Chap 12

Cuối cùng cũng hết giờ làm bài, cả đám nộp bài rồi xách cặp ra về. Riêng Khánh Tú thì bị Chung Nhân kéo lại. Chờ trong lớp chỉ còn hai người, Khánh Tú vùng vẫy

- Buông ra coi!

- Cậu định bỏ trốn hả?

- Ai đồn? Tui có nói là bỏ trốn đâu! - Khánh Tú đáp.

Bỗng Chung Nhân yên lặng, tay vẫn siết chặt cổ tay của Khánh Tú . Bỗng mặt cậu đỏ lên, ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ làm Khánh Tú cứ ngẩn ra. Cậu đúng là đẹp trai thật! Gương mặt không tì vết lại thêm đôi mắt một mí đáng yêu nữa. Hình như có điều gì đó khó nói trong cậu thì phải.

Khánh Tú chăm chú ngắm Chung Nhân , cậu nhóc cảm thấy trong mình có tí gì đó rung động. Tim cậu cứ nhảy múa tưng bừng. Bỗng Chung Nhân nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc, miệng cố nặn ra từng chữ

- Hôm...đó.... cậu... cậu.... thấy gì rồi?

Khánh Tú bật cười trong vô thức, Chung Nhân thấy cậu cười thì ngượng càng thêm ngượng.

- Nói đi chứ! Cười cái gì mà cười?

- Anh nghĩ tôi thấy cái gì thì tôi thấy cái đó đấy! - Khánh Tú cười gian.

Cậu nhóc định xách cặp bỏ đi nhưng Chung Nhân đã kéo tay cậu lại

- Nếu cậu thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!

Khánh Tú bật cười

- Cái gì? Chịu trách nhiệm á? Haha....

- Cậu..... - Chung Nhân tức lắm mà không làm gì được.

- Cậu sao con? Cậu đẹp quá phải hong?

- Rốt cuộc cậu có chịu trách nhiệm hay không?

- Không bao giờ và đừng mong chờ! - Khánh Tú chu mỏ tuyên bố.

Chung Nhân giơ cao cái điện thoại trên tay làm nụ cười của Khánh Tú tắt ngấm. Để người ta bắt được thóp rồi còn trả treo được cái gì nữa. Khánh Tú gầm gừ

- Anh ngon lắm! Bây giờ anh muốn sao?

- Sao? Sợ rồi à? Để từ từ tôi suy nghĩ cái đã! Mai gặp! Bye bye....

Chung Nhân cười hài lòng xách cặp đi thẳng để lại Khánh Tú ở phía sau với cái đầu như ngọn núi lửa. Đúng là oan gia! Kiếp trước cậu mắc nợ Chung Nhân chăng?

*Sáng hôm sau tại trường

Khánh Tú và Chung Nhân mặt đối mặt, bốn người kia thì đứng từ xa nhìn hai đứa. Không biết sáng sớm định làm trò mà thấy căng dữ hong biết.

- Suy nghĩ ra chưa? Anh muốn gì? - Khánh Tú bắt đầu cuộc đối thoại.

- Tôi muốn cậu là nô lệ của tôi kể từ hôm nay. - Chung Nhân hùng hồn tuyên bố.

- CÁI GÌ??? - Khánh Tú hét lên.

- Bất cứ khi nào tôi gọi cậu phải có mặt, tôi sai cái gì cũng phải làm.

- Sáng đi học chưa uống thuốc hả? Hay là uống lộn thuốc chuột nên ba trợn rồi? Còn khuya nhé! - Khánh Tú khoanh tay quay mặt sang hướng khác.

- Được thôi! Là cậu nói đấy nhé! Năm phút nữa cảnh sát sẽ đến đón cậu. - Chung Nhân cười đểu.

- Khoan đã.....

Khánh Tú đảo mắt qua lại suy nghĩ. Đường đường là công tử tập đoàn Hắc Long lừng danh thế giới mà đi làm nô lệ cho người khác ư? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, làm nô lệ cũng đỡ hơn ở tù. Thôi thì tới đâu hay tới đó. Cầu mong cho tên này đừng lên cơn động kinh mà đòi báo cảnh sát nữa là được rồi.

- Tôi... tôi... đồng ý! - Khánh Tú ngập ngừng nhìn Chung Nhân . - Nhưng khi nào thì tôi được tự do?

Chung Nhân sờ cằm ra vẻ suy nghĩ

- Ưm để coi.............. Khi nào tôi có bạn gái thì tôi trả tự do cho cậu.

- Cái gì? Thế nếu anh không có bạn gái thì tôi phải phục vụ cho anh suốt đời à?

- Cậu có mơ cũng đừng mơ cao thế chứ! Nhìn mặt tôi xem, đời nào mà ế được! Bây giờ để cho chắc tôi sẽ làm một bản hợp đồng.

....................15 phút sau................

- Xong rồi! Hợp đồng thì mỗi đứa một bản cấm anh lật lọng!

Khánh Tú quăng cho Chung Nhân tờ hợp đồng, bản thân cũng cất riêng một bản. Cũng may là ban nãy đã sơ tán các thành viên trong lớp ra ngoài. Nếu không thì hai đứa nhóc này lại tạo scandal mất.

Bốn đứa tròn mắt nhìn Khánh Tú và Chung Nhân chí chóe. Đúng là một sự tai hại khi để hai đứa này chạm mặt nhau.

Trong khi đó thì Thế Huân cứ ngồi cười một mình suốt. Trạng thái này được duy trì từ lúc vừa đặt chân vào trường cho đến bây giờ. Hắn huých vai Thế Huân

- Ê! Uống thuốc chưa? Làm gì mà ngồi cười như thằng điên vậy?

- Mầy thì biết cái gì trong trái ổi! - Thế Huân nói rồi quay sang hướng khác cười tiếp.

Hắn khó hiểu nhìn Thế Huân còn nó thì để ý Lộc Hàm hôm nay cũng rất lạ. Suốt buổi không ngồi quay mặt ra ngoài thì cũng úp mặt xuống bàn. Nói chung là không nói chuyện với Thế Huân như mọi bữa nữa. Mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì ta quay lại đêm hôm qua nhá!

*Flashback

Lộc Hàm vừa bước ra khỏi shop quần áo, trên tay cậu xách đầy đồ. Dĩ nhiên tài xế chở cậu đi chính là "osin Thế Huân" rồi. Do lúc nãy anh than mỏi chân nên cậu bảo anh đến chỗ đậu xe để đợi.

Đang bước ngon trớn bỗng cậu sững lại. Bên kia đường là Thế Huân đang dựa vào chiếc mui trần của anh, bên cạnh anh là một cô gái chân dài rất đẹp. Hình như họ đang trò chuyện với nhau thì phải. Lộc Hàm đứng đó, cậu không muốn quấy rầy họ nhưng không hiểu sao cậu thấy rất buồn.

Cô gái đó từ từ tiến đến gần và đặt lên má của Thế Huân một nụ hôn ngọt ngào. Lộc Hàm sôi máu não, cậu lầm bầm chửi rủa tên Thế Huân háo sắc mất nết.

Bên kia đường hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Lộc Hàm chỉ biết đứng bên đây chờ đợi thôi, cậu không muốn đối mặt với người đẹp hơn mình. Cậu sợ Thế Huân sẽ thích cô gái đó hơn. Mãi một lát sau cô gái đó ghé tai Thế Huân thì thầm, không biết cô ta nói gì chỉ biết là Thế Huân bật cười. Anh vẫy tay với cô ta và rồi cô ta bước đi.

Đến lúc này Lộc Hàm mới băng qua đường và tiến đến gần Thế Huân . Cậu nhìn theo bóng cô gái đó rồi nhìn anh

- Ai thế? Bạn gái anh à? - giọng của Lộc Hàm pha lẫn tò mò và hờn dỗi.

- Không nói cho cậu biết! - Thế Huân đút tay vào túi quần ý muốn trêu Lộc Hàm , thực ra trong lòng anh đang cười thầm.

- Nhưng tôi muốn biết! - Lộc Hàm có phần nghiêm túc trong lời nói.

- Cậu biết làm gì? Mà sao hôm nay tự dưng quan tâm đến chuyện của tôi thế? Trông thái độ cậu lạ lắm đấy! Trông giống như là.....

- PHẢI! TÔI THÍCH ANH ĐẤY! - Cậu mất kiên nhẫn trước thái độ đùa giỡn của Thế Huân , vì vậy nên cậu hét lên trong vô thức.

Như thể nhận ra mình mất kiểm soát, Lộc Hàm vội đưa tay bịt miệng, Thế Huân ngạc nhiên nhìn cậu

- Cậu nói gì?

Lộc Hàm đỏ mặt lắc đầu lia lịa

- Không.... không có gì!

Thế Huân khom người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu

- Lúc nãy tôi nghe rõ ràng cậu nói thích cái gì đó mà!

Lộc Hàm lại quay mặt sang hướng khác

- Anh.... chắc anh nghe nhầm rồi!

Thế Huân nghe rất rõ là đằng khác nhưng anh muốn chính miệng cậu nói lại lần nữa. Vì thế nên anh cứ nghiêng đầu theo hướng của cậu

- Cậu nói thích tôi đúng không? Tôi nghe như vậy mà!

Lộc Hàm xua xua tay, mặt đỏ bừng

- Đã nói là không có nói mà! Đi... đi... về đi! Trể rồi!

Cậu nói dứt câu thì phóng lên xe đóng cửa lại. Thế Huân mỉm cười rồi cũng leo lên xe.

*Ở trên xe

- Nè! Lúc nãy cậu nói thích tôi mà phải không?

- Không phải! - Lộc Hàm đưa tay ôm mặt xấu hổ.

*Cả đêm hôm đó tại nhà Lộc Hàm

"Tít...tít"

Tin nhắn từ Osin Hoàng Tử: "Nè! Nói thích tôi lại lần nữa đi, lúc nãy cậu nói thích tôi mà".

Lộc Hàm ôm đầu khổ sở với đống tin nhắn mà Thế Huân gửi. Đúng là xấu hổ quá đi mất. Lỡ miệng thôi mà, bí mật bị phun ra hết rồi còn đâu. Lộc Hàm ơi là Lộc Hàm , sao mà tệ vậy không biết? Biết đối mặt sao với Thế Huân đây? Ôi trời!

Cậu nằm lăn lóc trên giường, hết lăn qua lăn lại thì lấy chăn trùm kín mít. Đúng là hâm hết chỗ nói!

....... end flashback..........

Chuyện nó lâm li bi đát mặn chát thế đấy! Vì thế nên Lộc Hàm không dám nhìn mặt Thế Huân và Thế Huân thì vui quá cười không ngớt.

Giờ giải lao

- Khánh Tú ! Tôi khát nước!

- Khánh Tú ! Lên thư viện lấy sách về cho tôi đi!

- Khánh Tú ! Tôi đói quá, mua dùm tôi phần sandwich!

Khánh Tú chạy tới chạy lui như thằng điên. Sáu đứa kia thì chống cằm ngồi dòm không chớp mắt. Hai đứa nhóc làm thiệt á? Nhìn Chung Nhân ngồi gác chân lên bàn cười khoái chí là hiểu rồi.

"Bộp"

Khánh Tú đặt mạnh hộp bánh xuống bàn, trán cậu đầy mồ hôi. Khánh Tú nghiến răng nhìn Chung Nhân

- Ê! Anh quá đáng vừa thôi nha! Hành hạ tôi thế anh vui lắm hả?

- Thì chẳng phải cậu và tôi đã kí kết bản giao ước rồi sao?

- Được thôi! Kể từ bây giờ tôi không còn tên Khánh Tú nữa mà tôi đổi thành tên Mẹ đấy! Anh có ngon thì gọi tôi bằng Mẹ đi! - Khánh Tú nghiến răng trèo trẹo. (Định đổi rồi mà thôi giữ nguyên chữ "mẹ" 😂)

- Tôi thích gọi cậu là Khánh Tú cơ! Nô lệ Khánh Tú ! - Chung Nhân lè lưỡi.

- Vậy tôi đập gãy tay chân anh rồi tôi sẽ hầu hạ anh như ý anh muốn. Tên chó chết!

Khánh Tú giơ nắm đấm lên thì Chung Nhân đã lớn giọng

- Tôi đã giao lại đoạn phim đó cho em họ và em dâu của cậu rồi! Tôi mà có chuyện gì thì cậu cũng phải ở tù thôi!

Khánh Tú quay lại sau lưng mình, hắn đang giơ cao cái điện thoại có đoạn clip. Mấy đứa kia đứa nào đứa nấy cười gian chưa từng thấy. Khánh Tú ôm đầu than trời, bạn bè tốt thế đấy! Đồng lõa với kẻ địch để hại cậu mới ghê chứ.

*Chiều hôm ấy tại nhà nó

Khánh Tú xách cuốn tạp chí bước ra khỏi phòng. Đi được vài bước thì cậu nghe có tiếng nhạc. Cậu đi về phía đó để xem nhạc phát ra từ đâu. Cậu ghé mắt vào phòng của nó và không khỏi ngạc nhiên.

" Geomeun geurimja nae ane kkaeeona
Neol boneun du nune bulkkochi twinda
Geunyeo gyeoteseo modu da mulleona
Ijen jogeumssik sanawojinda
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Neo mulleoseoji anheumyeon dachyeodo molla "

Những bước nhảy của nó rất khỏe khoắn và điêu luyện. Khánh Tú thích thú xem nó nhảy đến hết bài. Hai mắt Khánh Tú bỗng sáng lên chạy ào vào phòng nó

- Bạch Hiền à! Em nhảy đẹp quá đi!

Nó tiến đến tắt nhạc rồi quay sang Khánh Tú

- Thấy hết rồi hả?

Khánh Tú gật gật đầu, miệng cười tươi. Nó cầm chai nước suối lên tu một hơi rồi bảo

- Thế hết rồi đấy! Ra ngoài đi!

- Thôi mà! Em dạy anh đi ha! - Khánh Tú cũng là fan của Kpop, đã kết Bạch Hiền nay còn kết hơn.

Bạch Hiền khoanh tay dựa lưng vào tường

- Tôi không biết dạy! Thích thì anh tự tập lấy!

Khánh Tú ngồi xuống rồi ngước mặt lên nhìn nó

- Em đừng vô tình với anh như thế được không? Mà nè, sao cái gì em cũng giỏi thế? Đánh nhau này, đua xe này, nhảy nữa... Chẳng bù cho anh cái gì cũng không biết. - Khánh Tú xụ mặt xuống buồn bã.

Thấy cậu nhóc có ý làm thân với nó nên nó cũng không đành lòng bỏ mặt. Thế là nó tiến đến cái máy mở nhạc lên rồi quay sang Khánh Tú

- Nhìn tôi nhảy qua một lần rồi tôi sẽ dạy anh những cái cơ bản!

Hai mắt Khánh Tú sáng rỡ nhìn nó gật gật cái đầu.

" Yo, okay

Na hoksi molla gyeonggohaneunde ( jaldeureo)
Jigeum wiheomhae (so dangerous)
Jakku nareul jageukhajima (geunilla)
Nado nal molla

Sumi jakku meotneunda
Nega nal hyanghae georeoonda
Nareul bomyeo utneunda
Neodo naege kkeullineunji

Nunapi da kamkamhae
Nega tturheojyeora chyeodabol ttaen
Gwitgae gakkawojin sumsori
Nal michige mandeuneun neoin geol

Amudo neol mot boge pume gamchugo sipeo
Neol norineun siseondeul nae ane ireonan
Geosen soyongdori "

Giai điệu sôi động, huyền bí của bài Growl vang lên. Nó thực hiện những động tác khá chuẩn làm Khánh Tú cười thích thú. Hai mắt cậu nhóc sáng lên và tỏ vẻ rất khâm phục.

" Geomeun geurimja nae ane kkaeeona
Neol boneun du nune bulkkochi twinda
Geunyeo gyeoteseo modu da mulleona
Ijen jogeumssik sanawojinda
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Neo mulleoseoji anheumyeon dachyeodo molla "

Hắn ghé mắt vào phòng nhìn hai anh em vừa tập vừa nói chuyện với nhau vui vẻ thì rất hài lòng. Hai người này mà chiến tranh chắc hắn sẽ trốn về Nhật luôn cho coi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro