Chap 20

Tại bàn của nó và hắn

- Ê vợ iu! Hôm đó anh lấy xe mui trần chở em đi nhá! - hắn khều vai nó rồi cười tươi. Nói chung là vẫn còn vui cái vụ tối hôm qua.

- Có chắc là không có sự hiện diện của Chung Đại chứ? - nó lạnh giọng.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu cho lắm

- Là sao?

Nó lấy tay chỉ về phía cửa lớp. Hắn nhìn theo, Chung Đại đang đi về phía hắn. Người gì mà linh vãi. Chung Đại lịch sự chào nó

- Chào Bạch Hiền ! Thì ra bạn và Xán Liệt ngồi chung với nhau à?

- Ừ.

Thấy nó vẫn lạnh lùng với mình, Chung Đại tuy hơi buồn nhưng vẫn cười thân thiện

- Chủ nhật cậu sẽ đi cắm trại chứ?

- Đi.

Một câu trả lời thật ngắn gọn và xúc tích, Chung Đại có vẻ rất vui

- Thế hả? Mình rất vui vì lần này được tham gia chung với mọi người đấy! Mong mọi người giúp đỡ.

Chung Đại quay sang cúi đầu với sáu người kia và nở nụ cười "Hoa Anh Đào". Chung Nhân , Diệc Phàm, Thế Huân há hốc mồm và nhanh chóng được nhận ba cú nhéo vô cùng "yêu thương" từ "tam đại phu nhân" nhà ta.

- A... - đồng thanh kêu khẽ một tiếng rồi lấy ta xoa xoa chỗ bị nhéo.

Nhưng phải công nhận là nụ cười của Chung Đại rất có sức hút. Cậu mang vẻ đẹp rất thuần khiết và dễ thương. Lộc Hàm gật đầu

- Chúng tớ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn mà!

Chung Đại quay sang hắn

- Xán Liệt à! Cậu có thể cho tớ số điện thoại để liên lạc được không?

Hắn vui vẻ nhận lời, vội lấy giấy bút ra ghi rồi đưa cho Chung Đại

- Đây này! Chung Đại có cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cho Xán Liệt nha!

- Ưm... Cảm ơn Xán Liệt nhiều lắm!

Cậu gật đầu rồi quay về lớp. Nó im lặng không nói gì, hắn tưởng lại động chạm gì đến nó nên cẩn thận hỏi han

- Vợ iu! Em không giận vì anh cho Chung Đại số điện thoại chứ?

- Không. Rảnh quá ha! Bạ cái gì cũng giận à? - nó vừa chơi game trên điện thoại vừa đáp như thế.

Hắn nhẹ nhõm thở hắt ra. Cũng may mắn nhỉ???

Sáu đứa nhiều chuyện lại thì thầm

- Hai người này tức cười nhỉ? - Lộc Hàm chống cằm.

- Phải gọi là buồn cười mới đúng! - Thế Huân bảo.

- "Vợ iu! Em không giận vì anh cho Chung Đại số điện thoại chứ?" hỏi làm gì trong khi mình đã cho rồi! - Diệc Phàm lắc đầu.

- Thì hỏi cho có lệ chứ làm gì! Chẳng lẽ hỏi trước khi cho trước mặt Chung Đại à? - Tử Thao cũng bàn tán.

- Đáng lẽ ra phải nhanh trí bảo là điện thoại bị rớt vào bồn cầu hay bồn rửa chén gì đó hư rồi chứ! - Khánh Tú hùa theo cho vui.

- Một người đẹp như vậy cả tài sản tui cũng cho nói chi là cái số điện thoại! - mắt Chung Nhân vẫn đắm đuối hai hình trái tim.

Nó lướt lướt cái điện thoại rồi quay xuống sáu đứa đang 888. Miệng nó nở nụ cười

- Đang đọc báo này! Các nhà nghiên cứu đưa ra một lời khuyên hay lắm!

Tụi nhóc hào hứng hỏi nó tới tấp

- Gì thế anh?

- Hay không ? Đọc nghe thử xem!

Nó lại cười rồi đọc chậm rãi

- Theo Viện Nghiên Cứu Chăm Sóc Sức Khỏe Răng Miệng trên thế giới, để có một hàm răng chắc khỏe ta nên đánh răng đều đặn ngày hai lần và quan trọng nhất là.................... không nên chỏ mỏ vào chuyện người khác. - giọng nói biến đổi từ từ và chứa cả sát khí trong đó.

Những nụ cười trên môi tắt ngấm

Những gương mặt tự dưng méo xệch

Những giọt mồ hôi tự dưng lăn xuống

Những cái nhìn nhau đầy ẩn ý

Diệc Phàm và Tử Thao đồng loạt đứng dậy gửi lời cáo từ

- Em...có...cảm giác... ê răng quá! Tụi em về lớp trước nha!

Sau khi hai đứa nhóc đi khuất, Chung Nhân cũng chăm chú vào cuốn sách

- Đọc sách cũng thuộc một trong những biện pháp bảo vê răng hiệu quả!

Đấy! Một lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng sức mạnh thì lại như khủng long. Nếu không tự giác rút lui thì một lát phải rút máu. Chuyến cắm trại sẽ như thế nào?
____________________________________

Sáng chủ nhật tại biệt thự Hắc Long

Đã hơn 9h sáng mà hắn vẫn cứ cuộn mình trong chăn. Đang say giấc nồng thì một giọng nói tru tréo bên tai

- Dậy! Dậy mau lên!

Hắn lăn qua, lăn lại, kéo chăn, miệng lè nhè

- Vợ iu à........ Cho anh ngủ....... 5 phút nữa thôi!

- Vợ thằng cha mầy! Dậy mau đi cái thằng mất dậy!!!! Tao thế này mà bảo là vợ mầy à? - Thế Huân hét um lên rồi cầm cái gối phang mấy cái liên tiếp vào đầu hắn.

Do cơn chấn động nên hắn bật dậy theo phản xạ tự nhiên. Cái bản mặt say ke nó xấuuuuuu..... mà nó nguuuuu..... chưa từng thấy. Thế Huân dí dí nắm đấm vào mặt hắn

- Bạch Hiền thức từ lâu rồi! Cái thứ gì ăn ngủ riết cho mập thây!

Hắn đưa hai tay dụi mắt, hai tay ôm lấy cái gối mắt nhắm mắt mở nhìn Thế Huân

- Mà mầy qua nhà tao có việc gì sớm thế???

- Hôm nay là ngày cắm trại đó thưa bố! Có biết là bảy đứa tụi con đợi bố từ sáng đến giờ không?

- Ờ..... - hắn gật gật đầu bộ dáng cứ như mộng du, hai đôi mắt díu lại, cơ thể ngã ra giường định ngủ tiếp.

Thú tính Thế Huân bốc lên ngùn ngụt, anh chỉ muốn kiếm đại cái gì thật cứng mà tiễn hắn về thế giới bên kia thôi.

"Bặt"

Một chân hắn bị Thế Huân nắm lấy, sau đó là một lực cực mạnh kéo một phát làm hắn nằm nguyên con trên sàn nhà. Hai mắt hắn mở trừng ra và đứng hình với tư thế í ẹ của mình. Thế Huân phủi phủi tay

- Xuống sàn nhà mà nằm ngủ nhé con!

- Mầy đi chết đi thằng mặt lừa! - hắn cầm cái gối hậm hực ném về phía Thế Huân , xem chừng cách của anh đã khiến hắn tỉnh ngủ.

Thế Huân khoanh tay cười khoát trá, kiểu như vừa trút được cơn giận. Hắn vò cái đầu cho bù xù lên như tổ quạ rồi tiến vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn quăng lại một câu

- Sắp xếp giường ngủ lại cho tao! Bạch Hiền mà la tao thì tao vặn họng mầy đấy!

- Tự nhiên cái thành ở đợ! - Thế Huân lắc đầu tự nói một mình. Bộ dáng tiu nghỉu tiến đến bên cái giường xếp mớ chăn gối lại.

.......................20 phút sau......................

Hắn và Thế Huân cùng nhau đi xuống lầu. Mới vừa lúc nãy còn là bộ dạng của cái bang, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Tóc vuốt keo, áo thun body, áo khoát da, quần jean bó, vai mang balô. Nói chung là thành hốt boy rồi đấy!

Vừa chạm chân xuống nền nhà đã thấy sáu cái bộ mặt xám nghoét y như nhau. Cũng đúng thôi, ngồi đợi hắn từ sáng đến giờ mà. Ai lại không nổi điên trong hoàn cảnh đó cơ chứ. Lộc Hàm cong môi cất tiếng đầu tiên

- Hôm nay hiếm lắm mới thấy Bạch Hiền thức sớm! Có thể nói đây là một kì tích! - cậu lơ đãng nhìn xung quanh, ngoài miệng là nói vậy nhưng thực ra đang chửi xéo hắn.

- Nhưng Xán Liệt nhà ta lại thức trể! Đúng là một điều kì cục! - Khánh Tú không cần nhắc cũng tự hiểu, lên tiếng nói tiếp câu nói của Lộc Hàm .

Hắn gãi gãi đầu, tỏ vẻ biết lỗi

- Hì hì.... Xin lỗi mòa! Tại người ta không quen thức dậy sớm vào buổi sáng chứ bộ!

- Anh có biết mọi người đã lên xe và xuất phát cách đây một tiếng rồi không? - Chung Nhân một mặt nhìn chăm chăm vào cuốn sách, mặt khác lại lên giọng hỏi tội hắn.

- Lấy Buggati Veyron đuổi theo chắc chắn sẽ kịp thôi mà! - hắn chớp hai mắt vô tội nói.

- Anh thì suốt ngày chỉ biết đến mấy chiếc siêu xe đó thôi!- nó nhẹ nhàng nói nhưng vẫn có ý trách móc.

Hắn đối mặt với nó thì giọng nói lại có phần vui vẻ hơn bình thường

- Thôi mà! Anh lấy xe chở vợ iu đi cắm trại liền nha!

- Vậy thì mau đi thôi! Nhưng chuyện xe cộ thì tính sao đây? - Diệc Phàm hỏi.

Thế Huân xem xét qua số người và số hành lý rồi nói

- Kiểu này chắc phải đi bốn chiếc xe rồi! Anh và anh Hàm, Diệc Phàm và Tử Thao, Khánh Tú và Chung Nhân , cuối cùng là Xán Liệt và Bạch Hiền . Tự mọi người chở mấy túi đồ nhé!

- OK. - tất cả đồng thanh rồi bắt đầu chuẩn bị.

Họ chất đồ lên xe, riêng nó thì nán lại khóa cổng nhà. Bỗng điện thoại nó rung lên vì nhận được tin nhắn, loay hoay một lát sau khi đã khóa cổng xong, nó mới lấy điện thoại ra xem.

Gương mặt nó bỗng chốc trở nên căng thẳng, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Đôi môi nó bất giác mím nhẹ với nhau, rõ ràng đây là thái độ lo lắng. Nó siết chặt cái điện thoại trong tay, đầu óc bận rộn tưởng tượng lung tung.

- Bạch Hiền !

Hắn tiến đến gần lấy tay huơ huơ trước mặt nó, nó sực tỉnh và nở nụ cười trừ

- Hả? Gì thế?

- Mau đi thôi! Mọi người đang đợi kìa! - tuy là thúc giục nhưng hắn vẫn nhận ra điểm bất thường trong biểu cảm của nó.

- Ờ! - nó chỉ đáp gọn rồi thẳng tiến đến chiếc xe.

Hắn nhìn theo nó, gương mặt đó là gì đây???

Bốn chiếc siêu xe bắt đầu lướt đi. Đích đến là công viên quốc gia Taroko.

.....................................................

Dẫn đầu là chiếc Buggati Veyron mui trần màu trắng do hắn cầm lái. Nó ngồi bên cạnh không ngừng suy nghĩ miên man. Những cơn gió mát rượi làm cho mái tóc nó bay bồng bềnh ra phía sau. Hắn chốc chốc lại quay sang nhìn nó. Ái cha! Công nhận nó kute quá đi thôi! Gương mặt đăm chiêu suy nghĩ đó lại khiến nó càng thêm đẹp.

- Vợ iu! Em đang nghĩ đấy?

Nó hơi giật mình, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.

- À không! Gió mát quá nên em lại cảm thấy buồn ngủ!

Hắn cũng ậm ờ cho qua chuyện. Trán nó nhăn lại, không sao thôi nghĩ đến cái tin nhắn đó. Chết tiệt! Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ. Nội dung tin nhắn nó nhận được

"Chào Nam Quái! Được biết hôm nay cậu cùng đám bạn đi cắm trại, hay là để tôi khuấy động bằng vài trò góp vui nhé!"

Rốt cuộc là nó vẫn nghĩ không ra cậu trai đó là ai. Cậu ta sẽ giở trò gì đây? Tốt nhất là đừng để nó bắt được, không thì cậu ta khó toàn mạng trở về.

Phía sau là chiếc Audi R8 màu xám của Thế Huân . Thực ra anh chàng cũng có trong tay vài chiếc xế khủng rất tầm cỡ. Lộc Hàm ngồi bên cạnh hết soi gương rồi lại trang điểm, lâu lâu lại tự lẩm nhẩm khen mình đẹp. Thế Huân lên tiếng cốt muốn trêu cậu

- Có biết soi gương nhiều nhan sắc sẽ bị hao mòn không?

- Thế em cho anh soi gương nè! - cậu dí dí cái gương mini vào mặt anh.

- Anh đẹp bẩm sinh rồi, không cách nào làm anh xấu được đâu! - Thế Huân đưa tay sờ cằm tỏ vẻ đắc ý.

- Đẹp nhưng não bị bẹp. Haha..... - Lộc Hàm nói xong thì cười lớn làm mặt của Thế Huân trở nên xám xịt. Thế là tiếng cãi vã, đùa giỡn lại vang lên trên xe.

Chiếc xe thứ ba là Lamborghini màu vàng của Diệc Phàm và Tử Thao . Diệc Phàm mang kính mát lái xe trông cực ngầu nhé! Tuy chưa đủ tuổi nhưng đố thằng cha cảnh sát nào dám bắt đấy. Từ Thao ngồi bên cạnh ngấu nghiến mấy bịch snack, lâu lâu lại đút cho Diệc Phàm ăn rất tình cảm. Nói chung thì couple này không hay cãi nhau.

Nhưng còn chiếc cuối cùng thì sao nhỉ? Ôi mẹ ơi! Chiếc Ferrari 458 Spider màu đỏ đang lạng qua nghiêng lại như bị đứt phanh. Theo sau đó còn có một trận la hét

- Chung Nhân chó chết! Đã bảo lúc nãy nhớ mang cái vali màu xanh theo rồi mà! Anh có biết là tất cả mỹ phẩm tôi đều để trong đó không hả? Đồ ngu! Đồ ngớ ngẩn! - Khánh Tú tức giận đến nỗi đưa tay bóp cổ Chung Nhân khiến cậu nhóc lộn tròng mắt.

- Ặc....ặc.... Cậu...buông...ra coi... - cậu khó khăn thốt lên.

Khánh Tú "hừ" lạnh một cáo rồi rút hai bàn tay "Bạch Cốt Tinh" của mình lại. Chung Nhân điều chỉnh lại tư thế ngồi cũng như cách lái xe, tay đưa lên cổ mình xuýt xoa

- Thằng chằn tinh! Là ai ở đợ cho ai vậy hả? Đi có 2 ngày 1 đêm mà mang hành lý còn hơn là dân tị nạn nữa. Cậu nên biết là cái vali đó to gấp ba lần cậu đấy! Chứa cậu là đã chật lắm rồi cái vali đó biết nhét ở đâu hả?

- Tôi tát vỡ mồm anh bây giờ! Đang bực nhá! - Khánh Tú khoanh tay nhìn chăm chăm ra quang cảnh bên ngoài. Chung Nhân cũng lắc đầu bó tay.

Bốn chiếc siêu xe lần lượt phóng qua trên mặt đường khiến những người đi đường cũng như người hâm mộ siêu ôtô đều phải ngoái nhìn. Họ trầm trồ và cứ dõi mắt theo khi bốn chiếc xe đi khuất.

.................................................

Công viên quốc gia Taroko

Tám người tới nơi vừa kịp lúc mọi người đang điểm danh. Lũ học sinh cũng như giáo viên nhìn dàn siêu xe của họ mà phải há hốc mồm. Không ngờ tụi nó lại có thể chơi mấy thứ này. Thiện tai! Thiện tai!

Hắn, Thế Huân , Diệc Phàm và Chung Nhân vừa bước xuống xe thì đồng loạt đã nghe một cái rầm.

Nữ sinh của ba lớp xỉu tập thể.

Theo sau đó là bốn đứa tụi nó bước đến, những tiếng phụt cũng phát ra cùng lúc.

Đến lượt tụi nam sinh xịt máu mũi.

Hôm nay tụi nó trông đẹp một cách lạ lùng. Những nét đẹp đúng chất tiểu mỹ nam và nó chính là biểu tượng của sự cá tính khi khoát lên người chiếc áo khoát da màu đen, quần jean bụi và đôi giày cao gót .Vẫn mái tóc đỏ và gương mặt lạnh lùng đó nhưng hôm nay lại trông hấp dẫn lạ thường.

Sau vài giây đơ như cây cơ thì giáo viên mới thực sự lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cô giáo chủ nhiệm đứng bên cạnh một cô giáo mới, có lẽ là người của trường khác chăng. Cô chủ nhiệm bắt đầu triển khai kế hoạch

- E hèm! Do ba lớp này được nhà trường bóc thăm ngẫu nhiên nên các em cũng sẽ phải thực hiện những nhiệm vụ ngẫu nhiên. Hành trình của chúng ta kéo dài 2 ngày 1 đêm trong công viên quốc gia rộng lớn này. Trong thời gian đấy, các em phải phát huy thật tốt những khả năng của bản thân. Phải học được tính tự lập và tinh thần đoàn kết nhé! Tất cả đều không có sẵn nên các em phải tự tìm ra thức ăn cũng như nước uống. Cô và thầy sẽ giúp đỡ các em trong vấn đề này. Tổng số học sinh của ba lớp là 63 đúng không? Ta bắt đầu điểm danh thôi!

Cô giáo bắt đầu điểm danh. Nó ngán ngẩm khoanh tay dựa người vào chiếc xe gần đấy. Bỗng Chung Đại bước ra từ đám đông và tiến lại gần hắn

- Hey! Chào Xán Liệt !

Hôm nay cậu mặc quần jean, áo thun, đi giày thể thao trông rất teen. Hắn mỉm cười với cậu

- Chào Chung Đại ! Hôm nay Chung Đại xinh quá!

Cả hai đứng nói chuyện qua lại với nhau hồi lâu. Nó thì đứng đó đưa đôi mắt đề phòng nhìn xung quanh. Không biết người bí ẩn đó sẽ làm gì và ra tay bằng cách nào? Điều đáng lo ngại ở đây là một mình nó không thể giám sát nổi đám học sinh kia. Nhỡ cậu ta nhắm vào chúng thì coi như nó bó tay rồi.

Cô giáo điểm danh xong, bỗng từ xa có một chiếc Mercedes Benz màu đỏ thắng lại chỗ họ. Trên xe, một cô gái đeo kính mát hàng hiệu xinh đẹp bước xuống. Cô ta chậm rãi tiến đến chỗ hai thầy cô giáo

- Xin lỗi thầy cô và các em! Tôi đến trể!

Cô giáo chủ nhiệm hơi bất ngờ nhưng rồi cũng dõng dạc thông báo

- À sẵn đây cô cũng nói với các em luôn! Hôm nay người phụ trách chính là cô Kim Nhất Phi. Còn cô và cô Dương sẽ phụ giúp cho cô ấy!

Cô Nhất Phi quay sang đám nhóc học sinh cười rạng rỡ

- Good morning! Cô thật sự rất vui vì được cùng các em tham gia chuyến đi hôm nay!

Đám học sinh bên dưới nhao nhao lên

- Woa! Hôm nay cô kute quá cô ơi!

- Miss Kim is the best!

- Cô thật kool!

Cô Nhất Phi rất vui trước thái độ nhiệt tình của học trò. Kể cả phe của hắn cũng tỏ ra rất hào hứng khi đi cắm trại cùng cô giáo xinh đẹp. Nhưng chỉ duy nhất có một đứa không hề bày tỏ thái độ mà từ nãy đến giờ chỉ nhai kẹo nhóp nhép lạnh lùng nhìn lơ đãng xung quanh. Cô Nhất Phi chiếu ánh mắt vào nó

- Bạch Hiền !

Chân mày nó cong lên ý muốn hỏi cô có chuyện gì. Cô Nhất Phi chống hông nhìn nó

- Em có ý kiến gì không?

Nó lắc đầu rồi lại tiếp tục ngó lên trời. Cô Nhất Phi cực kì không hài lòng vì thấy nó chả có chút hào hứng nào. Nhưng mà cũng đành chịu thôi, đâu phải là cô không biết tính cách của nó. Cô tạm thời gác lại chuyện đó rồi quay sang nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh

- Chúng ta bắt đầu thôi! Các em đi theo cô nào!

Mọi người lần lượt mang ba lô trên vai và bước theo cô. Nó cũng hòa vào dòng người đông đúc ấy.

Bỗng nó có cảm giác có ai đó vừa nở một nụ cười nửa miệng nhìn nó. Sống lưng nó có cảm giác hơi lạnh và bỗng chốc rùng mình. Nó quay lại nhìn tới nhìn lui.

Sau lưng nó là Xán Liệt và Chung Đại , bên cạnh là sáu người kia. Nó nhìn sang hướng bên phải, là cô chủ nhiệm và cô Dương. Bên trái là cô Nhất Phi đang tiếp điện thoại. Nó hoang mang nhìn xung quanh, là đám bạn học đang cười đùa ríu rít.

Thật sự là nó không thể kiểm soát được hết thảy mọi người ở đây. Nó có cảm giác là người bí ẩn kia đang ở rất gần nó.

Chết tiệt! Đúng là một trò đùa chẳng ra gì. Nó đưa tay lên trán rồi hít thở sâu. Nếu vì nó mà liên lụy đến các bạn xung quanh thì nó rất muốn tóm cổ cậu trai bí ẩn kia để đá cậu ta bay ra khỏi nơi này.

Vấn đề ở đây là nó không biết cậu ta là ai trong số mọi người ở đây. Nếu thế thì đành phải chờ đến lúc cậu ta ra tay thôi.

Hắn bước đến bên cạnh nó lo lắng

- Em sao vậy?

- Không sao cả! - nó lắc lắc đầu.

- Thế ta đi thôi! Đưa balô đây anh mang giúp em! - hắn mỉm cười rồi lấy cái balô trên vai nó chuyển sang vai của mình.

- Cám ơn anh!

Nó và hắn bước đi cùng nhau.

Cả đoàn xuất phát, nó vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh. Xem ra mấy cái mỏm đá gập ghềnh này cũng không an toàn là mấy. Cả lớp cùng cô giáo dừng chân trên một khu đá rộng, dưới khe đá còn có nước chảy róc rách nữa. Cô Nhất Phi bắt đầu phân công

- Các em bắt đầu dựng lều đi. Chín người một lều các em tự chia nhóm nhé!

Chín người thì tụi nó vừa đủ: hắn, nó, Thế Huân , Lộc Hàm , Khánh Tú , Chung Nhân , Diệc Phàm và Tử Thao và cả Chung Đại .

Chung Nhân bảo

- Bây giờ ta cử ra nhóm trưởng nhé! Người đó sẽ lo việc điều hành các thành viên trong nhóm.

- Thế nhóc làm luôn đi. Lúc trước hay cắm trại chắc là sẽ rành hơn tụi anh! - hắn đút tay túi quần nói.

- Nhất trí! - mọi người đồng thanh.

Cô Nhất Phi lại thông báo

- 63 học sinh ở đây chia làm sáu nhóm là vừa đủ chín người. Mỗi thầy cô sẽ phụ trách một nhóm. Tôi sẽ phụ trách nhón A của Xán Liệt , các nhóm còn lại thầy cô tự bóc thăm nhé!

Nó đưa mắt nhìn về chỗ ba thầy cô mới xuất hiện. Lại là hai cô giáo và một thầy giáo. Lại là phụ nữ. Chết tiệt! Hôm nay phụ nữ xuất hiện lắm thế không biết. Nó khẽ nghiến răng.

Chung Nhân tỏ vẻ rất thông thạo mấy chuyện lều trại. Cậu nhóc phân công rồi cùng mọi người bắt đầu căng lều. Cô Nhất Phi tiến đến chỗ tụi nó

- Các em à! Ta chia ra làm hai, một nhóm ở đây dựng liều còn nhóm kia thì lên núi nhặt củi để tối nay đốt lửa trại nhé!

Chung Nhân nhìn sơ qua các thành viên trong nhóm rồi lấy tay chỉ vào từng người

- Anb Hiền , anh Xán, Thế Huân , Lộc Hàm và anh Chung Đại đi theo cô Nhất Phi nhé!

- Ok. - họ đồng thanh rồi đứng lên.

Họ theo chân cô Nhất Phi tiến thẳng lên núi. Đường rừng núi thế này quả thật rất khó khăn trong việc di chuyển. Nó cẩn thận xem xét xung quanh, bốn bề yên tĩnh và không có vẻ là có gì nguy hiểm. Cô Nhất Phi dẫn đầu, có vẻ cũng là dân sành sỏi trong mấy việc rừng núi. Cô leo lên mấy cái mỏm đá rất dễ dàng.

Đến một cái dốc khá cao, phải lên trên kia thì mới mong tìm được củi vì bên dưới này chỉ toàn là đá thôi.

Cô quan sát xung quanh rồi tìm thấy một sợi dây leo chắc chắn. Có vẻ tốt, cô quay lại bảo tụi nó

- Cô leo lên trên rồi quăng dây xuống cho tụi em nhé!

- Như thế có quá nguy hiểm không? Nếu vậy thì để Xán Liệt leo lên trước đi! - nó khoanh tay trầm mặc nói.

Cô Nhất Phi huơ tay cười xuề xòa

- Không sao đâu. Mấy cái này thì nhằm nhò gì!

Dứt lời, cô nắm sợi dây leo lên trên kia một cách khá dễ dàng trước con mắt mở to kinh ngạc của tụi nó. Cô quăng sợi dây xuống, từng người leo lên.

Công đoạn này cũng không có gì khó đối với tất cả, tuy Chung Đại có hơi yếu đuối một chút.

Họ bắt đầu tiến vào cánh rừng. Vừa đi vừa nhặt mấy nhánh cây khô. Đi được một đoạn thì họ thấy có một chiếc xe chở gỗ đậu ở đấy. Trên xe là các thân cây dài tầm 10m rất to, được cột lại với nhau bằng một sợi dây thừng nhằm cố định chúng trên xe. Có lẽ là những cây gỗ vừa được khai thác của công tác cục kiểm lâm mà chưa kịp vận chuyển đi.

Tử Thao đi ngang chiếc xe ấy vì thấy có những nhánh cây phía xa xa. Bất ngờ sợi dây thừng đứt ra, những thân cấy đột ngột lăn xuống. Mọi người kinh ngạc không thốt nên lời. Diệc Phàm bất chấp nhào đến ôm Tử Thao, cả hai cùng té vào bụi cây may mắn không bị cây gỗ nào đè trúng. Những cây gỗ to khổng lồ ấy lăn lóc trên mặt đất, ai cũng một phen hốt hoảng vì sự cố nguy hiểm kia.

Lòng bàn tay của Diệc Phàm bị xây xát đến nổi rướm máu. Hắn và Chung Đại lo lắng chạy đến chỗ hai đứa nhóc hỏi han

- Sao rồi? Diệc Phàm à, cậu ổn chứ? - Chung Đại lấy khăn tay quấn vết thương lại giúp .

Tử Thao ứa nước mắt đỡ Diệc Phàm dậy

- Anh à! Anh không sao chứ? Hức....hức....

Diệc Phàm phủi phủi quần áo, đưa đôi mắt cuời nhìn Tử Thao

- Đồ ngốc! Có thế mà cũng khóc à? - vừa nói vừa đưa tay gạt giọt nước mắt trên mặt cậu nhóc.

- Em sợ quá! Huhu.... - Tử Thao nhào đến ôm chầm lấy cổ cậu.

Xán Liệt và Chung Đại một phen hoảng hồn. Thực sự cảnh tượng lúc nãy rất kinh khủng.

Về phần nó thì lập tức đến xem xét chỗ dây thừng. Chỗ đứt của sợi dây không hề bình thường chút nào. Nó thẳng tắp và dứt khoát như là có người cố ý cắt đứt. Lông mày nó nhíu lại, tay bất giác siết chặt thành đấm.

"Khốn kiếp! Cậu ta ra tay thật à?"

Một cái nhếch môi thật nhẹ hướng về phía nó. Mở màn như thế có hơi ấn tượng quá không nhỉ???

.....................................................

*Tại chỗ của Chung Nhân và mọi người

Khánh Tú, Chung Nhân, Thế Huân và Lộc Hàm mỗi người nắm một góc lều rồi đồng loạt kéo căng lên. Ai ngờ Khánh Tú nhà ta xớn xác vấp té, thế là cái lều lại trở thành một cái đống bùi nhùi. Chung Nhân lắc đầu, trán lấm tấm mồ hôi miệng cười méo xệch

- Hết Lộc Hàm rồi đến Thế Huân vấp té! Bây giờ đến lượt thằng tiểu yêu này nữa! Coi cái lều y chang "bà già rụng răng".

Thế Huân và Lộc Hàm ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Khánh Tú thấy Chung Nhân đang cười đá đểu mình thì hầm hầm tức giận

- Anh hay quá ha! Tui bỏ đi cho anh tự căng lều bây giờ tin không?

- Ờ đi đi! Không có cậu là tui và mọi người sẽ căng xong sớm thôi! - Chung Nhân nói đầy châm chọc.

Khánh Tú tức điên lên, cậu nhóc tinh ranh đưa đôi mắt tìm kếm dưới chân và cuối cùng đưa tay nhặt lên.

- Ê....ê đừng! - Lộc Hàm và Thế Huân đồng thanh.

"Bốp"

- Ui da! - Chung Nhân đưa tay ôm đầu. Vẻ mặt trong vô cùng thảm hại.

- Này thì đá đểu! - Khánh Tú phủi phủi tay, vẻ mặt rất hả dạ khi vừa tặng cho Chung Nhân một cục đá vào đầu.

Chung Nhân giận run người, một tay ôm đầu một tay chỉ về phía Khánh Tú

- Cậu....cậu..... Đồ ác độc!

- Mới biết à? Tui cho một cục to hơn bây giờ tin không? Ngon há cái mồm cho to ra!

- Hừ! Không cãi với cậu! Tôi tếp tục dựng lều đây!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro