Chap 19
Chạm trán với người bí ẩn!
.............................................
*12h tối tại bar 2X
Tiếng nhạc trộn lẫn trong tiếng hò hét. Trong góc là một bóng dáng đơn độc ngồi uống rượu. Nó mặc quần jean dài, chân đi bốt. Mặc áo thun và áo khoát đơn giản. Ánh mắt cứ hướng vào khoảng không vô định, trong đó chất chứa một vẻ gì đó man mác buồn.
Nó nhấp từng ngụm rượu mạnh mà trong lòng vẫn chưa vơi bực bội. Sao cứ mãi ám ảnh chuyện đó trong lòng thế chứ? Hắn vui vẻ với ai thì kệ cha hắn cần gì phải quan tâm.
Bên ngoài Thế Huân, Lộc Hàm, Diệc Phàm và Tử Thao đang chơi đùa rất vui vẻ. Hắn không muốn đi nên đã ở nhà. Xem đồng hồ thấy đã trể nên đâm ra lo lắng vì nó vẫn chưa về. Hắn đi tới đi lui rồi lấy điện thoại nhắn tin cho nó.
Hắn:" Trể rồi sao em không về nhà?"
Nó đọc tin nhắn xong thì quăng điện thoại xuống bàn không một lời hồi âm. Nó chán cực kì, nếu thích cậu trai đó thì việc gì phải quan tâm đến nó nữa cơ chứ. Không lâu sau lại một tin nhắn khác.
Hắn:" Anh đang đợi em này! Về nhà mau đi! Vợ iu!"
Nó đã cố gắng không quan tâm nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp. Nó rót một ly rượu khác rồi tu một hơi như để cố quên mấy dòng tin nhắn ngọt ngào vừa nhận được. Phải bộc lộ cảm xúc theo kiểu gì đây? Hình tượng lạnh lùng vốn đã quen rồi mà. Haizz!
Chờ mãi không thấy nó trả lời, lòng hắn lại nôn nao cả lên. Bạch Hiền đúng là chúa thù dai. Nhắn tin mà cũng không thèm trả lời nữa. Hắn bực bội leo lên giường lăn qua lăn lại, miệng không ngừng lầm bầm
- Bạch Hiền đáng ghét! Bạch Hiền nhỏ mọn! Người ta có làm gì đâu mà giận đến thế chứ?
Rốt cuộc vẫn ngủ không được vì lo cho nó. Hắn đi xuống nhà đứng trước cổng để chờ nó về. Có vợ đẹp chắc gì đã sướng!
................................................................
*Tại quán bar
Nó bước ngang mặt đám nhí nhố và hướng về phía cửa ra vào. Lộc Hàm nhìn mọi người
- Bạch Hiền về nhà rồi kìa!
- Khuya rồi! Mình cũng về luôn đi! Mai còn đi học! - Thế Huân nói.
Tất cả nhất trí ai về nhà nấy, riêng nó thì một mình chạy môtô trên đường. Những cơn gió khuya mát lạnh ùa vào mặt khiến nó cảm thấy thư thái vô cùng. Chiếc môtô lướt như điên trên một con đường vắng không nhà cửa. Bỗng từ phía xa xuất hiện một chiếc xe hơi đen bóng chạy ngược chiều.
Trên đoạn đường vắng tanh lạnh lẽo có đúng sự hiện hữu của hai chiếc xe. Nó nhấn ga và không thèm ngó ngàng gì mấy. Bỗng dưng khi cả hai chiếc xe tới gần nhau thì người trong xe làm một cú vòng khiến chiếc xe lao ra giữa đường. Chân mày nó giật mạnh một cái rồi nhanh trí thực hiện một cú phanh sát mặt đất khiến mặt đường bóc khói.
Từ trong xe hơi mội bóng dáng mảnh khảnh bước xuống. Một cậu trai mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, mái tóc được nhét vào mũ lưỡi trai đen một cách cẩn thận. Cậu ta bịt khẩu trang chỉ thấy mỗi đôi mắt được trang điểm kĩ lưỡng và khá là quyến rũ. Chân cậu ta đi đôi giày cao cỡ như nó, nhìn thân hình cậu ta nó biết được đây chính là một người được huấn luyện bài bản. Bước chân đi mà tựa như không. Cậu ta đang chậm rãi tiến đến gần nó.
Nó theo phản xạ bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm. Cô gái đó đứng trước mặt nó, hai tay khoanh trước ngực. Do mang khẩu trang nên giọng nói cậu ta rất khó xác định là người quen hay người lạ.
- Quả không hổ danh là Nam Quái! Cú phanh xe mạo hiểm như thế mà cứ ngỡ như là chuyện đùa!
- Ý gì? - lạnh lùng đáp lại.
- À không! Chẳng qua cảm thấy hứng thú với con dâu của Hắc Long Bang thôi. - Giọng của cậu ta lanh lảnh cứ như là tiếng của một con ma nữ trong đêm.
Chính tại nơi đó, gió bắt đầu thổi mạnh lên từng hồi. Hàng cây bên đường không ngừng chao đảo, con đường u tối chỉ có hai người đối mặt với nhau.
Nó đưa tay phủi phủi chiếc áo khoát, cất giọng điềm tĩnh
- Cậu cũng quởn quá ha!
- Haha.... Đúng là cá tính! Tôi bắt đầu thấy thú vị với cậu rồi đấy!
Mặt nó đanh lại, rốt cuộc cậu ta muốn cái gì đây. Nó gằn giọng
- Tôi không đủ kiên nhẫn đâu! Nếu muốn thì phân thắng bại một trận đi!
- Được thôi! - Cậu ta đưa tay điều chỉnh chiếc mũ lưỡi trai rồi thủ thế lao vào nó.
Những cú đá thẳng và chuẩn đều bị nó bắt lại được. Nó dùng tay cốt muốn gỡ cái khẩu trang kia ra nhưng có lẽ cậu ta nhanh hơn nó. Cậu ta như một luồn không khí, di chuyển nhanh đến hoa cả mắt. Nó tung một cước vào giữa ngực nhưng cậu ta đã kịp dùng hai tay để đỡ. Tuy vậy nhưng sức mạnh trong cú đá của nó vẫn khiến cậu ta phải lùi lại mấy bước. Trong những giây phút ngắn ngủi tiếp xúc ở cự li gần, nó thoáng ngửi được một mùi hương quen thuộc. Nhưng đầu óc nó đang lộn xộn và không nhớ rõ đó là mùi gì.
Cậu trai đó chỉnh lại vạt áo rồi bật cười
- Thân thủ khá tốt đấy nhỉ? Xem ra là một đối thủ đáng gờm đây!
- Rốt cuộc cậu là ai? - nó lại lạnh giọng, đôi mắt nó mất hết kiên nhẫn.
- Hôm nay vờn cậu như thế là đủ rồi! Và cậu sẽ gặp lại tôi sớm thôi! Chào!
Cậu ta nhanh chóng leo lên xe và nổ máy.
- Khoan đã!
Chiếc xe mất dạng ở cuối con đường. Nó vẫn đứng trầm ngâm ở đó. Nó nhận thấy cậu trai lúc nãy có gì đó rất quen. Nó gặp ở đâu nhỉ? Nhưng rồi cơ mặt giãn ra, nó khẽ nở nụ cười nửa miệng
- Ừ thì thú vị!
..................................................
"Kétttt"
Chiếc môtô ngừng lại trước mặt hắn. Thấy nó về là hắn đã yên tâm rồi.
- Anh cứ tưởng em sẽ không về!
Nó im lặng không nói gì chậm rãi dắt xe vào nhà. Hắn lẽo đẽo vào phía sau nó, cứ ngó chừng bộ mặt cô hồn của nó mà không dám nói nhiều. Nó vứt chìa khóa xe lên bàn học rồi bỏ đi tắm, hắn ngồi phịch xuống giường chu mỏ nhìn theo nó.
Nhìn mặt là biết còn giận rồi! Làm sao đây ta? Lúc hiền dễ thương bao nhiêu lúc giận đáng sợ bấy nhiêu.
.................20 phút sau.....................
Nó bước ra từ phòng tắm rồi ngồi xuống bàn trang điểm, nói vậy thôi chứ có cái bàn với cái gương à. Nó cầm khăn lau tóc, đôi mắt đang quan sát hắn thông qua cái gương.
Trời đất ơi coi cái mỏ dài ra cả tất rồi kìa. Bỗng nó bật cười, con nít đúng là con nít. Hắn hậm hực vì bị nó làm lơ nên ngồi im trên giường không nói gì cả.
- Lấy cái mỏ dzô!!!!
Giọng nó vang lên làm hắn giật mình thu cái mỏ lại. Hắn chăm chú nhìn nó
- Người ta có làm gì đâu mà vợ giận cơ chứ?
- Ai nói giận? - nó lại lạnh giọng.
- Đấy! Thế mà bảo không giận!
- Thế có biết bản thân đã làm gì khiến người ta giận không? - nó hỏi bâng quơ.
Hắn xụ mặt xuống tỏ vẻ thiểu năng..... nhầm ăn năn. Nó thấy bộ dạng ủy khuất của hắn cũng có một chút mủi lòng, nó hạ giọng
- Một khi em biết ghen thì anh cũng phải hiểu anh chiếm vị trí nào trong tim em rồi đấy! - nó phán ngắn gọn rồi bỏ ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn với cái bản mặt ngơ ngác, ngu ngốc, ngớ ngẩn.
Hắn đưa tay gãi gãi cái đầu, câu nói đó là ý gì nhỉ? (ặx ngu đến thế là cùng).
Nó ngượng ngùng bỏ xuống bếp tu một hơi hết chai nước suối. Không hiểu sao lúc nãy lại phun ra câu nói đó nữa. Mặt mũi nào mà gặp hắn đây? Ôi trời! Xây dựng hình tượng cho cố vào để bây giờ mắc cỡ thế đấy!
Nó khổ sở úp mặt xuống bàn ăn, miệng không ngừng lí nhí những từ vô nghĩa. Hết nói được tiếng người luôn rồi.
Về phần hắn ở trên giường cũng nằm lăn qua lăn lại một cách sung sướng. Lí do là vì đã khai quật được ý nghĩa trong câu nói của nó đấy mà. Đúng là bệnh hoạn thật!
"Cậu ấy ghen.... hihi.... cậu ấy thích mình......haha"
..................................................
Sáng hôm sau tại trường
Nó gặp lại Chung Đại , cậu nhìn nó cười tươi
- Chào bạn!
- Chào!
Nó đáp ngắn gọn tuy vậy nhưng Chung Đại vẫn mỉm cười thân thiện
- Bạn tên gì vậy?
- Bạch Hiền !
- Hân hạnh được làm quen với Bạch Hiền !
Chẳng qua là Chung Đại sang lớp tìm hắn, cậu gặp nó nên muốn làm quen đấy thôi. Hắn thấy nó chịu nói chuyện với cậu nên cũng có phần hơi mừng.
Giờ học bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm vui vẻ tuyên bố
- Các em à! Chủ nhật tuần này lớp ta, lớp 11A và lớp 12B sẽ đi cắm trại trên núi. Các em hãy về chuẩn bị đi nhé!
Cả lớp hào hứng thấy rõ, đứa nào cũng vui mừng ra mặt. Nó giơ tay lên có ý kiến.
- Có chuyện gì vậy Bạch Hiền ?
- Không đi được không ạ?
Cô lắc đầu rồi cười
- Không được đâu! Đây là chuyến đi được quyết định ngẫu nhiên theo ý của hội đồng nhà trường, họ muốn các em phát huy tính tự lập và đoàn kết. Không thể không đi!
- Haizz....
Nó thở dài rồi ngồi xuống bàn tỏ vẻ khó chịu, Thế Huân nhìn Lộc Hàm
- Nhóc làm sao thế?
- Bạch Hiền không thích đi xe từ bốn bánh trở lên! - Lộc Hàm chống cằm.
Hắn hiểu nó muốn gì nên cũng giơ tay nêu ý kiến.
- Xán Liệt ! Em có gì muốn nói à?
- Tụi em có quyền đi xe riêng không cô?
- À có chứ! Miễn sao các em có mặt đúng giờ tại địa điểm cắm trại là được rồi!
Nó thở phào nhẹ nhõm một cái, rắc rối đã được giải quyết. Nhưng nó vẫn không có cảm tình với cái chuyến đi này cho mấy. Ghét nhất là mấy cái chuyện tập thể tập gì gì đấy. Vớ vẩn, mất thời gian!
Chung Nhân nhìn Khánh Tú rồi hỏi
- Cậu muốn đi không?
- Không nghe cô giáo nói là không thể không đi à? - Khánh Tú nằm dài xuống bàn.
- Ý tôi hỏi là cậu muốn đi xe riêng không ấy?
Khánh Tú ngốc đầu dậy
- Tưởng anh hỏi chuyện kia! Muốn chứ sao không? Đi xe của trường chật chội lắm!
- Thế hôm đó tôi đến đón cậu nhé! - Chung Nhân đề nghị.
Khánh Tú cảnh giác đưa đôi mắt đề phòng nhìn anh
- Anh có chắc là không lao xe xuống vực để ám sát tôi chứ?
- Ở tù vì cậu chả đáng chút nào! - Chung Nhân bĩu môi.
Định thật lòng thật dạ đến đón mà lại nghi ngờ lòng tốt của người ta thế đấy. Mọi chuyện đã được quyết định xong. Chỉ chờ hai ngày trôi qua thôi.
.......................................................
*Giờ giải lao
Tử Thao và Diệc Phàm ríu rít bước vào lớp của nó. Cả hai trông rất hí hửng, chắc là đã được thông báo đi cắm trại. Sáu đứa con nít ngồi lại bàn chuyện rôm rả.
- Không biết cái núi đó có đẹp hong ta? - Diệc Phàm chống cằm.
- Không biết chỗ đó có thú dữ không nữa, lỡ mình bị ăn thịt rồi sao? - Đậu Đỏ cuống quýt nhìn mọi người.
- Chòi oi! Cái miệng thơm ghê ha! Nghe nói xong câu đó muốn lấy cái gì đập cho cái mỏ sưng lên ghê! - Lộc Hàm mỉa mai cậu nhóc.
Tử Thao bĩu môi mếu máo nhìn Diệc Phàm như muốn méc
- Ox! Anh Hàm..... Anb Hàm.... đòi quánh em kìa! Huhu....
Diệc Phàm dỗ dành
- Thôi! Bảo bối ngoan nha!
Lần nào cũng bị bắt nạt là sao không biết. Thế Huân ôm bụng cười
- Haha.... Bị Lộc Hàm ăn hiếp riết ghiền hả Tử Thao?
- Đáng ghét! - Tử Thao với đến đánh Thế Huân một cái để hả cơn tức.
Khánh Tú cũng há miệng cười, cậu nhóc cũng bon chen
- Hong phải là ghiền! Tại nói chuyện có duyên quá nên nó như vậy đó! Haha....
Tử Thao lại càng giận hơn, cậu trừng mắt nhìn Khánh Tú
- Thiệt tình có ngon thì há miệng cho bự ra đi! Ta ném trái lựu đạn vô đó thì đừng có khóc nhá!
Khánh Tú im bặt, cái miệng biết thân biết phận nên ngậm lại luôn. Chung Nhân nhìn thấy thì tỏ vẻ thích thú
- Nè! Mấy người chuyên về bắt nạt theo quy trình khép kín hay sao vậy? Lộc Hàm bắt nạt Tử Thao, Tử Thao bắt nạt Khánh Tú . Chơi trò này chắc vui lắm ha!
- Anh không nói có ai nói anh câm đâu! Người gì mà tuy xấu nhưng được cái zô ziên nữa. Hứ! - Khánh Tú khoanh tay trước ngực tỏ vẻ bực dọc.
- Đấy! Và bây giờ đến Khánh Tú bắt nạt em! Đúng là khổ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro