Chap 18
"Reng....reng....reng"
Tiếng chuông báo giờ vào lớp, hắn và Thế Huân chia tay Chung Đại rồi bước vào chỗ ngồi. Nó im lặng và không hề nói gì với hắn trong suốt buổi học. Trai nào mà chẳng ghen. Riêng hắn thì cứ ngồi nghĩ ngợi cũng quên mất việc để ý đến biểu hiện khác lạ của nó.
*Tại bàn của Lộc Hàm và Thế Huân
Cả hai nhìn nó và hắn xong rồi thì thầm
- Honey! Anh có thấy Bạch Hiền hơi kì lạ không?
- Anh biết này! Chắc do lúc nãy Xán Liệt thân mật với Chung Đại đấy!
- Thế ta có nên giải thích giúp Xán Liệt không?
- Kệ nó đi! Đào hoa thì ráng mà chịu, đúng là chúa ích kỉ. Thế mà cũng ghen! - Thế Huân bĩu môi.
- Nhưng hai đứa nó là vợ chồng, ghen là chuyện thường tình thôi!
Thế Huân cầm cây bút vẽ nghuệch ngoạc mấy nét lên trang vở, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại thì thầm
- Hai đứa nó là vợ chồng chẳng qua là hư danh thôi! Đã đứa nào nói yêu đứa nào đâu?
- Em thấy Xán Liệt thích Bạch Hiền ra mặt rồi mà! - Lộc Hàm được dịp bàn tán sôi nổi.
- Vấn đề là Bạch Hiền đã chính miệng nói thích nó chưa? Tình yêu mà xuất phát từ một phía cũng như không thôi à! - Thế Huân có vẻ rất sành sỏi.
Lúc đó Khánh Tú ngồi bàn dưới cũng chỏ cái mỏ lên
- Bắt quả tang hai anh bàn chuyện người ta nhá! Mà em thấy anh Thế Huân nói đúng đấy, trừ khi Bạch Hiền chính miệng thừa nhận thích Xán Liệt thì tình cảm của cả hai mới được ổn định thôi. - tưởng đâu nghiêm túc lắm ai ngờ cũng hùa theo.
- Chung Đại xuất hiện không biết là họa hay là phước nữa đây! Bạch Hiền mà nổi giận thì axit nó cũng chơi đấy! - Lộc Hàm tự rùng mình.
- Anh nói "Mỹ nam Nhật Bản" bên lớp 12B ấy hả? Mới ngày đầu chuyển vào mà đã gây sốt rồi đấy! Nam sinh nữ sinh bao vây tứ phía luôn. - Khánh Tú vuốt cằm tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Thế hả? Vậy giờ giải lao tôi sang làm quen mới được! - Chung Nhân cười gian.
- Anh ngon thì đi thử coi??? - bỗng Khánh Tú lớn tiếng. Thái độ gì đây ta?
- Cậu làm gì mà rống họng lên dữ thế? Tôi vẫn chưa đi mà!!!! - Chung Nhân cũng lấy làm khó hiểu trước câu nói của Khánh Tú .
Như nhận thấy mình hơi thái hóa, Khánh Tú quay mặt sang chỗ khác. Cậu không thể thừa nhận là bản thân mình đang ghen được. Cứ đà này cậu điên mất! Tình cảm đúng là một thứ rắc rối nhất trên đời.
Về phần nó thì càng nghĩ càng tức, cái gì mà "Mỹ nam Hoa Anh Đào" chứ? Lại còn dám ôm ấp trước mặt nó nữa. Đúng thật là....
Nó nhìn mặt hắn lại càng bực thêm, đã có vợ rồi mà không biết giữ ý tứ. Ôm trai lạ giữa chốn đông người. Cũng may là ít ai biết nó với hắn là vợ chồng, nếu không Nam Quái phải kiếm lỗ để mà chui xuống mất. Nhưng cái cảm giác bực bội ban nãy là gì? Hơi buồn buồn nhưng cũng không thiếu một tí giận dữ.
Tại sao vậy? Tại sao khi nhìn hắn thân mật với người con khác thì nó lại có cảm giác đó. Chẳng lẽ nó thích hắn rồi sao? Không thể nào! Trước giờ nó đâu quan tâm trai đẹp. Nhưng mỗi lần thấy mấy cái hành động trẻ con đáng yêu ấy thì nó lại cảm thấy rất là vui. Trước đây còn nghĩ là sẽ tìm cách cho hắn chủ động ly hôn nhưng xem ra cái ý định đó đã bị cho vào dĩ vãng,
Nó đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì bất ngờ hắn quay sang nó
- Vợ Bạch Hiền !
- Gì?
Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút gì đó hơi e dè trông đáng yêu phết
- Cậu lúc nãy là bạn học của anh ở bên Nhật! Lâu ngày không gặp nên..... tụi anh có hơi.... thân mật một tí! Em đừng giận anh nha!
Nó nghe mấy câu đó tâm trạng cũng tốt lên phần nào nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng, thờ ơ
- Chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi cả! Nói với tôi mấy cái đó làm gì?
Hắn hiểu nó đang giận dỗi nên nắm lấy tay nó lay lay như một đứa trẻ
- Đấy! Thái độ như thế mà bảo là không giận người ta. Anh xin lỗi rồi mà, đừng giận anh tội nghiệp! Nha!
- Buông ra! - nó lạnh giọng.
- Không buông! Không giận nữa thì sẽ buông! - hắn kiên quyết giữ chặt bàn tay nó.
Nó nhẹ cả lòng nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng vốn có, nó ho nhẹ
- E hèm! Lần đầu cũng như lần cuối nhé!
- Yeah! Vợ yêu dễ thương ghê! Anh chỉ thích một mình Bạch Hiền thôi, không để ý đến ai khác đâu.
Hai mắt hắn sáng rỡ lên, hành động chẳng khác nào một đứa trẻ con khiến nó cũng phải bật cười. Thế Huân nghe ngóng rồi lại cùng Lộc Hàm bàn tán;
- Đó! Thấy chưa? Tụi nó tự làm hòa rồi kìa! Cứ tưởng là sẽ đánh nhau một trận ra trò chứ.
- Như vậy là yên tâm rồi!
Tiết học trôi qua trong yên bình. Hôm nay chưa có đứa nào lên cơn nên tạm tha cho mấy ông thầy bà cô.
....................................................
Giờ giải lao
Hắn vươn vai rồi bước ra khỏi bàn và tiến về phía cửa lớp, đang định rủ cả đám ra căn tin ăn chút gì đó thì bỗng Chung Đại xuất hiện. Cậu lém lỉnh vỗ vai hắn
- Hey! Xán Liệt !
- Ủa? Chung Đại đi đâu thế?
Do cả hai đang đứng trước cửa lớp 12A nên mọi người trong lớp rất dễ dàng nhìn thấy. Nó im lặng không nói gì nhưng còn bốn đứa kia thì khác.
- Làm lành chưa được bao lâu! - Lộc Hàm lắc đầu.
- Đã nói thế nào cũng có chiến tranh mà. - Thế Huân nói.
- Nam Nhân Hoa Anh Đào đấy hả? Đẹp quá đi! - Chung Nhân nói mà hai mắt nhanh chóng chuyển thành hình trái tim.
- Ya! Đẹp cái gì mà đẹp chứ? - Khánh Tú gắt gỏng lên.
Quay lại với hắn và Chung Đại nhá!
- Chung Đại ...sang đây tìm Xán Liệt nè! Xán Liệt có rảnh đi ăn gì đó với Chung Đại không?
Hắn gãi đầu, miệng cười rất vui vẻ
- Tất nhiên là rảnh rồi!
Bỗng đám nam sinh trong lớp ùa ra bao vây Chung Đại khiến Xán Liệt bị đẩy văng ra ngoài. Người thì tặng hoa, kẻ thì gửi thư ồn ào như cái chợ. Chung Đại khổ sở ôm đống thư vào người, cậu không thể nào tự thoát thân được.
- Chung Đại xinh đẹp! Hãy nhận lá thư của tớ!
- Đây là bó hoa đại diện cho tình cảm của mình!
- Chung Đại có khát không? Nước ngọt nè!
- Hay là Chung Đại ăn sandwich nhé!
Chung Đại cười khổ trước cảnh tượng lộn xộn
- Mấy cậu có thể tránh ra được không?
Cái đám bát nháo đó không hề đếm xỉa gì đến lời nói của cậu mà cứ tiếp tục xà quần như thế. Hắn nhìn mà cũng ngứa mắt, con người ta sắp ngộp thở đến nơi rồi!
- TẤT CẢ TRÁNH RA CHO TÔI!
Hắn quát lớn làm mọi người tạm ngưng mọi hoạt động. Nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn làm mấy tên nam sinh có phần hơi ngán. Tất cả nhanh chóng lui ra để nhường lại oxi cho Chung Đại . Trán cậu ướt đẫm mồ hôi chạy đến đứng sau lưng hắn. Hắn bực bội chỉ thẳng vào đám nam sinh lên giọng cảnh cáo
- Từ đây về sau không được làm phiền Chung Đại nữa! Để tôi bắt gặp thì đừng trách!
Cả đám vâng vâng dạ dạ rồi tản ra mất dạng. Hắn quay lại nhìn Chung Đạihỏi han
- Chung Đại ổn chứ? Sao mặt tái méc vậy?
Chung Đại lắc đầu
- Chung Đại hong sao đâu! Cám ơn Xán Liệt nhiều lắm!
Nhìn anh hùng cứu mỹ nhân nó lại thanh thản nhếch môi cười nhẹ. Định chọc cho nó cười à? Hay là muốn tạo Scandal để được nổi tiếng trong cái trường này. Ngày đầu đi học đã được hot boy bảo vệ rồi. Đúng là.....
Bỗng nó đứng lên rồi bước ngang chỗ hắn và Chung Đại đang đứng! Vẻ mặt lạnh lùng đến phát sợ, nó va chạm nhẹ vào vai Chung Đại một cái khiến cậu quay lại nhìn nó không chớp mắt.
- Xin lỗi! - nó lạnh giọng.
Chung Đại đưa hai tay xua xua, cậu cười hiền
- À... không sao đâu! Mình là Kim Chung Đại mới chuyển vào lớp 12B, hân hạnh được làm quen!
Mùi hương của hoa anh đào nhẹ nhàng xông vào cánh mũi làm nó nhíu mày. Cái mùi thoang thoảng rất dễ chịu, có lẽ là mùi nước hoa của Nhật Bản. Cậu đưa cánh tay ra ý muốn bắt tay với nó nhưng đáp lại chỉ là thái độ vô cảm, lạnh lùng
- Ờ.
Nó nói ngắn gọn như thế rồi quay lưng bước đi. Hắn nhìn theo và có lẽ nhận ra ý nghĩa trong thái độ của nó. Hắn lấy làm khó xử, không biết nên làm sao cho phải nữa. Chung Đại khó hiểu nhìn nó rồi quay sang hắn
- Cậu đó.... là ai thế Xán Liệt ?
Hắn gãi gãi đầu
-À.... cậu ấy là... - định nói là bạn gái nhưng nghĩ lại nó đã nói yêu hắn đâu, thấy vậy nên hắn lập tức đưa ra câu trả lời khác - ...... là bạn học chung lớp với Xán Liệt !
Chung Đại gật gù
- À thì ra là vậy! Mình đi thôi Xán Liệt !
Chung Đại kéo tay Xán Liệt lôi đi, trong lớp là sáu cái bản mặt ngơ ngác nhìn theo. Diệc Phàm lắc đầu
- Anh Xán Liệt bị Nam Nhân Hoa Anh Đào lớp 12B quyến rũ thật à? Đúng là không coi anh Bạch Hiền ra gì!
Diệc Phàm cũng tỏ ra đồng tình với ý kiến đó
- Ờ, cậu Hoa Anh Đào đó trông yếu ớt quá nhỉ? Định giả vờ để được bảo vệ chứ gì!
Khánh Tú gật lia gật lịa cái đầu
- Đúng đấy! Mấy đứa đẹp thường rất nguy hiểm! - Cậu vừa nói vừa liếc nhìn Chung Nhân .
- Chứ không phải cậu đang ghen tị với người ta à? - Chung Nhân đá đểu cậu.
- Tui đá một cái răng đi môi ở lại bây giờ tin không? Mắc gì tôi phải ghen tị với cậu trai đó chứ! Tui cũng đẹp chứ bộ, có khi đẹp hơn cậu ta nữa. Anh thì biết cái gì!
Khánh Tú hung dữ xổ một tràng làm bốn người kia lắc đầu ngán ngẩm. Sư tử cái hay sao ấy? Chung Nhân cứng họng không trả treo được gì nữa nên im bặt. Tử Thao hỏi
- Sao nãy giờ em không thấy anh Bạch Hiền quay lại vậy?
- Ờ nhắc mới nhớ! Cậu ấy bỏ đi đâu thế không biết. - Lộc Hàm hướng ánh mắt ra cửa.
....................................................
Tại căn tin trường
Hắn chống cằm nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Nó giận thiệt rồi sao? Hắn thấy hắn và Chung Đại đâu có gì đâu mà khiến nó phải giận cơ chứ (ờ đâu có gì đâu).
Chung Đại nhẹ nhàng khui nắp hộp sữa chua rồi đẩy sang phía hắn
- Xán Liệt ăn đi!
Hắn giật mình, hồn nhập lại xác
- À... hả? Ừm cám ơn Chung Đại !
Chung Đại thấy thần thái của hắn có vẻ lo nghĩ liền hỏi
- Xán Liệt suy nghĩ gì mà chăm chú thế?
- À không! Không có gì! - hắn lắc đầu rồi đưa muỗng sữa chua vào miệng.
Chung Đại hỏi thăm hắn này nọ rồi hỏi cả việc học hành. Cả hai lại hòa nhập vào cuộc trò chuyện.
...................................................
*Phía sau khuôn viên nhà trường
Nó ngồi bẹp dưới đất dựa lưng vào vách tường. Cái tư thế một chân co một chân duỗi càng khiến nó trông rất suy tư. Tay nó gác lên đầu gối, đôi mắt hướng về phía xa xăm. Mỗi lần có chuyện bực mình nó đều bỏ ra đây ngồi.
Nơi đây không có người qua lại, bãi cỏ lại sạch sẽ và xanh rì. Mấy khóm hoa đủ màu sắc được bảo vệ chăm sóc rất kĩ nên càng nổi bật dưới ánh nắng. Từ đây có thể nhìn thấy cả một dãy núi ở phía xa, bên dưới đó là một vùng rộng lớn không có người sinh sống.
Gió cứ lùa từng chập một khiến tóc nó cứ bay phấp phới. Vành tai đeo ba bốn chiếc khuyên lấp lánh và cả vùng cổ trắng trẻo có hình xăm lộ rõ ra ngoài. Ánh nắng rọi vào khiến mái tóc nó càng thêm đỏ rực.
Sao bản thân vẫn cứ bực bội mặc dù khăng khăng là không thích người ta. Đã vậy lúc nãy còn thực hiện cái hành động "dằn mặt ngầm" nữa chứ. Đúng là càng ngày càng không kiểm soát được hành động của bản thân.
Mà dù sao trông cậu đó có vẻ rất hiền, chứ không hung dữ và lạnh lùng như nó. Tự nó cảm thấy nó không bằng cậu trai đó, đã vậy còn có một chút lo sợ nữa. Lo sợ điều gì chứ? Lo sợ Xán Liệt bị người ta cướp đi mất sao?
Nó nhếch mép nở nụ cười chế giễu bản thân. Buồn cười thật! Biện Bạch Hiền mà lại biết sợ sao? Từ trước đến giờ có bao giờ suy nghĩ nhiều như thế đâu chứ! Lại là vì vấn đề tình cảm nhăng nhít nữa mới đáng ngạc nhiên.
Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi yêu đều giống nhau cả. Vẫn không thể cưỡng lại nổi sự chi phối của con tim mình.
........................................................
Chỉ chờ Thế Huân vừa đặt đống bánh kẹo xuống cho Lộc Hàm thì cậu nhóc Tử Thao đã nhanh tay chớp lấy một bịch snack. Tử Thao cười lém lỉnh khui ra rồi ngồi ăn ngon lành. Lộc Hàm nhăn nhó mặt mày bảo
- Sao cậu thích ăn đồ ăn của tui quá vậy hả?
- Của chùa thơm nhang! - Tử Thao cười tít mắt vừa ăn vừa đút cho Diệc Phàm ăn cùng.
Khánh Tú nhìn Chung Nhân bằng ánh mắt khó hiểu, hôm nay không hành xác cậu như mọi khi nữa à?
- Đừng có nhìn tui bằng cái mặt ngố tàu đó! - Chung Nhân liếc Khánh Tú một cái rồi chăm chú vào quyển sách khiến cậu nhóc giật mình.
Gương mặt lạnh lùng kèm theo một ít sát khí bước vào chỗ ngồi. Cả đám đang ăn uống nói cười vui vẻ mà cũng phải im bặt. Ngon mở miệng phát biểu linh tinh coi, răng môi lẫn lộn chứ chẳng đùa đâu nhé! Tất cả nhìn nhau rồi giao tiếp bằng ánh mắt. Xong thì về lớp, mấy người còn lại cũng im lặng giả vờ học bài.
Nó vẫn chưa thôi cơn giận dỗi trong lòng, nhưng với một người mang vỏ bọc lạnh lùng thì sẽ biểu lộ theo cách nào đây???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro