Chap 17
Tối hôm đó tại bar 2X
Nó và hắn đang ngồi tại bàn VIP, hắn nói là muốn xem tình hình nên nó dẫn hắn đi theo. Lộc Hàm , Diệc Phàm và Tử Thao đang ríu rít bên chỗ phóng phi tiêu.
Mỗi cái quán bar của nó rộng đến mấy trăm mét vuông. Ngoài sàn nhảy, quầy rượu thì nó còn cho lắp thêm máy chơi game, phi tiêu nữa. Nói chung từ A đến Z đầy đủ tiện nghi. Hắn cùng nó nâng ly rồi hỏi
- Em định cho bar Black Dragon xây dựng lại như thế này luôn à?
- Không! Em sẽ nâng cấp nó lên nữa, đó sẽ là lãnh địa Hắc Long Bang để tiện cho anh giải quyết công việc.
- Cám ơn em nhá! Vợ iu chu đáo quá! - hắn cười tươi quàng vai nó.
- Làm như thân lắm ấy! - nó đẩy hắn ra rồi bật cười.
................................................
Cửa quán bar xịt mở, một hot boy đeo kính mát hàng hiệu bước vào. Mấy cô gái trong quán cứ trầm trồ mãi không thôi
- Đẹp trai quá!
- Chuẩn men luôn!
- Oa.... Anh ấy xài toàn hàng hiệu!
Anh ta mặc áo sơ mi trắng kiểu, bên ngoài có thêm chiếc áo khoát màu nâu nạm đinh. Tay đeo chiếc nhẫn đầu lâu lấp lánh, cổ đeo sợi dây trang sức được đặc biệt thiết kế riêng có một không hai. Trên tai đeo chiếc khuyên tai hình xương người được làm bằng vàng thật sáng ánh. Đôi mắt lãng tử được giấu sau lớp kính mát hàng hiệu. Đích thị là những món hàng khủng hiện nay trên thị trường với số lượng có hạn. Anh ta là ai? Là ai?
Người đó từ từ tiến đến chỗ của Lộc Hàm . Cậu cũng tròn mắt nhìn anh. Thông cảm bệnh mê trai tái phát ấy mà. Diệc Phàm và Tử Thao bất động, cả quán bar cũng muốn nghẹt thở. Người đó bất ngờ đưa tay gỡ cái kính mát xuống.
- Oa! Đẹp trai thật đấy!
- Ôi! Hoàng tử hot boy!!!!!
Đám con gái bát nháo lên trong khi mặt Lộc Hàm đang xám xịt. Tưởng ai hóa ra tên Thế Huân . Anh ta tiến đến nháy mắt với Lộc Hàm
- Nhìn tôi mà chảy nước dãi là sao nhỉ?
- Con ói đấy ba! - Lộc Hàm đáp làm Thế Huân tức muốn trẹo bản họng. - Tưởng anh chàng nào hôm nay ghé bar 2X ai ngờ lại gặp bộ mặt cô hồn của nhà ngươi!
- Nè! Cô mê trai vừa phải thôi, trước mặt tôi mà dám nhắc tới thằng khác là sao hả? - Thế Huân bực bội.
- Tui nhắc đến ai thì kệ tui, anh lấy quyền gì cấm chứ? - Lộc Hàm chu mỏ lên.
- Ya!! Hôm trước cậu nói thích tôi rồi mà. Tôi không cho phép cậu tơ tưởng đến ai ngoài tui cả.
Quán bar bắt đầu tiếp tục cuộc vui để mặc cho hai kẻ rảnh rỗi ngồi đó chửi lộn. Nó và hắn bật cười, xem ra hai đứa sắp dính với nhau thì phải. Cuộc cãi nhau không vì thế mà dừng lại.
- NÈ! Cậu nên nhớ cậu chỉ có mình tui thôi biết chưa? Nhắc đến ai thì coi chừng tôi đấy! - Thế Huân lên giọng đe dọa.
- Anh đang tỏ tình hay là đang mắng vào mặt tôi vậy? - Lộc Hàm trừng mắt.
- Phải! Tôi thích cậu! Tớ thích cậu! Anh thích em! Tôi thích ông! Theo mức độ luôn rồi đấy, vừa lòng chưa? - Thế Huân hùng hổ tuyên bố.
- Óh oh! - Diệc Phàm Tử Thao đồng thanh.
Mặt Lộc Hàm ửng hồng trước màn tỏ tình có một không hai. Cậu vẫn không tin nhưng gì tai mình vừa nghe thấy, cố hỏi lại lần nữa
- Thiệt hong?
- Hong tin hả?
Lộc Hàm lắc đầu, Thế Huân dồn cậu vào tường đặt lên môi cậu một nụ hôn rồi hỏi
- Tin chưa?
"Gật đầu"
Diệc Phàm, Tử Thao, nó và hắn đơ toàn tập. Hai đứa này loạn quá rồi, chốn đông người mà thế đấy. Mà cũng mừng vì bây giờ sẽ có thêm một cặp nữa. Lộc Hàm bất ngờ nhìn Thế Huân , tự dưng tim đập mạnh quá chừng. Anh đúng là mẫu người lí tưởng của hàng triệu cô gái trên thế giới. Đẹp trai mà còn sành điệu nữa. Nhìn những thứ anh diện trên người đủ chứng tỏ phong cách và đẳng cấp của anh rồi. Nhưng cái quan trọng là tình cảm cậu vốn sẵn đã dành cho anh cơ.
Lộc Hàm bẹo má Thế Huân cười lém lĩnh
- Tỏ tình mà tay không thế hả?
Thế Huân cười cười
- Vậy thì em muốn gì anh cho em hết! Cái này nhé, cả cái này nữa, đều là của em!
Thế Huân tháo sợi dây đeo cổ ra rồi đeo vào cho Lộc Hàm . Anh tiếp tục lấy chiếc lắc tay, chiếc nhẫn của mình đeo vào cho cậu. Lộc Hàm ngăn lại
- Thôi đủ rồi mà! Cái em cần là cái này cơ!
Cậu nhón chân lên hôn môi anh, Thế Huân vòng tay ra sau ôm cậu vào lòng. Diệc Phàm và Tử Thao bước lên phía trước để che hai người lại
- Cấm trẻ em dưới 18 tuổi, mọi nguời không nên xem kẻo bỏng mắt!
Nó và hắn bật cười, tụi nhóc đúng là lắm trò. Không biết hai đứa khùng đó mà thành một couple thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
..................................................
Sáng hôm sau tại trường
Sau màn tỏ tình ở quán bar đêm hôm trước thì "osin Thế Huân" chính thức được "phóng thích". Cả hai đến trường cùng nhau làm cả trường cũng hơi ngạc nhiên. Tuy bình thường họ vẫn đi chung nhưng hôm nay thân mật hơn nhiều, tay trong tay ấy mà.
Lộc Hàm nũng nịu
- Ox lúc nào cũng đẹp trai cả! (viết được câu này nổi da gà hết mấy lần).
- Bây giờ mới biết hả? Anh đẹp từ lúc còn trong bụng mẹ cơ!
- Ờ! Đẹp xuất sắc mà ba trợn điển hình! - Lộc Hàm che miệng cười ha hả.
Thế Huân lấy tay nhéo mũi cậu rồi đe dọa
- Khùng vậy mới xứng với em đấy!
Cả hai tung tăng đi vào lớp. Khánh Tú dụi dụi con mắt
- Hai người đó sáng sớm mà lên cơn gì thế?
- Người ta nắm tay nắm chân như thế mà còn hỏi nữa. Đi mua đồ ăn sáng cho tôi mau đi ở đó lo chuyện tào lao! - Chung Nhân ngáp dài ngáp ngắn nằm xuống bàn.
- Từ từ! Sao không tự lết xác đi đi? Hiếp người quá đáng! - Khánh Tú bực dọc.
- Cái gì? Cậu nói ai hiếp cậu? - Chung Nhân ngốc đầu dậy.
- Không ai cả!
Khánh Tú quay lưng đi mất dạng. Cậu vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa Chung Nhân . Nào là không biết thương hoa tiếc ngọc, luôn tìm cách bắt nạt hành xác cậu . Sai cậu chạy tới chạy lui làm cậu mệt muốn chết. Nếu không phải bị hắn uy hiếp báo công an thì còn lâu Khánh Tú cậu mới hạ mình thành "nam nô lệ". Vả lại cậu cũng đã lỡ nhìn thấy "cái ngàn vàng" của hắn, nhận thấy bản thân cũng cần có chút trách nhiệm.
Mà tiếp xúc lâu ngày với Chung Nhân cậu cảm nhận bản thân có những cảm giác rất lạ. Giống như là đang thích người ta ấy. Khánh Tú lại lắc lắc cái đầu không muốn nghĩ tới nữa. Thần kinh mất thôi!
.......................................................
*Trong giờ học
"Khò....khò..zzz..zzz"
Năm đứa ngủ thẳng cẳng chỉ còn duy nhất một dứa chịu ngồi học. Chung Nhân nhà ta chứ ai. Giáo viên đẩy cái gọng kính lên cao, dạy học mà học trò ngủ là một điều sỉ nhục.
"RẦM"
Tiếng đập bàn vang lên làm bốn đứa ngốc đầu ngồi dậy dụi mắt. Nó là người ngốc đầu dậy sau cùng, đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tay rồi bảo
- Đứa nào hết thương bố mà dám đập bàn trong lúc tao ngủ thế hả?
Nó quét đôi mắt sắc lạnh qua cả lớp khiến đứa nào đứa nấy rùng mình. Ông thầy nghiêm giọng
- Năm em ngủ ngon quá ha! Đêm qua thức canh ăn trộm à?
Nó ngán ngẩm đưa đôi mắt thờ ơ nhìn ra cửa sổ. Bốn đứa kia thì gãi đầu gãi tai nhìn ông thầy.
Thực ra ông dạy thay cho cô dạy Văn. Mỗi lần có tiết này là "bạn buồn ngủ" lại kéo đến thăm. Gặp ngay ông thầy giám thị nữa thì thôi rồi. Ông ta nở nụ cười ma mãnh
- Tôi có một câu đố! Các em có muốn thử không?
- Thầy cứ tự nhiên! - Thế Huân tự tin nói.
Ông thầy lại nhếch môi
- Nếu không trả lời được thì năm em ra ngoài cửa quỳ gối nhá!
- Vậy nếu trả lời được thì thầy đừng dạy tiết này nhé! - Lộc Hàm hùng hồn giao kèo.
Cặp đôi khùng vô đối đã ra tay rồi. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nhỉ?
Ông thầy hừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu nêu câu đố ấy
- Dùng chữ T để đặt một câu có tôi trong đó.
Nó có vẻ nhàm chán trước mấy cái trò vớ vẩn này. Riêng Thế Huân và Lộc Hàm nhìn nhau cười gian, Thế Huân hăng hái
- Vậy thì em đặt nhé! Ưm..... Thầy tự tử trên trực thăng trong tình trạng trần truồng!!!!!
"Hahaha....hahaha......hihihi"
Cả lớp rộ mé lên làm ông thầy chết điếng. Học sinh thời nay đúng là ranh ma, với lại lúc sáng đi dạy quên tha kem chống nhục òi. Ông thầy quê quá là quê xách cặp đứng dậy, nhìn đám học trò cười mình thì còn mặt mũi gì nữa. Ông bỏ đi một nước để lại cả lớp vỗ tay cười khoái chí.
- Tụi bây là một cặp trời sinh đấy! - hắn huých vai Thế Huân rồi nhìn sang Lộc Hàm .
- Còn phải nói! - Thế Huân hôn lên má Lộc Hàm một cái tràn đầy tình cảm.
Khánh Tú nhìn họ, quả thật cũng có chút mong muốn được như thế. Cậu nhìn sang Chung Nhân đang chăm chú đọc sách. Tự nghĩ rồi tự lắc đầu:" Anh ấy sẽ không bao giờ thích một người như mình".
Học sinh mới!!!!
.................................................
*5:00 am biệt thự Hắc Long
Nó nằm trên cánh tay của hắn, cả hai đang ngủ rất ngon lành. Nó khẽ động đậy rồi quay sang ôm lấy hắn tiếp tục giấc ngủ. Bỗng hắn bật ngồi dậy đưa đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Hắn lay lay người nó
- Bạch Hiền ! Bạch Hiền !
Nó dốc hết sức bình sinh để mà mở hai con mắt ra, tuy nhiên chúng vẫn cứ díu lại. Nó ngồi dậy mặt đối mặt với hắn, xem chừng bộ dạng còn đang rất say ke.
- G...ì...ì...v...ậ...y? - hai chữ mà nó nhựa dài cả cây số.
- Dậy đi học thôi! - hắn hối thúc.
- M...ấ...y...gi...ờ...r...ồi?
- 5 giờ sáng rồi đó! - hắn hùng hồn thông báo.
"Bốp........phịch"
Hắn lọt giường trong tư thế rất là đẹp mắt. Cho chừa tại tật ba trợn, nó cằn nhằn rồi kéo chăn lên ngủ tiếp
- Sáng sớm khùng sớm à? Ngủ dưới đó luôn đi!
Hắn ê ẩm nằm ngủ luôn tại chỗ. Hắn cũng không nhận thức được vừa rồi mình nói gì nữa. Có lẽ hắn mớ ngủ.
...............................................
*Buổi sáng tại trường
Nó và hắn đang tiến vào lớp thì thấy lớp 12B bên cạnh có vẻ khá ồn ào. Nó chả quan tâm mấy đi thẳng vào chỗ ngồi nhưng hắn vẫn cứ đứng trước cửa nhìn vào lớp 12B. Cha này nhiều chuyện phát sợ.
Bỗng từ trong lớp một đám con trai kéo ra ngoài. Hình như là họ đang bao vây một cậu trai thì phải. Hắn đứng đó dõi mắt theo nhìn, cho đến khi cậu trai đó thoát ra khỏi đám đông thì hắn mới một phen bất ngờ.
- XÁN LIỆT !!!! - Cậu trai đó reo lên.
- Đại...Đại..
Hắn ấp úng không thành lời, cậu ta chạy đến ôm lấy hắn.
- Ôi! Lâu quá không gặp tớ thực sự nhớ Xán Liệt lắm! (nói tiếng Nhật Bản).
Hắn cũng ôm lấy Chung Đại giống như xã giao, cảnh tượng đó đập vào mắt nó. Nó bỗng thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng lên một cách kì lạ. Lũ nam sinh thì thôi khỏi nói mắt chữ A mồm chữ O nhìn "Mỹ nam Hoa Anh Đào" ôm hot boy của trường. Vỡ mộng nhé mấy bé!
Cả hai buông nhau ra, hắn nở nụ cười thân thiện
- Chung Đại sang đây làm gì thế? Mặc đồng phục trường này nữa là sao?
Chung Đại gãi đầu nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, cậu bập bẹ nói tiếng Đài trông rất đáng yêu
- Tớ....tớ...gia đình tớ chuyển công tác...nên tớ theo ba mẹ sang đây! Không ngờ...Chung Đại lại được gặp Xán Liệt ... Cái này người ta gọi là....duyên phận đúng không nhỉ?
Hắn tỏ ra thích thú trước khả năng nói tiếng Đài của Chung Đại
- Chung Đại học tiếng Đài Loan khi nào thế? Phát âm khá chuẩn đấy!
- Chung Đại ....học trong vòng một tháng lúc.............. chờ làm thủ tục ấy!
Hắn và Chung Đại đứng nói chuyện vui vẻ không hề để ý đến ánh mắt hơi giận dữ của nó. Mỹ nam Hoa Anh Đào mới chuyển đến à? Bạn của hắn sao? Thú vị đấy! Nó tắt điện thoại sau khi đã xem xong tin nhắn của Diệc Phàm gửi qua. Mấy đứa nhóc làm việc nhanh nhẹn gớm. Cảm giác này có phải gọi là ghen không nhỉ?
Nó ra vẻ bình thường rồi tìm chuyện khác làm. Thế Huân và Lộc Hàm vừa vào tới thì gặp hắn và Chung Đại. Anh chàng ngạc nhiên thốt lên bằng tiếng Nhật
- Chung Đại ! Cậu làm gì ở đây thế?
Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn Chung Đại rồi nhìn Thế Huân
- Anh đang nói tiếng của hành tinh nào thế? Anh quen cậu này hả?
Chung Đại che miệng cười hiền
- Tớ....tớ chuyển trường...sang đây! Lâu quá mới gặp lại....Thế Huân !
- Oa! Chung Đại nói tiếng Đài tốt thế hả? Vậy sắp tới chúng ta là bạn học rồi!
Chung Đại mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn Lộc Hàm một cách thân thiện, cậu cúi đầu chào nhẹ như truyền thống.
- Chào bạn! Mình là Chung Đại ! - Cậu đưa tay ra trước mặt Lộc Hàm .
Lộc Hàm bị chao đảo trước nụ cười thiên thần, cậu đưa tay ra như bị thôi miên
- À...vâng! Chào bạn!
- Bạn này là người yêu của Thế Huân hả? - Chung Đại hỏi.
Thế Huân gãi đầu thẹn thùng thừa nhận. Cả đám nhanh chóng nói chuyện với nhau rất tự nhiên.
*Kim Chung Đại : 18 tuổi cao 1m63, con trai độc nhất của một tập đoàn bình thường nhưng nói chung cũng khá giả. Sỡ hữu vẻ ngoài trong sáng, thánh thiện, đẹp đúng chất Nhật Bản. Da trắng, môi hồng nói chung là một mỹ nam. Học chung với Xán Liệt ở Nhật, thích Xán Liệt nhưng chưa bao giờ nói ra.
.................................................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro