Chương 8
Chương 08
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm túi trà hồi lâu, Biên Bá Hiền đứng bên cạnh cũng phát hoảng trong lòng.
"Có... có vấn đề ạ?"
"Không có gì, rất tốt." Phác Xán Liệt lại ngồi phịch về ghế, ngậm ý cười khó hiểu, nhìn y, "Vốn tưởng cậu không nói dối được, hiện tại xem ra là tôi coi thường cậu rồi."
"Tôi còn chưa nói gì mà sao anh biết? Trên túi trà này viết chữ à?"
Biên Bá Hiền cầm túi trà ngó trái ngó phải, trưng vẻ mặt không tưởng tượng nổi. Phác Xán Liệt cướp lấy túi trà, tiện tay ném lên bàn.
"Viết hay không viết đều không quan trọng, ông ta biết tôi thích uống cà phê, xưa nay chưa từng tặng tôi trà."
Lời này vừa thốt ra, dường như bầu không khí cũng trầm xuống mấy phần, có điều Phác Xán Liệt chẳng lộ vẻ lo lắng gì, trái lại là Biên Bá Hiền gấp rút đến gần chỗ hắn.
"Anh bảo tôi cố ý lèo lái hiềm nghi qua anh như vậy có phải là quá nguy hiểm rồi không, rốt cuộc anh đã chắc chắn chưa, có thể rút lui hay không?"
"Có hay không cũng không quan trọng, quan trọng hơn là kéo cậu ra trước, thà để ông ta chú ý tôi sẽ an toàn hơn. Nhưng cậu nói muốn rút lui thì cũng lý tưởng quá rồi đấy, kiểu người như chúng ta ai có thể bảo đảm..."
Biên Bá Hiền biết mình ngụy trang không khéo bằng Phác Xán Liệt, bị câu trêu ghẹo thiện ý này làm ngượng đỏ cả mặt, nhưng nghe đến nửa câu sau vẫn là sốt ruột, muốn túm lấy người nọ chất vấn một tràng "tình thâm mưa phùn". Phác Xán Liệt vội vàng đưa tay cản người đang nhào tới, nuốt nửa câu còn lại về, lanh lẹ sửa miệng.
"Tôi! Tôi có thể, tôi có thể bảo đảm."
Hai người giằng co trong chốc lát, Biên Bá Hiền bĩu môi tiếc nuối lui về, cũng may trước khi đi không quên mang theo khẩu súng bị giữ lại kia. Song giây phút vặn chốt cửa, y bỗng quay đầu hỏi một câu.
"Phác Xán Liệt, rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi còn là ai được nữa, sư ca của cậu đó."
Phác Xán Liệt đứng dậy đi vòng ra trước bàn, cười mỉm nhìn y, cầm túi trà ném qua. Biên Bá Hiền đỡ lấy, nắm thật chặt trong tay.
"Đã rõ, cảm ơn sư ca."
Sau hôm đó, có vẻ như Hứa Xương Hải thật sự chuyển trọng tâm sang Phác Xán Liệt. Lão cáo già ấy tỉnh bơ sắp xếp cho Phác Xán Liệt nhiều công việc hơn, sai bảo thăm dò khắp nơi, cơ hồ muốn ép người lộ ra chân tướng. Phác Xán Liệt do đó mà bận đến nỗi chân không chạm đất, trong một ngày cũng chẳng gặp được Biên Bá Hiền mấy lần.
Tương tự, dạo này Biên Bá Hiền cũng không thả lỏng thần kinh được, ngoài mặt Hứa Xương Hải cứ như chó cùng rứt giậu bắt bớ Phác Xán Liệt không tha, thực ra đối tượng giám sát trọng điểm của gã vẫn là Biên Bá Hiền.
"Ồ, Biên đội, mua bánh bao đấy à?"
Nghe thấy, Biên Bá Hiền ngẩng đầu, nở nụ cười đón tiếp gương mặt đang tiến đến kia. Y nhận lấy một cái xửng bánh bao từ trong tay tiểu nhị, chào hỏi vừa niềm nở vừa thuần thục.
"Trùng hợp thế, Trương đội phó cũng ở đây à."
Trên mặt người tới vẫn treo nụ cười chừng mực, đáy mắt lóe tính toán sạch bóng. Hắn ta vào đội 76 sớm hơn Biên Bá Hiền một năm có lẻ, năng lực không tệ, thủ đoạn quỷ quyệt, thường ngày làm chân chạy việc thay Phác Xán Liệt, nhưng thực tế người sai hắn ta lại là Hứa Xương Hải.
Biên Bá Hiền thu tầm mắt, bưng bánh bao vào tiệm. Y chọn một vị trí không xa cửa lắm, sau khi ngồi xuống thì gật gật đầu với Trương Tự Lâm.
Mấy ngày nay bên cạnh y luôn xuất hiện đủ dạng người, những người đó đa phần đều là ở trong ban, ngày thường chẳng hề thân thiết, nhưng gần đây lại im hơi lặng tiếng từ từ thâm nhập vào cuộc sống của y.
Y đã không đến nơi ở của Phác Xán Liệt nữa, lần trước hẹn tới nhà hắn cũng chẳng thể đi được, hiện tại mỗi một người bọn họ đều bị quan sát rất kỹ, bây giờ y chỉ lo có gió thổi cỏ lay gì lại dính líu đến nhau.
"Ngồi chung được chứ?"
Không biết từ lúc nào Trương Tự Lâm cũng bưng một xửng bánh bao vào tiệm, Biên Bá Hiền nhếch miệng với hắn ta, gật đầu đồng ý.
"Biên đội nghe nói chưa?"
Người nọ vừa ngồi xuống đã tỏ ra cực kỳ thân với y, Biên Bá Hiền mặt không đổi sắc nhìn hắn ta dùng đĩa giấm của mình để chấm bánh bao, sau đó cắn một miếng. Y áp chế hàng lông mày sắp nhíu lại, thu hồi đường nhìn, trưng bộ dạng rửa tai lắng nghe.
"Hôm qua trong ban bắt về một quân thống, anh biết là bắt ở đâu không?"
*quân thống: tên gọi tắt của Cục Điều tra và Thống kê thuộc chính phủ quốc dân
Biên Bá Hiền chưa đụng vào miếng bánh bao nào, y đặt đũa xuống, cười đẩy đĩa giấm về phía Trương Tự Lâm.
"Ở đâu?"
"Thì ở cái đường, cái đường gần nhà Phác đội đó," nói xong hắn ta còn vỗ trán một cái, dáng vẻ rất là ảo não, "Tên gì ấy nhỉ, giờ còn không nhớ ra nữa chứ, anh xem đầu óc tôi này..."
Quả thật Biên Bá Hiền không biết chuyện này, y nắm bắt ngữ điệu, lời ra là một câu giễu cợt.
"Lá gan bao lớn mới dám đi ám sát sư ca đây, hết muốn sống rồi à? Lần trước cả bốn người đều không làm sư ca bị tổn thương tí nào, sao, giờ lại tới mấy người nữa?"
"Anh chưa nghe vụ này thật hả? Những người đó không phải đi ám sát đâu..."
Nghe tới đây, trong lòng Biên Bá Hiền lộp bộp một tiếng, nhịp tim chợt tăng tốc, sắc mặt suýt không khống chế được mà trầm xuống.
May là y vững vàng.
"Lời này là sao?"
"Xem ra thường ngày Biên đội bận lắm ha, mấy bữa nay trong ban xảy ra chuyện lớn vậy mà cũng không biết." Đối phương ăn như hổ đói nuốt xuống mấy cái bánh bao, lúng búng nói, "Thì tuần trước, lúc Phác đội gặp thiếu tướng của thôn nhỏ Thứ Lang, tiết lộ cách bố trí hành trình, bị người đuổi giết một đường thẳng đến khu Bách Nhạc Môn."
Hắn ta tặc lưỡi, tiếp tục nói: "Nghe đâu là át chủ bài Tiểu Điệp của Bách Nhạc Môn cứu Phác đội một mạng, anh nói thử xem, màn anh hùng cứu mỹ nhân đâu không thấy, lại được chứng kiến tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng chứ?"
Biên Bá Hiền không có tâm trạng nói chêm chọc cười với hắn ta, đầu ngón tay y không ngừng ma sát chân bàn.
"Vậy thì sao? Có liên quan đến chuyện hôm qua à?"
Trương Tự Lâm khoa trương trợn mắt, tiếp đó lại phì một tiếng bật cười.
"Nè, Biên đội, anh thật đúng là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền nha. Bầu trời trong ban thay đổi rồi, anh vẫn còn có thể gặp biến không sợ, chẳng hay biết chuyện gì ư?"
Biên Bá Hiền mặt không cảm xúc nhìn hắn ta, y đè nén ngọn lửa vô danh trong lòng, cơ hồ sắp thở không nổi. Trương Tự Lâm cười quái đản, thấp giọng tiến tới bên tai Biên Bá Hiền, gằn từng chữ: "Mấy người kia không biết sống chết đuổi giết thiếu tướng thôn nhỏ, nhưng đã chính miệng thừa nhận, tiết lộ hành trình bố trí ám sát đều là do Phác Xán Liệt đội trưởng tốt của tôi đó."
"Cậu biết cậu đang nói cái gì không?" Biên Bá Hiền nâng mắt khinh miệt nhìn hắn ta, "Cậu biết cậu đang vu khống ai không? Phác Xán Liệt?"
Đầu ngón tay y dùng sức bấu chân bàn, lưu lại một dấu vết mờ mờ.
"Anh ấy thẩm tra bao nhiêu phạm nhân, bị đuổi giết qua bao nhiêu lần, bị bao nhiêu vết thương rồi, cậu từng đếm chưa, cậu đếm xuể không?"
Y đứng dậy, một cước đá đổ băng ghế, tiếng vật nặng rơi xuống đất văng vẳng bên tai, gần như không nghe được thanh âm của mình nữa.
"Bất kỳ ai trong ban đều có thể bị nghi ngờ, nhưng sư ca thì không thể, anh ấy liều mạng đi thực hiện nhiệm vụ, nhưng cậu thì sao?" Y dừng lại, tựa như cả đời đây là lần đầu tiên nói nặng như vậy, "Chỉ biết núp sau lưng người khác làm một phế vật tham sống sợ chết, cậu nghĩ sư ca gặp chuyện rồi cậu sẽ được thế chỗ à? Đừng có nằm mơ."
Dứt lời, Biên Bá Hiền bỏ đi không quay đầu lại, y biết Hứa Xương Hải đang thăm dò thái độ của y, y chỉ có thể cố gắng hết sức tính toán loại thái độ mà Hứa Xương Hải muốn nhìn thấy. Trước giờ giữa y và Phác Xán Liệt là quan hệ anh em tình sâu nghĩa nặng, Biên Bá Hiền kính trọng hắn ngưỡng mộ hắn, kiên quyết sẽ không dễ tin tưởng kẻ khác nhai những lời này trước mặt y.
Đi thật xa rồi, y dựa vào tường gắng sức nhắm mắt, lòng bàn tay đã ướt đẫm, sống lưng cũng bởi vì quá căng thẳng mà âm ỷ đau. Y nghĩ không ra tại sao tình thế đột nhiên gay gắt thế này, nếu như nói Phác Xán Liệt là để lôi kéo sự chú ý của Hứa Xương Hải, thì sự mạnh tay này có hơi lớn quá rồi.
Phác Xán Liệt là người của quân thống? Nếu đúng là vậy, tại sao quân thống lại để người bị bắt ngay gần nhà anh ấy, đó chẳng phải là tự tìm đường chết ư?
Y cau mày, từng bước từng bước đi tới đội 76.
Nếu không phải là vì lôi kéo tầm mắt, vậy động cơ để Phác Xán Liệt mạo hiểm gây ra động tĩnh lớn như thế là gì, anh ấy có mục đích gì? Hay là nói, anh ấy muốn lôi kéo cái gì?
Tâm tư của Biên Bá Hiền ngổn ngang quấn bện thành một mớ bòng bong, nhưng lòng y càng hoảng, lại càng không sờ ra được bất kỳ đầu mối nào. Y xòe lòng bàn tay, tờ giấy ban nãy được ông chủ tiệm bánh bao nhét cho còn chưa kịp thủ tiêu, hai chữ to cứng cáp hữu lực đã bị thấm ướt mồ hôi, trở nên lẫn lộn mơ hồ.
Trước lúc Trương Tự Lâm mở miệng, y còn chưa thể ý thức được hai chữ này rốt cuộc là chỉ thị gì, mãi đến khi nãy, y mới chợt hiểu ra, ý của hai chữ "hành động" trên tờ giấy này.
Trong ban muốn điều tra triệt để, những văn kiện nào từng qua tay hắn, những văn kiện nào hắn không thể đụng chạm, toàn bộ liếc qua đều thấy được ngay. E rằng mục tiêu giữ "tài liệu số 0" trong lòng thật lâu cũng sẽ bất khả thi, rốt cuộc vẫn phải nổi lên mặt nước.
Sư ca của y, đây là đang đem mạng mình ra đánh cược ư.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro