, ôm lấy két sắt, đại não vận hành như tên bắn tìm cách tìm chìa khóa và chạy trốn.

Y đi tới giá sách trung tâm, nín thở tập trung dò la động tĩnh bên ngoài. Loáng thoáng có tiếng nói chuyện, tiếng rót nước.

Bỗng nhiên, y nghe Hứa Xương Hải thấp giọng nói một câu, "Có người vào đây."

Biên Bá Hiền giật mình hốt hoảng, tim y không khỏi muốn vọt ra ngoài. Tất cả đồ đạc đều khôi phục về nguyên trạng, đèn đã tắt, cửa đã khóa, rèm cửa đã kéo, rốt cuộc tại sao Hứa Xương Hải kết luận được có người đột nhập?

Biên Bá Hiền trái lo phải nghĩ, lòng dạ rối tung. Hỏng rồi, là đèn bàn, đèn bàn sáng lâu dù có tắt thì vẫn giữ hơi ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro