Chương 6
Chương 06
Biên Bá Hiền cuộn sợi mì nóng hổi quay đầu nhìn ra sau, Phác Xán Liệt đang đứng trước bàn, ứng phó với câu hỏi của đầu bên kia điện thoại.
Người nọ chậm rãi rũ mắt, đường nhìn rơi lên tô mì trước mặt, chốt lát sau đường nhìn ấy lại chuyển sang hướng khác.
Cách bày biện của căn nhà này cực kỳ đơn giản, trừ phòng ngủ có hơi bừa bộn ra, đâu đâu cũng lộ vẻ chỉnh tề không hợp tình hợp lý, mọi thứ đều tuyên bố rõ đây chỉ là chỗ ở tạm thời chẳng chăm sóc được mấy lần trong một tháng.
Y thờ ơ khều mì, trong lòng lại có niềm hứng thú cực lớn đối với ngôi nhà riêng của Phác Xán Liệt.
"Không sao, ngài còn chưa biết tôi à, đạn đại bác rơi ngay gót chân tôi còn không nổ, mấy viên đạn cỏn con thì làm được gì?"
Phác Xán Liệt vừa nói vừa quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, ngón tay chỉ chỉ bếp, ra hiệu Biên Bá Hiền vào bưng đồ ăn ra.
"Cái gì? Chỉ có vài tên làm thuê thôi mà mấy người cũng để bọn họ chạy mất? Công việc đó trong chỗ chúng ta không làm được đâu, tôi nói này..."
Hắn lại quay đầu nhìn phòng bếp, Biên Bá Hiền đang bưng một đĩa dưa muối nhỏ ra. Dưa muối này hình như rất hợp khẩu vị y, vừa đi vừa ăn vụng, ngay tại khoảnh khắc y mới rụt tay về, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Phác Xán Liệt, y còn cười le lưỡi một cái.
Phác Xán Liệt thu hồi tầm mắt, tiếp tục cãi vã với Hứa Xương Hải ở đầu bên kia.
"Tôi không bị thương, nhưng Biên đội trưởng vì cứu tôi nên trầy da một chút... vết thương nhẹ thôi, ngài không nhìn xem cậu ấy là sư đệ của ai à, mưa bom bão đạn nhắm mắt là băng qua, yên tâm được rồi."
Hắn cúp máy, đi vài bước tới bàn cơm, đĩa dưa muối như ngọn núi nhỏ đã mất phần chóp. Phác Xán Liệt cười xoa đầu Biên Bá Hiền, ngồi xuống đối diện.
"Thích ăn món này?"
Biên Bá Hiền thỏa mãn chẹp chẹp miệng, lại cúi đầu hút một hớp lớn mì sợi.
Lúc ăn, y có một khí chất hoàn toàn khác so với bề ngoài, giống như chỉ vào thời điểm này, y mới lộ ra bản chất bị giấu kín, để lộ cảm xúc, tinh thần lẫn sức sống dồi dào vốn có của mình.
"Thích, sư ca mua dưa muối này ở tiệm nào thế?"
Y ngước mắt lên từ phía sau bát mì, khóe miệng còn dính vết dưa muối li ti, hiện vẻ bóng loáng dưới ngọn đèn trên đỉnh đầu.
"Món này cậu không mua được đâu," Phác Xán Liệt đẩy cái đĩa về phía y, gõ gõ đũa lên thành chén, "Đây là do bà ngoại nhà tôi muối đó, thích thì lần tới tôi mang cho cậu?"
Biên Bá Hiền híp híp mắt, tựa hồ đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của chuyện này. Song thực tế y đã lưu những lời này xuống đáy lòng thật nhanh, rồi sau đó dè dặt hơi ngầm mong đợi mà hỏi: "Hay là có thể đến ăn ké nhà sư ca không ạ?"
Dường như Phác Xán Liệt bỗng sửng sốt, hắn cúi đầu cười cười. "Tôi thấy cậu là đang có chủ ý đúng chứ? Yên tâm, có một miếng ăn tôi cũng sẽ không để cậu đói đâu."
Biên Bá Hiền le lưỡi, cười tít mắt nâng chén lên húp một hớp nước lèo.
Cơm nước xong xuôi, toàn thân Biên Bá Hiền sung sướng, một loại cảm giác lười biếng đánh tới, y ngồi trên ghế sa lon phòng khách, nhìn Phác Xán Liệt bưng hai ly cà phê đi ra từ nhà bếp.
Biên Bá Hiền đang cầm bút máy, y nửa dựa vào ghế, giải mã bức điện báo nhanh như gió. Phác Xán Liệt ngồi xuống bên cạnh, giữ tư thế ấy hơi dò người qua nhìn mấy tờ giấy trong tay y.
Trong nháy mắt kề sát, hắn ý thức được cơ thể Biên Bá Hiền thoáng cứng lại, tiếp đó y dè dặt xê dịch sang bên kia.
"Sao vậy?" Phác Xán Liệt không chú ý chi tiết này, "Nếu không làm được thì để tôi."
Hắn nói lời này rất kiêu ngạo, ngữ điệu lộ ý khinh thường tràn ngập, nghe vào khiến người ta muốn xông lên đánh một trận. Có điều Biên Bá Hiền sẽ không đánh hắn, y hừ một tiếng, đổi tư thế khác, đưa lưng về phía Phác Xán Liệt tiếp tục nghiên cứu.
Y không dám phơi bày quá trình giải mã của mình trước mặt Phác Xán Liệt, sự tích bão táp của sư ca trong trường học không ai là không biết không ai là không hay, y sâu sắc hiểu được, có lẽ năng lực ở mọi phương diện của Phác Xán Liệt đều đủ để nghiền ép y.
"Không cho tôi xem?" Phác Xán Liệt cũng không tiếp tục sáp tới nữa, hắn tựa lên lưng ghế sa lon, trong tay cầm ly cà phê, hương thơm dần dần lan tới, gió thổi không lọt mà bao quanh Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền nhúc nhích khó nhịn, cánh mũi chun lại cực khẽ. Y đang giữ thể diện với sư ca của y, nhưng thật sự là giữ không nổi mà xoắn xuýt muốn uống cà phê hắn pha.
Y chỉ đành xoay người, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Đặt giấy bút trước mặt Phác Xán Liệt, miệng nở một nụ cười.
"Sao có thể ạ, sư ca muốn nhìn thì đương nhiên là được rồi."
Thừa dịp Phác Xán Liệt cúi đầu nghiên cứu một đống chữ viết lộn xộn không rõ đầu mối của mình, Biên Bá Hiền nhanh chóng bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ, bởi vì quá vội, bị bỏng nhe răng há miệng, trong mắt cũng phủ một lớp sương.
Biên Bá Hiền lại cầm lấy giấy bút, nhìn chòng chọc nét chữ gà bới của mình. Y rất quen thuộc những bức điện báo này, phút chốc là giải ra ngay, nhưng mật mã bọn họ phải làm đều thuộc cấp bậc rất cao trong tổ chức, tuyệt đối không phải loại có thể ung dung phá giải.
Y bắt đầu từ mấy nội dung cơ bản, từng chút từng chút, đi theo mạch suy nghĩ đó. Không ngoài dự đoán, tiến hành chưa được mấy bước thì lại bị đẩy vào thế bất động, y không tự chủ được cắn đầu bút, dáng vẻ không thể nào đắn đo hơn.
Thời điểm Biên Bá Hiền làm một loạt động tác nhỏ này, Phác Xán Liệt đang nhìn y, quan sát mỗi một biến hóa trên gương mặt y. Sau đó hắn có ý ám chỉ mà gõ gõ một cái "bùa vẽ quỷ" trong số đó, hỏi: "Khó lắm à?"
"Ừa..." Biên Bá Hiền không rõ nguyên nhân, "Ngay cả nhóm giải mã do Hứa xử lập nên cũng chưa giải quyết được vấn đề, dĩ nhiên là rất khó."
Phác Xán Liệt không lên tiếng nữa, chỉ là khóe miệng đuôi mắt đều treo ý cười. Biên Bá Hiền bị hắn cười mà sợ hãi trong lòng, loáng thoáng cũng phát giác vị sư ca tốt này đã nhìn ra dáng điệu làm bộ làm tịch của y.
Hơi mất tự nhiên hắng hắng giọng, bưng cà phê uống thêm một hớp, trong nháy mắt ấy, y nhanh chóng nghĩ ra sách lược đối phó.
"Sư ca không thấy khó sao? Cũng phải, hồi đó sư ca là nhân vật xuất chúng, thành tích mỗi môn đều xuất sắc khiến người ta phẫn nộ, huống chi là chút xíu điện báo của phần tử kháng Nhật kia."
Y nở nụ cười gần như là nịnh hót, điểm lấy lòng này lại bị khí chất trên người hòa tan mấy phần, mới mẻ chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
"Hay là sư ca chỉ bảo một chút được không ạ?"
"Không, chính cậu kéo công việc xuống thì đâu ra đạo lý nhờ người khác giúp mình." Hắn ngừng lại, giọng điệu mang theo chút mùi vị khinh miệt: "Hôm nay nếu không nhờ tôi chen chân vào, chẳng phải cậu sẽ tự nghiên cứu à, nghĩ cũng thấy khá tự tin đấy."
"Sư ca nói gì vậy ạ," Biên Bá Hiền lão luyện khéo léo đưa đẩy từng câu từng chữ, "Gánh vác giúp Hứa xử, đó chẳng phải là nghĩa vụ của chúng ta sao?"
Phút chốc lời này vừa dứt, Phác Xán Liệt liền híp mắt, ánh đèn rơi lên đuôi mắt hắn xẹt qua một tia sáng ngắn ngủi, để lộ ý vị tinh khôn.
Biên Bá Hiền dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, lại vùi đầu suy tính hồi lâu, không thể miễn cưỡng dùng mánh lới cà phê nguội giữa đêm khuya lạnh lẽo nữa. Ban ngày hai người đã trải qua một cuộc ám sát, tinh thần hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng. Lúc đó Biên Bá Hiền đã rất buồn ngủ rồi, dựa vào ly cà phê mùi thơm đậm đà kia cũng không thể nâng cao tinh thần, nhưng vật vờ mãi cuối cùng cũng giải ra được nội dung bức điện báo, thoáng chốc lập tức tỉnh táo ——
Mặt sau bức điện rơi hàng chữ với bút lực mạnh mẽ của y:
Ngày bốn tháng sau, khởi động chiến trường thứ ba, tọa độ Thượng Hải.
Phác Xán Liệt bị phản ứng này của y hấp dẫn, nhìn chằm chằm hàng chữ kia, trên mặt chẳng có nửa điểm nghiền ngẫm. Hắn rút tờ giấy đó đi, cả đêm báo cáo cho Hứa Xương Hải.
Ngoài cửa sổ một tiếng sấm chợt vang, rốt cuộc Biên Bá Hiền cũng ý thức được, bầu trời Thượng Hải sắp biến hóa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro