Chap 10
Lúc này Khánh Tú mới thôi tự kỷ mà nhìn xuống, dưới người cậu là một tên con trai phải nói sao nhỉ? Phải rồi! Là một mỹ nam cực baby, tóc cậu ta ướt sủng trông rất quyến rũ. Đôi mắt trông veo một mí, nước da trắng không tì vết, mũi cao, môi hồng nhưng ngặt nỗi........... cậu ta đang nhìn cô với đôi mắt hừng hừng lửa.
Khánh Tú vẫn không hề nhúc nhích mà đảo mắt qua lại suy nghĩ :
'Sao anh ta nhìn mình kì thế nhỉ? Mình đã làm gì anh ta à? Hay là tại ganh tị sắc đẹp của mình nên mới như thế.... '
- LEO XUỐNG!!!!
Tiếng quát làm Khánh Tú giật bắn mình, cậu ngồi sang một bên nhìn cậu ta trân trân. Mãi đến khi ngồi dậy, cô mới biết là người đối diện chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.
- ÁAAAAaaaaaaaa........................
Khánh Tú hét lên mở cửa đẩy cậu ta ra khỏi phòng, miệng không ngừng hét
- Đi ra! Anh là đồ biến thái! Đi ra mau!
Ông này dô phòng người ta còn chửi người ta biến thái nữa. Người ta biến thái chắc ổng biến chất quá! Về phần người kia bị cậu đẩy ra khỏi phòng của mình một cách vô cớ thì đâm ra "đã cáu nay càng cáu hơn".
- Cậu làm gì vậy? Nè! Nè!
- Đi ra! Đi ra cho tôi!
"Rầm"
Vừa dứt lời thì cánh cửa đóng sầm lại bỏ anh ta ở ngoài với bộ mặt ngơ ngác như con tê giác. Anh vừa đập cửa vừa hét
- THẰNG KIA! CẬU MỞ CỬA RA CHO TÔI!
"Rầm... rầm.... rầm"
- MỞ CỬA RA NHANH LÊN! CẬU BIẾT CẬU ĐANG LÀM GÌ KHÔNG HẢ?
Mấy vị khách phòng kế bên nghe ồn ào mở cửa ra xem xét. Cảnh tưởng cậu quấn khăn tắm đứng ngoài hành lang nhanh chóng đập vào mắt họ. Nhân viên dọn phòng đứng gần đấy cũng lời ra tiếng vào. Mặt cậu tối sầm lại, phen này sẽ không để cho thằng điên đó thoát. Cậu lập tức vào phòng một vị khách gần đấy gọi nhờ điện thoại.
Chưa đầy 5 phút sau, tiếp tân khách sạn đã mang chìa khóa lên đến. Cánh cửa phòng được mở ra và theo sau đó là gương mặt của Khánh Tú đang cười trừ
- Xin.... xin ... lỗi anh nha!
Cậu ta mở cánh cửa một cách bạo lực rồi hừ lạnh một cái
- Cậu uống thuốc chưa? Bệnh viện tâm thần nào mà dũng cảm dám thả cậu ra sớm thế hả? - giọng nói đầy vẻ bực tức.
Khánh Tú hấy có người nói mình điên nên nộ khí xung thiên. Cậu nhóc gân cổ lên quát lại
- Nè! Anh nói như thế với một đứa con trai xinh xắn như tôi á? - hình tượng mất hết trơn hết trọi.
Cậu ta đứng dựa lưng vào cửa nhếch môi một cái
- Có thể là cậu xinh nhưng thần kinh lại chả có ổn định.....
Khánh Tú ại càng nổi điên hơn, dám nói mình không ổn định sao? Tên chó chết chán sống rồi à? Máu giang hồ nổi lên, cậu gầm gừ
- Đừng mang tôi ra đùa giỡn nhá! Tôi mà cáu là đổ máu tôi cũng chơi đấy!
- Côn đồ thế cơ à? Thế cậu làm gì tôi? Tôi nói đúng chứ có sai đâu! - cậu ta nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- Anh.... anh...
- Không biết từ cái lỗ nào chui ra tự dưng xông vào phòng người khác, đã vậy còn đẩy người ta ra ngoài nữa.
- Anh.... anh... Hừ được lắm! Tôi đã xin lỗi rồi mà anh còn muốn gì nữa?
- Thế tôi lột sạch quần áo của cậu sau đó quăng cậu ra đường rồi xin lỗi cậu có được không? - cậu ta khoanh tay hất mặt.
Khánh Tú ức muốn trào máu họng luôn mà không làm được gì cậu ta, cậu nhóc chỉ thẳng vào mặt cậu mà hét
- Anh có ngon thì lột thử coi! Tôi chấp cả dòng cả họ nhà anh đấy! Có ngon thì tới đây coi ai lột ai cho biết!
- Là cậu nói đấy nhá!
Cậu ta chực tiến lại gần cậu thì cái khăn tắm bất ngờ bị tuột xuống. Hai con mắt Khánh Tú muốn lọt ra ngoài. Mọi người thử đoán xem cậu nhóc thấy cái gì nào????
- ÁAAAAAAaaaaaaaaaaaaaa...............
"Bốp"
"Phịch"
Hoảng quá nên cậu nhóc quơ đại cái gạt tàn gần đấy chọi trúng đầu cậu nhóc (thôi rồi). Khánh Tú hoảng quá nên cầm túi xách tông cửa chạy thục mạng. Ngày hôm nay toàn chạy là chạy, mặt cậu nhóc vẫn còn đỏ bừng. Trời ơi! Người ta còn trong sáng cơ mà, lỡ thấy rồi làm sao bây giờ??
Vừa chạy vừa suy nghĩ, Khánh Tú tự nhận thấy mình cũng hơi thất đức. Nhỡ đâu tên đó chết luôn thì chẳng phải cậu thành kẻ giết người à? Không được rồi! Cậu chạy đến quầy tiếp tân khách sạn nói với cô nhân viên
- Làm ơn cho người lên phòng 407 có người đang bị thương.
Cô nhân viên nhìn bóng Khánh Tú chạy đi rồi lập tức thông báo với bảo vệ và gọi xe cấp cứu. Mọi người càng nháo nhào hơn vì biết đó chính là phòng của cậu chủ!
Về phần cậu nhóc thì bất tỉnh trên sàn nhà, cố trút hơi thở cuối cùng mà gầm gừ
- Thằng.... nhóc chết tiệt! Ta... sẽ ....báo.... thù!
Dứt câu thì bất tỉnh nhân sự luôn. Cái gạt tàn "hun" một phát không ngất mới lạ. Mấy người bảo vệ cùng với tiếp tân khách sạn vừa lên đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.
- Cậu chủ! Cậu không sao chứ?
- Gọi xe cấp cứu mau!
*Kim Chung Nhân: 17 tuổi cao 1m80, con trai của Kim chủ tịch đồng thời là người thừa kế tập đoàn Kim thị. Rất thông minh, vừa giành được học bổng của Paradise School. Sở hữu gương mặt đẹp trai cùng với nước da nâu quyến rủ nên có rất nhiều fan nữ. Đôi khi hay làm mấy chuyện ngớ ngẩn, thuộc dạng khùng vô đối. Sẽ là đối thủ với Khánh Tú trong thời gian tới.
...............................................
"Kétttt..."
Chiếc xe thắng muốn chổng hai bánh sau, Khánh Tú mở cổng rồi chạy cái ù vào nhà như ma đuổi. Cậu nhóc quăng mấy túi đồ lên ghế rồi chạy vào nhà vệ sinh hất nước lia lia. Tội nghiệp! Chắc bị ám ảnh đây mà.
Nó và hắn đi học về thì thấy có một ông cụ đứng tuổi và hai cô gái đứng trước cổng. Ông ta mặc áo vest rất lịch sự, tóc đốm bạc. Hắn nhận ra ông trước tiên nên lập tức bước đến
- Lâm quản gia! Ông làm gì ở đây?
Ông ta và hai cô người hậu cúi đầu kính cẩn
- Chào cậu chủ!
Mặt nó ngơ ngác nhìn hắn
- Ai thế Xán Liệt?
- Ông ấy là quản gia của gia đình anh, đây là hai cô người hầu.
Nó gật đầu ậm ừ, ông quản gia thưa
- Cậu chủ! Theo lệnh của bà chủ tôi sẽ phụ trách những chuyện trong nhà giúp 2 cậu. Bà chủ nhắn là phải cẩn thận coi trọng sức khỏe và chăm sóc 2 cậu chu đáo, bà muốn được bồng cháu.
Hắn và nó nuốt nước bọt cái ực. Phen này bị giám sát rồi. Hắn giả vờ cười cười
- Thế ông vào nhà trước đi nhé! Tôi có chuyện cần nói với vợ tôi!
Ba người cúi chào rồi bước vào trong nhà. Hắn và nó chụm đầu lại thì thầm.
- Phen này coi như hết cứu rồi! Cha già đó nổi tiếng dòm ngó đấy, mẹ anh mà biết chuyện thì nguy.
- Thế giờ làm sao? - nó nhíu mày.
Hắn cười gian tà, nhích sát lại gần tựa vào người nó
- Em cho anh dọn về phòng là ok rồi!
- Được thôi! - nó đứng lên đi thẳng vào nhà làm hắn té chỏng gọng. Vậy mà hắn lại vui muốn điên.
Mọi thứ lại trở về vị trí như ngày đầu, đồ đạc hắn được dọn sang phòng nó một cách bí mật. Ông quản gia mà biết được thì mách nữa mắc công. Nó vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra.
*Tối hôm đó
Sau khi dùng bữa thì cả hai quay về phòng. Nó ngồi gác chân lên bàn học quay bút, chả biết nên làm gì bây giờ nữa. Trong khi đó thằng chồng Thiếu Bang Chủ của nó vừa coi phim Oggy và Ba Chú Gián vừa cười sằng sặc. Hic! Bó tay!
- Ê Xán khùng! - nó gọi.
- Gì hả vợ? - hắn quay sang nhìn nó.
Nó lấy tay chỉ về khoảng tường trống giữa căn phòng
- Tôi muốn lấp một cái gương lớn ngay chỗ đó!
- Ờ mai anh lấp cho! - hắn xem tivi tiếp.
- Không thắc mắc hả?
- Biết rồi thì thắc mắc chi nữa.
Hắn cười cười. Hắn đã phần nào nắm rõ được sở thích của nó nên có gì đâu mà phải thắc mắc.
*Giờ đi ngủ
Nó leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, thấy hắn xách cái gối đi te te lại ghế sôfa nên nó bảo
- Anh lên giường ngủ đi! - nói ra xong câu này mặt nó ngượng ngùng thấy rõ.
Hắn cứ tưởng mình nghe lầm nên quay sang nhìn nó chớp chớp mắt
- Em nói gì cơ?
Nó lấy tay chỉ lên giường rồi bảo
- Em nói anh lên đây ngủ đi! (tự dưng thay đổi cách xưng hô luôn)
Hắn đơ mặt ra nhìn nó hết nói nên lời luôn. Hắn nhảy phóc lên giường bằng vận tốc ánh sáng rồi kéo chăn ngang người. Cái thái độ con nít gì đây? Nó cười hắn rồi cũng nằm xuống. Nhưng trước khi ngủ phải làm một chuyện trọng đại, đó là lấy gối ôm để chính giữa hai người.
- Anh nghĩ không có cái này sẽ thuận lợi hơn mà! - hắn ngồi dậy nhăn nhó.
Nó nghiêm giọng
- "Thuận lợi" cái gì?
- À không! Không có gì hết! - hắn cười trừ.
- Lại tắt đèn đi rồi đi ngủ! - nó ra lệnh rồi nằm xuống.
Hắn xụ mặt lủi thủi đi tắt đèn trông rất đáng thương. Nó thầm mỉm cười rồi kéo chăn lên tìm đến giấc ngủ.
.............................................
*Sáng hôm sau
Ánh sáng rọi vào căn phòng của đôi vợ chồng trẻ. Nó lấy tay che mắt lại vì chói. Như cảm thấy có cái gì lạ lạ, nó nhìn sang bên cạnh. Hắn và nó nằm chung một cái gối, tay hắn vòng sang ôm eo nó để ngủ. Cái gối ôm hôm qua cũng chả biết đã bị hắn quăng đi đâu rồi. Tên Xán Liệt này nguy hiểm quá nhỉ?
Nó nằm bất động hồi lâu, muốn tung cho hắn một cước quá đi chứ. Hơi thở của hắn cứ phả vào mặt đó đều đều. Cự ly của cả hai rất gần, gần đến nổi nếu nó quay mặt sang thì môi sẽ chạm môi ngay lập tức. Tim nó lại đập liên hồi, mặt nó hơi nóng nóng. Nó ngó sang cái đồng hồ bên cạnh. Thôi tiêu rồi!
- Xán! Xán à! Thức dậy đi! - nó vỗ vào mặt hắn.
- Hơ.... chuyện gì thế? - hắn dụi mắt ngồi dậy, đưa bộ mặt say ke nhìn xung quanh.
Nó tốc chăn ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh
- Nhìn đồng hồ đi rồi biết!
Cái đồng hồ chỉ đúng 8h, hắn chết điếng
- Thôi rồi!
Lập tức chạy đi thay đồng phục, soạn bừa vài cuốn sách để vào cặp. Cả hai lên chiếc môtô chạy như điên khiến ai cũng phải tránh hết vào lề.
*Tại Paradise School
- Tên Thế Huân đáng ghét, khó ưa! Báo hại người ta quỳ gối muốn rụng cặp chân luôn.
- Xin lỗi mà! - Thế Huân xụ mặt.
- Sao không trang điểm cho kĩ vào để chiều rồi đi học luôn? Đã dặn bao nhiêu lần là đừng đi trể rồi mà không chịu nghe. - Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi.
Số là Thế Huân và Lộc Hàm đi trể nên bị thầy Văn phạt quỳ gối trước cửa lớp. Cậu uất ức vì tại Thế Huân mà cậu mới đi trể. Thầy Văn là người nổi tiếng có tính kỷ luật, đi trể ngay tiết ông ta thì coi như xui rồi.
- Các em biết không? Hiện nay giáo dục được quan tâm số một ở các quốc gia từ nhỏ đến lớn. Dù sao các bậc thánh nhân cũng đã từng có câu:"Học không bao giờ muộn cả......
- Thế sao em đi trể thầy lại không cho em vào lớp ạ? - Lộc Hàm ló đầu vào ngắt lời ông thầy làm cả lớp bật cười.
"Hahaha....hahaha"
Ông thầy nổi điên chỉ tay về phía cửa
- Em quỳ ở đó cho đến hết tiết này cho tôi! Đã đi trể mà còn kiếm chuyện nữa hả?
Lộc Hàm bĩu môi rồi quay ra ngoài. Thiệt tình quỳ như vậy chắc đẹp mặt lắm nhỉ? Đang thở dài ngao ngán thì nó và hắn vừa vào đến. Thế Huân nhìn hắn cười gian
- Đêm qua làm gì mà hôm nay thức trể thế?
- Làm cái đầu mầy! Đi vào lớp không thì bảo? - hắn mắng.
- Con đang bị phạt cha nội ơi!
- Mầy quên trường này ai đứng tên à? Nói một tiếng là cho vào ngay thôi mà!
- Thế mà không nói sớm, làm hại quỳ từ sáng đến giờ.
Bốn người kéo nhau vào lớp. Hai tiết Văn đầu có vẻ tạm ổn vì nó bận ngủ còn Lộc Hàm thì bận soi gương. Hôm nay có thú vui mới đấy, vừa soi vừa lầm bầm thế này nữa này
- Ai dám chạm vào mặt ta, ta sẽ giết kẻ đó.
- Hôm nay uống lộn thuốc hả trời? - Thế Huân nhìn Lộc Hàm một cách kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro