Chap 23+24
Biện Bạch Hiền từ trong hôn mê tỉnh dậy, vội vàng tìm lấy trong túi xách của mình, chiếc vòng cổ hình mỏ neo. Rồi lại chú ý tới chiếc hộp nhung trên bàn, hình khắc trên hộp thật nổi bật. Cậu thẫn thờ nắm chặt chiếc vòng, một lúc sau, đôi mắt đã nhuốm trong màu buồn.
Có một điều Biện Bạch Hiền luôn luôn giấu. Cậu không phải là con trai ruột của Biện gia, ai cũng biết. Tuy nhiên, họ chỉ biết rằng năm đó quý tử nhà họ Biện ốm một trận suýt chết, Biện phu nhân đi tới chùa bói quẻ thỉnh cầu, ba lần xóc quẻ đều là: " Quý nhân phù trợ.", Biện phu nhân tin tưởng, khi vừa ra khỏi cổng chùa thì thấy một đứa trẻ người đầy máu ngồi thất thần dưới cổng chùa, bộ đồ trắng trên người đã nhăn nhúm. Thằng bé nhìn Biện phu nhân, đôi mắt ngây dại, " Cháu nhìn thấy vì sao, xoẹt ngang qua bầu trời, nhưng hôm nay là ban ngày, chắc là Thiên Dương." ( Thiên Dương: ánh nắng của trời.) Lúc ấy Biện phu nhân ngỡ ngàng, đinh ninh đây chính là quý nhân của con trai mình nên đã nhận nuôi cậu bé, nhưng cậu bé lại chỉ nói mình tên là Bạch Hiền. Quả nhiên bệnh tình của Biện Thiên Dương đã tốt hơn hẳn, bà ta quyết định đặt tên cậu bé, Biện Bạch Hiền. Từ đó, cậu ba nhà họ Biện đã xuất hiện.
Tuy nhiên Biện Bạch Hiền biết chính xác mình là ai, năm năm tuổi, máu đã nhuốm đỏ đôi mắt cậu, cậu vẫn nhớ, ngày ấy, ba bảo cậu là hãy trốn sau trong căn hầm ở phòng ba, nhắm mắt lại, khi nào ba bảo mở thì mở, đây là một trò chơi ú tim. Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời ba, nhắm mắt lại. Nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn chẳng nghe thấy tiếng ba, cậu bé bèn tự ý mở mắt, ra khỏi phòng tìm ba nhưng trước mắt chỉ là vũng máu, ba nằm ấy, đôi mắt không nhắm lại, trên tay vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ có hình chiếc mỏ neo. Lúc nhỏ, ba vẫn thường ôm cậu vào lòng và nói với cậu, " Con yêu, chiếc mỏ neo này chính là kỉ vật của mẹ con. Nó là đại diện cho gia tộc của cô ấy."
" Gia tộc mẹ là gì vậy ba?" Cậu ngây thơ hỏi ba.
" Bây giờ chưa phải lúc con biết."
Nhưng lúc nãy, trong chiếc hộp hồi môn mà Thera mang tới, bên ngoài khắc hình chiếc mỏ neo. Đó là biểu tượng, là đại diện cho một gia tộc, vậy nên điều mà ba giấu cậu năm ấy, phải hay không chính là: Dấu ấn mỏ neo này chính là đại diện cho gia tộc Park.
Biện Bạch Hiền run run mở chiếc hộp ra, khoảnh khắc ấy, cả người cậu như chết lặng. Một chiếc vòng cổ hình mỏ neo. Khoé môi cậu bật lên tiếng rên rỉ, nước mắt chảy tràn xuống.
" Ba, tại sao chúng ta không trở về gia tộc của mẹ?"
" Không thể nữa rồi."
" Tại sao vậy?"
" Nếu như trở về đó, cả ba và con đều sẽ.... đều sẽ không còn trên đời này nữa."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phác Xán Liệt đi vào, đôi mắt xanh ngạc nhiên nhìn thân thể người con trai đang quỳ sụp dưới sàn, đôi mắt đỏ hoe.
" Xán Liệt, nói em nghe về câu chuyện của anh được không?" Đôi mắt của cậu nhìn thẳng mắt anh, khoé môi cậu run rẩy nói.
Anh chẳng nói gì, bế cậu lên giường, tay cậu nắm chặt tay anh, " Nói với em đi."
Phác Xán Liệt thở dài, " Được."
Anh cũng giống như Biện Bạch Hiền, vốn chẳng phải là con ruột của Phác gia. Năm anh mười tuổi, mẹ ruột của anh đã mang anh từ Ý đến Trung Quốc, gửi gắm anh ở nhà họ Phác, anh vẫn nhớ, trước khi dứt đôi tay khỏi hơi ấm của mẹ, mẹ đã nói, " Liệt, nhớ kĩ điều này, quên tất thảy mọi chuyện ở Ý đi, quên cả ba con đi. Từ giờ trở đi, con là Phác Xán Liệt, không phải Park nữa."
Anh gật đầu đáp ứng mẹ. Hình bóng mẹ yếu ớt rời bỏ anh đi trong màn mưa tới giờ vẫn mãi khiến anh ám ảnh.
Từ đó, anh bắt đầu gọi những người xa lạ kia thành người thân của mình. Anh có ba Park, mẹ Park, chị Tiểu Lan và em trai Bách Kính. Mọi thứ đều thật hạnh phúc, kí ức của anh cũng dần xoá đi khuôn mặt của mẹ. Anh chỉ nhớ, mẹ anh là một người phụ nữ Trung Quốc rất đẹp, và người từng được gọi là ba anh là một người Ý với đôi mắt sâu màu đại dương xanh thẳm giống với anh.
Năm năm, tưởng như tất cả mọi thứ đều bình yên cho đến một ngày, trước đôi mắt anh là máu, ba nằm trong vũng máu, chị gái anh, không mảnh vải che thân, khắp người cũng đầy vết thâm tím và máu, trong hồ bơi, Bách Kính nằm ở đó, nó vẫn mặc chiếc áo phông đỏ mà anh tặng sinh nhật nó. Rồi mẹ, mẹ đứng trên lầu cao, đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh, rồi thả mình xuống. Mẹ nằm yên giữa thảm cỏ, từng đoá hồng nhung kề cạnh chỗ mẹ nằm.
Bọn họ nói, " Phác gia đã diệt, Biện gia nhất định sẽ an tâm tồn tại, trở thành mãnh hổ."
Anh đứng đó, nhìn bọn họ, bọn họ mỉm cười, một phát súng bắn thẳng về phía anh. Anh gục xuống, giây phút ấy, hình ảnh người mẹ mà anh tưởng đã lãng quên trở về, anh nhớ ra rồi. Mẹ rất đẹp nhưng đôi mắt mẹ không thể nhìn rõ, mẹ thích cười nhưng nụ cười lại rất kịch, mẹ thường nói với anh, " Liệt, ba con là một con quái vật, mẹ không muốn con sống với ông ta."
Rồi Phác gia bốc cháy, anh nằm trong đống lửa, anh nghĩ, kết thúc rồi sao? Đôi mắt anh chầm chậm khép lại, dường như có rất nhiều người xông vào, có ai đó đi tới mang anh ra khỏi ngọn lửa, bên tai anh là giọng nói tưởng rất xa lạ nhưng lại quá đỗi quen thuộc, " Con của ba."
Rồi đường chân trời rạch ngang, chiếc máy bay hạ xuống đưa anh trở về với nước Ý, để anh quay lại nơi mà mẹ đã từng dắt tay anh chạy trốn.
" Chào anh, em là Thera." Cô bé với mái tóc màu đỏ rượu cười với anh, là người ngoại quốc nhưng nói tiếng Trung rất sõi.
Còn một người nữa, cũng trạc tuổi anh, cũng là người ngoại quốc biết nói tiếng Trung, " Xin chào, anh là Kay. Chúng ta đều là những đứa con của Pảk ChanSuk. Chỉ khác một điều rằng, anh và Thera là những đứa trẻ được nhận nuôi, còn em là cậu chủ thực thụ của đế chế này."
Từ đó, cuộc sống của anh lại bắt đầu. Nhưng đã không còn như lúc trước, thứ anh được dạy là cách quản lí một gia tộc hắc đạo và cách sử dụng thủ đoạn để áp chế người khác.
Năm 17 tuổi, anh tới MIT để học, tại đây, anh đã quen với những người bạn giống như anh, đều là kẻ thừa kế ngai vàng trong thế giới ngầm. Từ đó, mối quan hệ gắn kết đã được thiết chặt. Năm 18 tuổi, anh tới Singapore, tại đấy, anh đã gặp một người, dây dưa với anh suốt mười năm.
Câu chuyện dừng lại ở đó, Biện Bạch Hiền ngước đôi mắt lên nhìn anh, " Chúng ta đều là những đứa trẻ bước ra từ địa ngục."
Phác Xán Liệt chẳng nói gì, anh chú ý tới hai chiếc vòng trên tay cậu, đôi mắt ngạc nhiên, " Sao lại có hai cái?"
" Một cái là của một người bạn tặng cho em, một cái là của ba anh tặng em." Biện Bạch Hiền nhìn mặt dây chuyền mỏ neo nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay mình.
Phác Xán Liệt nhíu mày, " Bạn em rốt cuộc có lai lịch như thế nào?"
" Em không biết, đây chỉ là món quà nho nhỏ."
" Dây chuyền này chính là biểu tượng của nhà Park. Sẽ không lạ gì nếu mặt mỏ neo xuất hiện trên mọi mặt hàng nhưng chất liệu để tạo nên nó mới là quan trọng. Chỉ có những người trong nhà Park mới được tặng nó."
" Phác Xán Liệt, nó chỉ là một chiếc dây chuyền bình thường." Biện Bạch Hiền thở dài, đáy mắt đầy vẻ miễn cưỡng.
Phác Xán Liệt nhìn cậu, không hỏi gặng nữa.
" Xán Liệt, Thera, cô ấy là người như nào?" Biện Bạch Hiền đột nhiên hỏi.
Phác Xán Liệt nhìn cậu, " Con bé đã có thể là người tốt nếu như người nó yêu không bị giết. Thu mình trong lớp da xù xì của phù thuỷ nhưng thật ra lại yếu đuối như một nàng công chúa. Thera cũng giống như em, chỉ có điều đôi mắt của nó không đơn thuần như đôi mắt em."
Biện Bạch Hiền nhớ tới dung mạo của người con gái tuyệt sắc ấy. Cô ta luôn mang tới cho cô cảm giác nguy hiểm tới lạ nhưng cứ mỗi lần vô ý nhìn vào đôi mắt hạnh nhân của cô ta thì lại bắt gặp cái gì đó gọi là... bi thương.
Phác Xán Liệt đứng dậy, định rời đi thì tay bị giữ chặt lại, Biện Bạch Hiền hỏi anh câu cuối cùng, " Ở gia tộc Park, có ai tên là Nam Cung Ngự không?"
Phác Xán Liệt lắc đầu, " Anh không biết. Ba chưa từng nói anh nghe."
Biện Bạch Hiền gật đầu, buông tay anh ra, " Anh đi đi, em mệt rồi."
Phác Xán Liệt thuận theo cậu, rời khỏi phòng, trước khi đi, vẫn nán lại nhìn cậu một lát.
Tiếng cửa phòng đóng lại, Biện Bạch Hiền thở dài nhìn xuống chiếc vòng cổ. Ba, suy đoán của con có phải là đúng không?
————
Lãnh Phong nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi đăm chiêu trên ghế, bàn tay vẫn vuốt ve mặt đồng hồ khắc hình mỏ neo của mình.
" Thiếu gia, cô Thera lúc nãy đã có mặt tại sào huyệt của Bạch Lang." Anh nhanh chóng báo cáo thông tin mình vừa nhận được.
" Cứ cử người quan sát từ xa đi." Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Phác Xán Liệt nhìn tên người gọi đến, tay ý chỉ Lãnh Phong ra khỏi phòng rồi nhấc máy lên nghe.
" Con dâu của ta đã nhận được món quà ấy chưa?" Người bên kia giọng trầm thấp nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.
" Nhận được rồi."
" Nếu không vì con khẳng định sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này trong vòng ba tháng nữa thì đừng mơ ba tặng cho cô ta ấn vật của Park."
" Ba, trong gia tộc Park, có ai tên là Nam Cung Ngự không?" Phác Xán Liệt bỗng nhiên hỏi.
Đầu giây bên kia im ắng một hồi lâu, tưởng như sẽ không có tiếng trả lời thì một tiếng khàn trầm cất lên, " Sao con biết cái tên đó?"
Phác Xán Liệt là người thông minh, đương nhiên hiểu được thanh ý bên trong lời nói của ba mình. Cái tên Nam Cung Ngự kia không đơn thuần rồi.
" Trả lời câu hỏi của con đi."
" Nam Cung Ngự chính là chồng cũ của mẹ con."
Bàn tay cầm điện thoại của Phác Xán Liệt khựng lại.
" Ông ta chính là chồng cũ của mẹ con. Mười mấy năm trước đã chết rồi, bị chính mẹ con cho người tới ám sát." Đầu giây bên kia vẫn nói bằng giọng trầm thấp.
" Tại sao mẹ lại giết ông ta?"
" Đến cả ta cũng không biết nữa. Sau khi ám sát ông ta, tâm trí mẹ con cũng dần không ổn định, trở thành bộ dạng như ngày hôm nay." Bên đầu giây là giọng điệu đầy buồn bã của ba anh. Bao năm rồi, trước mắt mọi người, ba luôn luôn là Thần nhưng trước mắt mẹ anh, ba lại chỉ là một người đàn ông già.
" Bà ấy vẫn ổn chứ?" Phác Xán Liệt bỗng hỏi.
" Vẫn ổn, thỉnh thoảng hay phát bệnh, lúc nào cũng gọi tên con."
Phác Xán Liệt im lặng.
" Liệt, sắp xếp về Ý một chuyến. Thăm mẹ."
Tiếng di động tút tút một đường dài. Phác Xán Liệt vẫn nắm chặt máy trong tay. Trước mắt anh lại hiện lên bộ dạng của mẹ. Đầu tóc rối tung, đôi mắt mờ đục, da dẻ trắng xanh chạy tới nắm tay anh, " Liệt, sao lại về đây, chạy đi, con quái vật ấy đang đến tìm con. Hắn ta sẽ giết con."
Anh không dám về Ý thăm mẹ là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, bệnh của mẹ sẽ tái phát.
Đột nhiên cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Lãnh Phong hốt hoảng nhìn anh, " Không hay rồi, thiếu phu nhân trúng độc."
Phác Xán Liệt không còn bình tĩnh, vội chạy ra khỏi phòng.
—————-
Vu Trạch nhìn kết quả xét nghiệm máu, đôi mày màu trắng co lại. Anh ta nhìn người đang nằm trên giường, tặc lưỡi thở dài.
" Còn nhớ vụ năm xác chết của sát thủ Hắc Đế cách đây một tuần ở Anh không?" Anh ta hỏi Phác Xán Liệt.
" Có."
" Hôm ấy tôi đi làm giám nghiệm, biết gì không, trong máu của bọn chúng, có chất độc này. Mà thứ độc này thường chỉ dùng cho bọn sát thủ của Hắc Đế, là công cụ để chúng tự tử thể hiện lòng trung của mình." Vu Trạch đưa ra mấy mẫu xét nghiệm mà mình thu hoạch được.
" Không thể thế được. Độc mà bọn chúng ăn chết trong tức khắc, còn độc trong người cậu ấy...." Phác Xán Liệt rối loạn.
Vu Trạch bật cười, " Anh nhầm rồi. Bọn sát thủ của Hắc Đế sẽ nhận nhiệm vụ trước một tuần và kể từ thời gian chúng nhận nhiệm vụ thì chúng sẽ phải uống loại độc đó. Nếu chúng hoàn thành nhiệm vụ, trở về bản doanh của chúng, nhận thuốc giải. Còn nếu không hoàn thành, độc sẽ giết chúng từng ngày từng giờ. Thời gian kể từ khi độc phát tác cuối cùng sẽ chỉ có đúng hai ngày."
Phác Xán Liệt nắm chặt tay lại, rõ ràng, mấy ngày nay, anh đã canh chừng rất cẩn thận, sao lại có kẻ thừa cơ.... Đột nhiên, cả người anh run lên. Chẳng lẽ là người đó.
" Cũng lạ thật, dưới vòng tay của anh mà vẫn có khả năng hạ độc được." Vu Trạch tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Phác Xán Liệt, như nhận ra điều gì, " Kẻ hạ độc phải chăng rất gần."
Ngoài bầu trời, sấm rạch ngang, che khuất đi ánh dườn, mây đen kéo đến, nhấn chìm thế giới vào màn mưa.
—————
Khi Thera bước chân vào nhà hàng thì đã được phục vụ đưa tới bàn đặt sẵn. Ngồi nhâm nhi li rượu vang một cách bình thản chính là Biện Tử Dương. Thera đẩy ghế ra, tự mình ngồi xuống, đôi chân vắt chéo đầy dụ hoặc.
" Chủ nhân, cô có phải đến hơi muộn không?" Biện Tử Dương chú ý tới người con gái khoác lên mình bộ cánh đầy khiêu gợi đối diện, giọng nhàn nhã hỏi.
Thera đá mắt đầy dụ hoặc, môi đỏ nhếch lên, " Xử lí bọn Bạch Lang."
Phục vụ đi tới đặt trên bàn một li vang đỏ, Thera cầm li lên nhìn màu đỏ sóng sánh trên pha lê.
" Có lẽ đã sớm phát độc rồi." Cô nhẹ nhàng nếm thử rồi mỉm cười nói với Biện Tử Dương.
Biện Tử Dương cười lạnh, " Cô hạ độc bằng cách nào?"
Thera bình thản, " Tôi bôi phấn độc lên mặt dây chuyền."
Người đàn ông trước mặt vẫn duy trì ánh mắt đầy tia lạnh.
" Chỉ là không ngờ, một người như anh cũng có thể nhẫn tâm hạ độc với người mình yêu đấy." Thera đặt chiếc li xuống bàn, thanh âm pha lê chạm đá cũng thật kích thích. " À, tôi quên mất. Anh là sát thủ ra từ cái lò luyện Hắc Đế mà, mấy cái tình cảm nữ nhi tình trường ấy sao để vào mắt được phải không?"
" Chủ nhân, cô cũng thật để ý tôi." Biện Tử Dương sóng mắt hơi run, ngón tay gõ trên thành li.
Thera bật cười, " Tám tỉ đô của tôi sao có thể tiêu trong hoang phí. Ở cuộc đấu giá sát thủ của Hắc Đế, chính anh là người đã khiến tôi móc túi một số tiền khổng lồ như vậy thì làm sao có thể biến nó trong ván bài đỏ đen được."
Biện Tử Dương nheo mắt nhìn cô ta, anh nhận ra cô ta giống với một kẻ, cách hành xử của cô ta giống hệt hắn. Người mà hắn đang nghĩ tới chính là ông trùm dầu mỏ châu Âu - Kay Ktash. Anh đã từng là sát thủ dưới trướng anh ta nên vẫn nhận ra Thera giống như bản sao nữ của hắn. Tuy nhiên điều khiến hắn ấn tượng hơn về cô Thera này chính là đôi mắt, hắn từng bắt gặp đôi mắt màu hạnh nhân này trong bức tranh treo ở nhà Kay. Nếu nhìn kĩ thì sẽ để ý, hai con ngươi trên giấy và trên khuôn mặt của người con gái này sẽ hoà làm một.
" Thera, cô có biết người này không?"
" Ai?"
" Kay Ktash."
Tay đang nắm li của người con gái ấy bỗng nắm chặt lại, sóng mắt hơi biến chuyển nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái cũ. Phải là người rất tinh ý mới nhận ra được điều này. Khoé môi Biện Tử Dương cong lên, cô chủ nhỏ này của anh thật thú vị.
" Người anh nói là ông trùm dầu mỏ châu Âu ư?" Thera đánh mắt lên hỏi anh ta.
" Đúng vậy."
" Quả thật tôi biết một người tên Kay nhưng không phải là nhân vật phong vân mà anh nhắc tới."
" Ồ."
" Nhưng tại sao anh lại nhắc đến tên anh ta?"
" Chắc là vì cô cho tôi cảm giác giống với hắn."
" Cậu thật nhàm chán."
" Chủ nhân, chúng ta vẫn là nên vào công việc chính." Biện Tử Dương rót đầy rượu cho Thera.
Khi Thera lái xe về tới nhà thì thấy trước cửa đã có hai chiếc xe đen sang trọng dừng sẵn ở đó. Không cần phải nghĩ cũng biết là ai, nhanh thật.
Xe thể thao màu đỏ dừng trước nhà chính, Thera ung dung đi vào. Người nào đó ngồi trên ghế đang lạnh lẽo nhìn cô.
" Anh đến sớm hơn em dự tính." Thera cởi chiếc áo choàng vứt lên ghế, ngồi thoải mái xuống lớp nệm êm ái rồi rót cho mình một li rượu.
" Tại sao lại làm như vậy?" Phác Xán Liệt tay nắm chặt, đôi mắt lạnh nhìn cô.
" Trước đây em làm cái gì cũng chỉ vì một lí do mà." Thera uống cạn li rượu, hơi men dần khiến cô hưng phấn.
Phác Xán Liệt bỗng dưng đứng dậy, vứt một đống ảnh xuống cho cô. Trong đó đều là những thi thể bị giết một cách dã man. Xung quanh hiện trường chỉ toàn thấy máu. Thera nhặt một tấm hình lên. Người trong đó tay chân bị bẻ gãy không còn hình thù, khắp người đầy vết dao đâm. Cô nhếch môi, " Anh cho em xem mấy cái này là để em hối cải về tội ác của mình ư?"
Phác Xán Liệt không kìm nổi sự tức giận, " Sao em lại trở nên như vậy?"
" Tại sao ư?" Ngón tay trắng nõn sơn màu vuốt trên mái tóc màu đỏ rượu, đôi mắt màu hạnh ngân bây giờ không rõ biểu tình, ác độc có, kiêu ngạo có....bi thương cũng có. " Giết người còn cần lí do."
Thái độ không coi ai ra gì của Thera đã thành công chọc giận Phác Xán Liệt. Anh rút súng ra, chĩa thẳng về phía cô ta, " Được, em giết ai anh cũng không quan tâm nhưng sao lại là cô ấy hả? Biện Bạch Hiền chưa từng đối với em...."
" Cậu ta chưa từng đối với em ác độc như lũ các người nên em không có quyền giết cậu ta sao?" Thera ngắt lời của Phác Xán Liệt, hét lên. Dòng lệ chảy xuống từ đôi mắt đã đập tan sự kiêu ngạo của người con gái.
" Em hận ông ta, hận anh, hận cả gia tộc Park. Vì cái gì, vì cái gì mà Kay phải bán mạng cho các người để cuối cùng bị đối xử tàn bạo như vậy chứ? Phác Xán Liệt, anh nói đi, chẳng phải anh là ông chủ của đế chế dơ bẩn kia sao, anh nói cho em biết, tại sao thảm đỏ dưới chân các người là được nhuộm từ máu của Kay." Giọng của người con gái ấy, xé rách màn mưa ngoài trời, hoà cùng tiếng sấm như lời than khóc.
Đột nhiên một loạt phát súng bỗng bắn lên, trên bức tường đã xuất hiện mấy lỗ thủng. Thẩm Hạ Thiên ném mạnh khẩu súng, thanh âm va chạm vang lên cùng với tiếng thuỷ tinh vỡ.
" Ngày mai, đem thuốc giải đến." Phác Xán Liệt dường như đã bình tĩnh hơn, giọng đã quay trở về như lúc đầu. Bước chân anh nặng nề rời đi.
Nhưng chưa ra khỏi cửa, tiếng người con gái phía sau đã vang lên, tựa như kim đâm vào da thịt, " Dựa vào cái gì mà chỉ mình anh mới có thể làm tất cả vì người anh yêu mà em thì không thể?"
Phác Xán Liệt đứng lại, " Dựa vào việc anh không yêu một cách mù quáng như em."
Thera đột nhiên bật cười lên như một kẻ điên, " Rồi anh sẽ thấy, cái thứ tình yêu của anh nó đê hèn như thế nào. Sau này, khi anh trở về Ý, anh sẽ hiểu được cảm giác của em, yêu mà không thể đến với nhau."
Phác Xán Liệt quay lại nhìn cô, thở dài, " Thera, Kay chưa chết, anh ấy vẫn sống."
Tiếng sấm đánh rạch ngang trời, tiếng cười đã ngừng bặt.
" Anh nói cái gì?" Thera bật dậy, chạy tới níu tay Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt vùng tay ra, " Ngày mai đem thuốc giải đến rồi anh sẽ cho em tung tích để tìm hắn ta." Nói rồi anh liền rời đi.
Khi vệ sĩ đón anh vào trong xe, điện thoại rung lên, " Thiếu gia, phu nhân mất tích rồi."
Phác Xán Liệt dây thần kinh căng thẳng lên, anh ném mạnh điện thoại xuống đất, " Lũ ăn hại."
Trong toà biệt thự kia, người con gái đang quỳ rạp trước cửa bỗng nhiên khoé môi cong lên, tiếng cười lại lần nữa hoà cùng tiếng sấm. Đôi mắt ngân hạnh tuy vẫn ướt nước mắt nhưng đã nhuốm đầy tia độc ác.
____________________________________
Chanyeol với Sehun về Việt Nam mà không đu được muốn khóc ghê luôn T.T
2 chap này tặng mấy bạn vì đã để mấy bạn đợi quá lâu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro