Chap 21
..................Buổi trưa................
Cuối cùng thì lều cũng đã được căng lên xong. Mọi người đưa tay quệt mồ hôi trên tán nhìn nhau cười tươi. Khánh Tú khoái chí tự khoe khoang
- Lần đầu tiên mình dựng được một cái lều cơ đấy! Hehe..... Sao trên đời này lại có một người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như mình nhỉ???
- Ờ, góp phần phá hoại thì có. Đã dựng không được mà còn té sấp té ngửa nữa! Nghĩ sao mà tự khoe khoang được không biết! - Chung Nhân chen mỏ vào bình luận.
- Thì dù sao cũng dựng xong rồi! Tui tự sướng một chút thì có sao? - Khánh Tú không chịu thua chu mỏ lên cãi lại.
- Nhìn cậu giống tự kỷ lâu năm hơn ấy! - câu nói của Chung Nhân làm Thế Huân và Lộc Hàm ôm bụng cười nghiêng ngả.
Cùng lúc đó, mọi ngươi vừa trở về. Họ bỏ đống củi trên tay xuống rồi bước đến ngắm nhìn cái lều. Ai cũng xuýt xoa
- Oa!!! Đẹp nhỉ?
- Đúng là trông rất ngầu nha!
- Ai căng cái lều mà trông đẹp thế ta??? - Cô Nhất Phi cười lém lỉnh.
Chung Nhân nghe hỏi đến mình liền nhanh miệng đáp
- Dạ thưa cô........
- Là em thưa cô! Em dựng cái lều đấy ạ! - Khánh Tú nhanh hơn đã đáp với cô, miệng còn cười toe toét nữa.
Cô Nhất Phi cười hài lòng tiến đến xoa đầu Khánh Tú
- Em giỏi quá đi! Có lời khen dành cho em!
Thế Huân và Lộc Hàm lại nhìn nhau cười gian khi thấy bộ mặt không thể nào đỏ hơn nữa của Chung Nhân . Cậu nhóc năm lần bảy lượt bị Khánh Tú bắt nạt cười muốn ra nước mắt.
Cô Nhất Phi cùng mọi người chất đồ vào lều, sau đó sắp xếp lại mớ củi. "Địa bàn" của mỗi nhóm là một tản đá to nên khá rộng rãi để bày biện mọi thứ.
Trời quá trưa, mọi người quanh quẩn trong lều. Mỗi người nằm một kiểu, có lẽ trời hơi nóng bức một tí nên đứa nào đứa nấy há cả họng. Cô Nhất Phi xem xét rồi phân công nhiệm vụ kế tiếp
- Đã tới giờ ăn rồi! Ta đi ăn thôi!
Cả đám bật dậy như lò xo, mắt ai cũng sáng rỡ
- Đâu? Đâu? Thức ăn đâu?
Cô Nhất Phi nhìn xung quanh rồi nhún vai
- Thức ăn gì? Đâu có thức ăn đâu!
- Trời!!!! - cả đám đồng thanh rồi nằm vật ra đất.
Cô Nhất Phi nhìn lũ học trò nam thanh nữ tú đáng yêu rồi bật cười, cô khoát tay
- Ta ra suối bắt cá rồi làm một bữa tiệc Cá Nướng hoành tráng có được không?
- Dạaaa......đư...ợ....c - cả đám yểu xìu.
- Thế ta lên đường thôi! Ngồi dậy coi nào, cười lên coi mấy Hot Boy của cô, sốt sắng lên nào!
Cô Nhất Phi chạy tới chạy lui lôi chúng ngồi dậy. Cô hết bẹo má hắn rồi kéo tay nó. Nói chung tính tới thời điểm này chỉ có một mình cô Nhất Phi là còn sức sống thôi. Đứa nào đứa nấy ngán ngẩm thấy rõ. Tuy vậy nhưng cũng ráng mà lết thết theo chân cô Nhất Phi đi ra suối.
*Phòng họp Hội Đồng Quản Trị Tập Đoàn Hắc Long
Ba của Khánh Tú tức ông Vinlee đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch. Bên cạnh là ba của Xán Liệt với chức vị Phó giám đốc. Đối diện với ba Xán Liệt là cổ đông lớn nhất của tập đoàn - ông John. Bên dưới là các vị cổ đông nhỏ và các giám đốc của các chi nhánh khác. Phòng họp rộng lớn chứa hơn 100 người.
Không khí vô cùng nặng nề, riêng chỉ có ông John là vui vẻ từ nãy đến giờ. Đơn giản thôi, lí do ông vui là vì vừa chính thức thu mua 5% cổ phần công ty từ một vị cổ đông khác. Người đó mất đột ngột do bị ngã từ trên một tòa nhà 20 tầng xuống đất. Tại nhà người đàn ông đó cảnh sát tìm được một tờ hợp đồng chuyển nhượng và đối tượng nhận được 5% cổ phần chính là ông John.
Hiện giờ, ông Vinlee đang giữ trong tay 30% và là chủ tịch hội đồng quản trị. Ba của Xán Liệt nắm trong tay 20% còn ông John thì đến 25% nếu tính luôn 5% vừa rồi.
Trước đây khi nhận thừa kế từ cha của mình, ông Vinlee được 30% tức là sẽ trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hắc Long hùng mạnh nhất thế giới. Còn em gái của ông - Halee (mẹ của hắn) sẽ được 20% còn lại và làm Bang Chủ Bang Hắc Long.
Nay do cô bận bịu mọi chuyện trong bang nên đã giao số cổ phần đó cho chồng mình để phụ giúp anh trai coi quản công ty. Ba của Xán Liệt tuy bận rộn với công ty riêng nhưng cũng dốc toàn lực để hoàn thành tốt nhiệm vụ của Phó Giám Đốc tập đoàn Hắc Long. Vậy mà vẫn để ông John làm mưa làm gió trong công ty.
Hiện giờ ông ta đã vượt mặt ba Xán Liệt chứng tỏ cái ghế chủ tịch cách ông ta không xa nữa. Người mù cũng biết ông ta đang toan tính nuốt chửng tập đoàn Hắc Long. Hơn phân nửa cổ đông dưới trướng đã bị ông ta khuất phục. Ông Vinlee và ba Xán Liệt giờ chỉ đơn thân chống chọi với thế lực của ông John.
*Quay lại với cuộc họp
Lão John giờ không còn khép nép như trước nữa. Chưa để Chủ Tịch mở đầu cuộc họp đã vội nói
- Hiện giờ tôi là người nắm số cô phần lớn thứ hai trong công ty, mọi người nói tôi nên giữ chức vụ gì đây?
Mọi người nhìn nhau xì xào bàn tán, ai cũng nêu ra một ý kiến riêng của mình. Ông Vinlee nhíu mày, khẽ đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Ba Xán Liệt . Họ trao đổi với nhau qua ánh mắt.
Cuối cùng, Chủ Tịch của chúng ta cũng cất tiếng khiến mấy lời xì xầm ngưng hẳn
- E hèm! Được rồi! Tôi tuyên bố kể từ hôm nay, ông John chính thức là phó Chủ Tịch tập đoàn Hắc Long.
Mọi người nhìn nhau e dè. Lão John mỉm cười đắc ý
- Ai có ý kiến thì giơ tay!
Phó Chủ Tịch sao? Vậy thì lớn hơn ba Xán Liệt một bậc rồi còn gì. Vì vậy nên trông mặt ông ta mới đắc ý như vậy. Cổ đông trong công ty sớm đã sợ ông ấy, nay ông ta được đề bạc làm Phó Chủ Tịch thì có cho tiền họ cũng không dám hó hé.
Một người đàn ông đại diện đứng lên
- Chúng tôi xin chúc mừng Ngài!
"Lốp...bốp...lốp....bốp"
Mọi người đồng loạt vỗ tay coi như câu trả lời. Ông John cười hài lòng nhìn đám cổ đông dưới trướng. Ông Vinlee nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi bàng hoàng, cứ đà này công ty sẽ sớm rơi vào tay kẻ khác mất.
Cuộc họp kết thúc, mọi người lui hết ra ngoài. Ông John ngẩng cao đầu đi ngang qua mặt ba Shin chứ không lịch sự chào hỏi như mọi khi. Nhìn cái nụ cười nửa miệng kiêu ngạo kia mà ông Vinlee cũng muốn tức giận lây.
Cuối cùng trong phòng họp chỉ có hai người. Ba Xán Liệt mới bắt đầu bàn bạc cùng ông Vinlee
- Anh à! Lão ta đã có thái độ như vậy thì ta nên tính trước kế hoạch đi là vừa!
- Ông ta quả thật không hề đơn giản! Dám giết người, chiếm đoạt một cách trắng trợn như thế! - Ông Vinlee nhíu mày, cất giọng trầm trầm.
- Cứ đà này công ty sẽ lâm nguy cho coi! Hình như chuyện của Bang Hội ông ta cũng có nhúng tay chút ít. Em thấy lo cho Halee quá!
- Nhớ để mắt đến ông ta đấy! Có động tĩnh gì báo cho anh ngay!
- Dạ vâng.
*Quay lại chuyến cắm trại của mọi người nhá!
Giữa con suối trong veo là mười người đẹp ngời ngời đang lom khom. Nước thì đến khoảng đầu gối nên việc bắt cá chỉ là phần phụ, chủ yếu là nghịch nước cho vui.
Cô Nhất Phi và nó đang làm việc rất nghiêm túc. Thành tích của nó và cô cũng đã hơn chục con cá rồi nhưng chắc chưa đủ để cả bọn no bụng.
Lộc Hàm và Thế Huân thì ngồi rửa tay, rửa chân, nghịch nước, té nước, ướt người, chửi lộn. Đã không phụ giúp được gì mà còn cãi vã om sòm nữa.
Diệc Phàm do tay bị thương nên ngồi trên bờ, Tử Thao nghịch nghịch mấy con cá nhỏ rồi quay sang nhìn Diệc Phàm cười thích thú.
Khánh Tú và Chung Nhân thì cũng đang loay hoay để gia tăng số cá mình bắt được. Tuy nhiên tỉ số vẫn là 1: 0. Chung Nhân thấy Khánh Tú nhăn nhăn nhó nhó liền lên tiếng chọc ghẹo
- Không bắt thì cũng đừng dọa mấy con cá chứ! Cái mặt y như cá mập ăn thịt người vậy! Hất nước lung tung!
- Tôi hất vô mặt anh bây giờ tin không? Trời thì nắng, lại còn nóng nữa. Nếu có kem chống nắng thì đỡ biết bao nhiêu.... - Khánh Tú thảm thương đưa tay lên quạt quạt.
Hắn đang trong tình trạng "nghiên cứu tâm sinh lý" của mấy con cá. Cứ đứng trân trân đó mà nhìn xuống nước quan sát coi con cá bơi với vận tốc bao nhiêu. Bó tay!
Cô Nhất Phi thấy cả đám uể oải thì mới lên tiếng
- Sao buồn quá vậy? Ai hát lên cho zui coi nào!
- Em! Em hát cho! - Diệc Phàm ngồi trên bờ giơ tay xung phong.
- Được không đấy? Hát thử cô nghe đi!
"Ngày đầu tiên đi học
Em lết xác tới trường
Cô nhìn em gào thét
Thằng tóc vàng lên đây!!!"
Cô Nhất Phi bật cười, cả đám cũng ôm bụng trước bài hát của Diệc Phàm. Tử Thao nói
- Ai dạy ox bài này vậy hả?
- Đâu có ai dạy đâu. ox sáng tác đấy! - Diệc Phàm gãi đầu cười khì khì.
- Tìm nguồn cảm hứng ở đâu vậy nhóc? Sáng tác bản nhạc này chắc có nhiều gạch xây nhà lắm phải hông? - Thế Huân châm chọc.
Cô Nhất Phi mỉm cười nhẹ rồi bảo
- Không ngờ Diệc Phàm nhớ dai thế! Chắc ấn tượng hai cô trò mình lần đầu gặp nhau khó quên lắm nhỉ?
- Hả????? - cả đám đồng thanh.
Thấy đám nhóc há hốc, cô bắt đầu kể lại
- Thực ra một năm trước lúc Diệc Phàm chuyển về trường ta cô được phân công làm chủ nhiệm lớp cậu ấy. Có lẽ do quen sống theo lối nước ngoài nên Diệc Phàm có vẻ hơi tự túc và vô kỷ luật. Ngày đầu đi học mà mang nguyên cái đầu vàng chóe lại còn vuốt keo nữa chứ. Khi cô điểm danh cậu ấy cứ lo ngủ nên cô đã hét "Thằng tóc vàng nằm ở cuối lớp lên đây cho cô!!!" Chuyện là thế đấy!
Cả đám bật cười vật vã, Diệc Phàm thì đưa tay gãi gãi đầu trông đáng yêu phết.
Mọi người trở lại cái việc bắt cá còn dang dở kia, được một lát sau thì cô Nhất Phi lại lên tiếng
- Như vậy buồn quá! Hay là mình kiếm cái gì chơi đi nha!
- Cái này được nè, nhưng mà chơi trò gì hả cô? - Lộc Hàm chớp chớp hai mắt hỏi.
Cô Nhất Phi đưa tay sờ sờ cằm, sau đó thốt lên
- Mình chơi đối đáp nhé!
- Cô ơi! Cái trò đó nó sến vô bờ bến mà cô lại đòi chơi là sao? - Tử Thao nhăn mặt.
Cô Nhất Phi lấy ngón trỏ quơ qua quơ lại tỏ ý như Tử Thao nói không đúng ý cô
- No no no! Không phải mấy cái trò đối chữ trong phim cổ trang nhá! Đối ở đây là đối theo phong cách tuổi teen. Những câu chém gió, đá xoáy mang nhãn hiệu hot boy and của Paradise School cơ!
- À..... Ra là vậy! Ok chơi luôn! - Thế Huân hào hứng.
- Bây giờ ta chia nhóm nhé! Cô và bốn hot boy sẽ là một đội, năm tiểu mỹ thụ của chúng ta thấy được không? Đội nào thua thì sẽ lo phần nướng cá, đội thắng sẽ ngồi đợi ăn.
- Ok. - bốn tiểu mỹ thụ đồng thanh (trừ nó).
- Are you ready??? - cô Nhất Phi cười lém lỉnh.
- Yeahhhhh! - cả đám đồng thanh.
- Ai ra đề trước đây? - cô Nhất Phi hỏi ý.
- Nhóm chúng ta có Bạch Hiền thì đừng lo! Chưa ai đấu võ mồm lại Nam Quái đâu! Bên em ra câu đối trước nhé! - Lộc Hàm đưa đôi mắt tinh ranh nhìn đội bạn.
Nhóm tiểu mỹ thụ nhìn nhau hỏi ý, cuối cùng Khánh Tú xung phong đưa ra câu đầu tiên
- Lời chia tay em nói hay như hát!
- Anh quay lại anh tát đẹp như phim! - Chung Nhân nhanh nhẹn trả lời.
Đội Hot Boy vỗ tay cái rần, cô Nhất Phi cũng cười toe toét.
- Thế Huân là mây, Lộc Hàm là gió! - Thế Huân thuận miệng nên đưa ra câu tiếp theo.
- Nếu có kẻ thứ ba........... thì chắc chắn nó là con chó! - Lộc Hàm đáp lại.
"Yeahhhh"
Tiểu mỹ thụ đập tay nhau ăn mừng, chuẩn bị đưa ra câu đề kế tiếp
- Yêu nhau là do duyên số! - đến lượt Chung Đại .
- Nhưng lấy nhau là do "sự cố"! Hihi..... - hắn gãi đầu làm cả đám cười ha hả.
- Cô Nhất Phi xinh nhất hành tinh! - Diệc Phàm bỗng thốt lên làm cô ôm hai má cười sung sướng.
- Nhưng thần kinh lại chả có ổn định! - một câu nói của nó khiến mặt cô đơ như cây cơ còn tụi kia thì ôm bụng mà cười.
Cô Nhất Phi nhăn nhó hất nước về phía nó, cô hậm hực suy nghĩ ra câu tiếp theo. Lần này nhất định phải bắt thằng bé Bạch Hiền nướng cá cho cô ăn thì cô mới vừa lòng đấy!
- Thu đi để lại lá vàng!
- Ghẻ đi để lại muôn vàn vết thâm! - Tử Thao vừa đáp vừa che miệng cười.
- Tình yêu giúp ta vượt lên những suy nghĩ Tầm Thường........ - Khánh Tú hướng đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
- Và đưa chúng ta đến những suy nghĩ Tầm Bậy! - Chung Nhân đáp.
"Hahaha........hahaha.."
Tụi con trai được nước cười to lên. Khánh Tú chống hông phùng mang trợn má hất nước vào mặt Chung Nhân . Cậu nhóc bĩu môi nhưng cứ trừng từng con mắt. Hắn luyên thuyên cái miệng tiếp tục cuộc chơi
- Con gái sinh ra là để cho con trai NHỜ VẢ. Nếu NHỜ không được thì mình phải VẢ.
- Con trai sinh ra là để cho con gái DỰA DẪM. Nếu DỰA không được thì mình phải DẪM. - Nó nghiến từng chữ khiến hắn á khẩu hết dám trả treo luôn.
Đám mỹ thụ vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Coi như đã phân được thắng bại. Khánh Tú đang lấy tay khua khua nước thì từ xa có vật gì trôi đến bên cạnh cậu.
"ÁAAAAAAAA"
Tiếng hét thất thanh của cậu làm mọi người không khỏi bàng hoàng. Những nụ cười trên môi tắt ngấm và thay vào đó là những gương mặt gần giống như Khánh Tú . Mấy tiểu mỹ thụ đưa tay lên miệng, hai mắt trợn tròn đỏ hoe. Ai cũng bám riết người con trai bên cạnh mình. Khánh Tú hoảng hốt ôm chầm lấy Chung Nhân , mặt mày trở nên tái méc. Nước mắt tuôn rơi lã chã trong vô thức có lẽ do quá sợ. Mọi người tiến đến gần chỗ Khánh Tú và Chung Nhân xem xét.
- Hơ.....
- Ghê quá! - Chung Đại lấy hai tay che mắt lại, gương mặt cũng trở nên sợ hãi mà bám nhanh vào cánh tay của hắn.
Là một con búp bê không có đầu, toàn thân dính đầy máu. Cái thứ như thế mà quăng xuống suối định hù chết người ta à?
- Ox, em sợ! - Lộc Hàm níu cánh tay của Thế Huân .
- Không sao đâu! Lên bờ đi đừng nhìn nữa! - Thế Huân che mắt cậu lại rồi đẩy cậu bước lên bờ.
- Hức....hức....
Khánh Tú vẫn ôm chặt Chung Nhân không buông, đôi vai bé nhỏ run lên theo từng tiếng nấc. Cũng đúng thôi vì chuyện ban nãy xảy ra quá bất ngờ mà. Chung Nhân đưa tay lên vuốt tóc cậu , nhìn Khánh Tú khóc mà trong lòng thấy cũng có chút gì đó xót xa
- Ngốc! Đừng khóc nữa!
- Tôi sợ quá! Hức....hức......
Khánh Tú lại càng siết chặt vòng tay hơn khiến Chung Nhân cảm nhận được tim mình đang lệch nhịp.
- Thôi! Lên bờ nhé! - Chung Nhân dịu dàng dắt Khánh Tú lên bờ.
Chung Đại thì lại đứng bên cạnh hắn run rẩy. Nó không hề đếm xỉa đến hắn và Chung Đại bắt đầu xem xét vật thể đó. Cái thứ quái gỡ ấy hắn nhìn còn không dám nhìn thẳng. Ấy thế mà nó lại cầm lên xem xét từ đầu tới chân. Bà cô Nhất Phi cũng vậy, không biết ăn cái gì mà gan dạ đến thế.
- Chữ "sát" sao?
Nó ngừng lại khi thấy trên ngực con búp bê có một vệt chữ được viết bằng máu.
- Đâu? Cô xem với!
Có thể đây là trò đùa thứ hai của cậu ta chăng? Tốt đấy! Lần nào ra tay cũng khiến mọi người phải kinh hãi. Nó mím chặt đôi môi, hai mắt bắt đầu ánh lên một tia tức giận. Nó nhìn theo hướng con suối chảy, nếu trôi được đến đây thì có thể kẻ đó đã thả vật này từ trên nguồn hoặc những nơi gần thượng nguồn.
Nó không nói không rằng tiến về phía được cho là con búp bê đã trôi xuống. Cô Nhất Phi cũng đi theo, mọi người trên bờ ngạc nhiên nhìn hai người.
- Anh Bạch Hiền ! Cô Nhất Phi! Hai người đi đâu vậy? - Tử Thao hỏi.
- Đi tìm kẻ đã thả cái này xuống để dọa chúng ta! - nó giơ con búp bê trên tay lên.
- Ối! Nhìn ghê quá! - Tử Thao, Khánh Tú đồng thanh rồi lấy tay che mắt lại.
Nó quay ngoắt đi, đám nhóc này tốt nhất là để chúng ngồi yên ở đây. Bỗng hắn gọi với theo
- Bạch Hiền à! Nguy hiểm lắm! Anh đi với em nhé!
Nó quay lại lạnh giọng
- Ngồi đó bảo vệ Chung Đại và mọi người đi!
Nó và cô Nhất Phi bắt đầu tiến về phía thượng nguồn của con suối. Do nước hơi nông nên nó cứ thế mà lội bộ dưới suối luôn. Cô Nhất Phi quay sang hỏi nó
- Em đã có manh mối gì rồi sao?
- Con búp bê này vừa được tung lên thị trường cách đây một tuần, vết màu đỏ này là loại sơn tường bình thường thôi, ta có thể tìm thấy nó ở khắp mọi nơi. Nếu thủ phạm mang cái này vào rừng chuẩn bị thì tin chắc là sẽ tìm được cái đó! - đôi mắt nó vẫn kiên định hướng về phía trước.
Cô Nhất Phi nhíu mày nhìn nó, sau đó cũng bước thật nhanh rồi cùng nó quan sát xung quanh. Bỗng nó nhìn thấy được vật gì đó rồi reo lên
- Kia rồi!
Nó chạy về phía đó, nơi có hai món đồ lạ nằm trên bãi cỏ gần con suối. Nó ngồi xuống xem xét, là phần đầu của con búp bê và chai sơn đỏ đang nằm lăn lóc. Khá lắm! Cậu ta dám mang cả những thứ kinh dị này để dọa mọi người. Đúng là càng ngày càng quá đáng.
Cô Nhất Phi xem tới xem lui rồi hỏi nó
- Giờ ta nên làm gì?
- Quay về lều!
Nó nói ngắn gọn rồi đứng lên đi thẳng. Cô không biết nên làm sao nhưng cũng bước theo nó.
Khi hai ngôi lều dần hiện ra trước mặt thì một tiếng hét lại vang lên
"ÁAAAAAAA"
- Mẹ kiếp!
Nó nghiến chặt răng rồi dùng hết tốc lực chạy đến chỗ những người bạn. Khi đến nơi thì đã thấy Lộc Hàm nước mắt giàn giụa úp mặt vào lồng ngực của Thế Huân . Bên cạnh là cái balô chứa toàn là xác chuột chết.
Nó đưa tay ôm trán. Không phải chứ? Cậu ta là thánh à? Gây chuyện liên tiếp thế là sao chứ? Nó nuốt cục tức xuống rồi sơ tán mọi người ra khỏi lều. Bản thân dọn dẹp mớ sinh vật kia sẵn tiện xem xét hiện trường. Dấu chân lạ cũng không, manh mối để lại cũng không? Quả thật phong cách làm việc rất gọn gàng sạch sẽ.
Sao tự dưng nó lại vướng vào mấy cái vụ rắc rối này chứ? Nhưng mục tiêu của cậu ta chỉ toàn là những người xung quanh nó thôi. Hết Diệc Phàm rồi đến Khánh Tú , và bây giờ là Lộc Hàm . Rốt cuộc trò đùa quái quỷ này khi nào thì chấm dứt đây?
Thật hối hận khi nghĩ đây là một cuộc chơi thú vị. Thú vị đâu không thấy mà chỉ thấy toàn kinh dị. Không biết chuyện kế tiếp sẽ là gì đây nữa.
Điện thoại trong túi của nó rung lên, là số điện thoại ban sáng. Nó không chần chừ quát thẳng vào điện thoại
- Mẹ kiếp! Cậu đang làm cái trò gì thế hả?
Bên kia là giọng nói cậu trai ấy đã được chỉnh sửa bằng máy móc
- Bình tĩnh nào Nam Quái! Sao mà nóng tính thế?
Giọng của cậu ta cứ như là thảnh thơi lắm vậy. Điều đó càng khiến nó điên tiết hơn. Thiệt tình muốn tóm cổ cậu ta quăng xuống vực ghê.
- Thực ra cậu muốn gì hả? Đúng là một kẻ bệnh hoạn, cậu dùng mấy cái đó để dọa bạn tôi thế à?
- Ha ha..... Nhưng tôi thấy từ đầu đến cuối Nam Quái không hề thấy sợ. - Cậu ta cười nhẹ cất giọng tỏ ý muốn khen nó.
Hai hàng lông mày lập tức nhíu lại. Cậu ta ở quanh đây sao? Làm sao cậu ta có thể thấy nó cơ chứ? Nó bước ra khỏi lều rồi nhìn xung quanh, bốn bề toàn là cây cối. Quả thật rất khó xác định là ở chỗ nào.
- Đừng tìm tôi! Cậu không bao giờ tìm thấy tôi đâu! - giọng cậu ta vang lên trong điện thoại.
Cậu ta đang nắm từng nhất cử nhất động của nó à? Nó bỏ vào trong lều ngồi xuống tiếp tục cuộc nói chuyện.
- Cậu muốn gì ở tôi?
- Không! Tôi không muốn gì ở Nam Quái cả. Tôi cứ nghĩ cậu là một người có đầu óc sắc bén, sẽ tìm ra được tôi nhưng bây giờ tôi lại thấy thất vọng.
- Được thôi! Cậu muốn tôi tìm ra cô chứ gì. Lập tức cho tôi gợi ý chỗ cậu đang ở. - nó hơi gằn giọng, quả thật không còn đủ kiên nhẫn để vờn với cậu ta nữa.
Nó quát xong thì cúp điện thoại. Trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy tức giận thôi. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn
"Nam Quái! Khi mặt trăng chia nửa hai người là lúc tôi đang ở đỉnh cao đấy! Sự giận dữ tuôn trào sẽ mang Búp Bê Đẫm Máu đến bên các người. Đứng trên đỉnh cao phó mặc cho dòng chảy số phận, khi đó ta có thể thu nước trên thế giang vào tầm mắt. Hy vọng ta có thể gặp lại nhau lần nữa! - Secret Boy"
Cậu ta đang phát ngôn cái quái quỷ gì thế này? Hại não vl. Nó nhìn đi nhìn lại dòng ám hiệu của cậu ta mà trong đầu chả hiểu được cái giống ôn gì hết. Đúng là cậu ta rất rảnh rỗi nhỉ? Nó quăng cái điện thoại vào balô rồi bước ra ngoài cùng mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro