Chap 23


Ngày hôm sau tại trường

Do đang giờ giải lao nên không khí rất nhộn nhịp. Sáu người vẫn ngồi đó mỗi người một chuyện. Chung Nhân ngồi đọc sách, Khánh Tú thì lướt web, nó thì ngủ, Lộc Hàm ngồi dũa móng tay, Thế Huân thì đang chép bài.

- Ê Xán Liệt ! Cho tao mượn vở Sử!

Hắn đưa cuốn vở có hình Conan cho Thế Huân , hai mắt vẫn dán chặt vào điện thoại. Anh hí hoáy một hồi thì đưa trả hắn, tay tiếp tục chìa ra

- Cho tao mượn vở Văn!

Hắn lại tiếp tục đưa cho Thế Huân cuốn vở Conan ban nãy, hai mắt vẫn không rời khỏi cái điện thoại. Thế Huân lấy làm khó hiểu hỏi hắn

- Sao mầy đưa tao cuốn vở này hoài thế?

- Thì tao đi học chỉ có một cuốn vở thôi mà! - hai tay hắn di chuyển liên tục trên màn hình như đang chơi game.

Thế Huân mở to hai mắt

- Đừng nói với tao mầy chép 9 môn vào một cuốn nhá!

- Thế mầy chưa nghe qua Cửu Âm Chân Kinh à? - Hắn điềm nhiên nói.

"Bộp"

Cuốn vở hạ cánh trên đầu hắn và theo sao đó là cái bĩu môi của Thế Huân

- Cái thằng thần kinh.........

- Thần kinh ông già mầy! Ăn cháo đá bát! - hắn mắng Thế Huân rồi lấy lại cuốn vở.

Trước cửa lớp xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai khiến hắn, Thế Huân và Chung Nhân đơ tại chỗ.

- Chào mọi người!

Chung Đại tiến vào bên trong, cậu đứng ngay chỗ bàn của hắn

- Shin rảnh không? Đi uống nước với Chung Đại nhé!

Hắn mỉm cười gật đầu

- Ừ, tụi mình đi!

Hắn bước ra khỏi bàn rồi cùng Chung Đại sánh bước ra căn tin. Mọi người đồng loạt nhìn theo hắn. Ôi chu choa! Có vợ ngồi ở đây mà hồn nhiên gớm!

Về phần hắn và Chung Đại ngồi xuống một cái bàn trong góc, cậu nhanh nhẹn mở lời

- Tối nay Xán Liệt có bận gì không?

Hắn hớp một ngụm nước trái cây rồi lắc đầu

- Không! Tối nay Xán Liệt rảnh!

- Vậy Xán Liệt đưa Chung Đại đi chơi nha! - Hai mắt Chung Đại sáng rực lên, trông cậu dễ thương vô cùng.

Hắn gật gật cái đầu

- Ừm, cũng được. Vậy tối nay tớ đón Chung Đại tại nhà nhé!

........................................................

- Anh Xán Liệt đâu rồi? - Diệc Phàm hỏi khi thấy tất cả đông đủ chỉ thiếu mỗi hắn.

Cả hai tiến vào lớp ngồi xuống như mọi khi. Lộc Hàm huých tay Tử Thao ý bảo cậu nhóc bé cái mồm lại

- Khẽ thôi, Xán Liệt vừa đi đâu với Chung Đại rồi!

Tử Thao chớp chớp mắt

- Thật hả? Anh Hiền không nói gì sao?

- Đôi khi em dâu im ắng như vậy còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần đấy! - Khánh Tú cũng chỏ cái mỏ dô nói khẽ.

- Kêu đi mua cafe nãy giờ mà còn ngồi đó "tám". Bây giờ muốn đi hay muốn gặp cảnh sát? - Chung Nhân gằn giọng.

"Bốp"

- Cái gì cũng phải từ từ cưng nhé! - Khánh Tú phủi phủi tay sau khi đã ban cho Chung Nhân một phát ngay đầu. Cậu nhóc tiếp tục tám chuyện với Lộc Hàm và Tử Thao.

- Hic....hic....anh Thế Huân ! Thằng nhỏ đó đánh em! - Chung Nhân oan ức ngả vào lòng Thế Huân , bộ dạng đáng thương vô cùng.

Thế Huân đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, làm ra vẻ thông cảm

- Thôi ngoan nín đi nào! Đúng là chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau!

...................................................

8h tối hôm đó

"Bịch....bịch....bịch"

Áo thun, quần jean, tóc vuốt keo,...v...v.... mà thôi nói chung là đẹp như cái bánh kẹp rồi đó. Hăn lon ton đi xuống cầu thang và tiến đến cái bàn cạnh tivi lấy chìa khóa xe. Nó đang ngồi xem tivi thì lên tiếng hỏi bâng quơ

- Đi đâu?

Hắn hí hửng cười cười trông cực kì đáng yêu

- Chung Đại nhờ anh chở cậu ấy đi mua chút đồ!

Nó nghe mà tức tối kinh khủng, tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh te. Nó chăm chú vào cái tivi nhưng miệng vẫn nói đều đều

- Đúng 11h khóa cửa!

Hắn mở to hai mắt, kể cả ông quản gia đứng gần đấy cũng vô cùng ngạc nhiên.

- Vợ yêu đùa với anh à? Nhà mình có luật đó bao giờ thế nhỉ? - hắn cứ tưởng nó đùa nên nhìn nó cười cười ra vẻ không tin.

- Thì em nói như thế đấy! Anh về trể thì tự biết hậu quả! - nó tắt tivi rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu trước bộ mặt ngơ ngác của hắn và ông quản gia.

Hắn nhìn ông quản gia rồi nhún vai, có lẽ nó đùa chăng? Hắn nghĩ vậy rồi xách chìa khóa xe đi ra bãi đỗ.

Chiếc Bugatti Veyron quen thuộc lướt đi trên đường. Cuối cùng cũng dừng trước cổng nhà Chung Đại . Hôm nay cậu mặc đơn giản, tóc để sang một bên trông dễ thương vô cùng.

- Chung Đại đợi Xán Liệt lâu không?

Hắn ga lăng mở cửa giúp cậu, bộ dáng ân cần khiến cậu đơ ra trong phút chốc. Hai má Chung Đại ửng hồng, sao lại có người đẹp như thiên thần thế kia? Cậu nói khẽ

- Cám ơn Xán Liệt !

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến trung tâm thành phố, hắn và Chung Đại dạo đủ mọi nơi.

- Mấy cái này chắc hợp với Xán Liệt nè!

Chung Đại lấy mấy cái áo sơ mi hàng cao cấp ướm thử cho hắn. Trông cậu có vẻ rất chu đáo và tinh tế trong việc lựa chọn trang phục. Hắn nhìn rồi gật gật đầu

- Ừm. Công nhận Chung Đại có mắt thẩm mĩ thiệt! Nhưng áo sơ mi Xán Liệt có nhiều quá rồi!

- Mua thêm chắc không sao đâu. Xán Liệt thử cho Chung Đại coi đi mà!

Cậu đẩy hắn vào trong phòng thay đồ. Mỗi lần hắn bước ra là cậu lại bị run chân, đẹp trai thì thôi khỏi nói. Lại có dáng người chuẩn nữa chứ. Mấy cô phục vụ đứng gần đấy bắt đầu chú ý đến hắn. Họ nhìn hắn rồi xì xầm, ai cũng ngưỡng mộ ra mặt.

- Ê nhìn anh ấy kìa! Đẹp trai quá!

- Đúng vậy! Thuộc tuýp người có dáng chuẩn nên mặc mấy cái áo đó trông đẹp không chê vào đâu được!

- Trông anh ta cứ như sao Hàn ấy! Cậu kia quả thật rất có phước!

Chung Đại thấy vui vô đối vì nghe những cậu trai đó đang ghen tị với mình. Hắn thay áo ra xong đưa cho Chung Đại

- Nếu Chung Đại thích thì Xán Liệt lấy hết chỗ này!

- Ý kiến hay! Ta đi thanh toán thôi!

Chung Đại trở nên vui vẻ lạ lùng kéo tay hắn đi. Cả hai bắt đầu dạo bước trong khu thực phẩm. Từ lúc bước vào đây trông hắn chăm chú đến kì lạ. Hai tay cứ liên tục lựa lựa chọn chọn.

- Xán Liệt đang tìm cái gì đấy? Cần Chung Đại giúp không?

Hắn gãi đầu cười khì khì

- Nếu thế thì tốt quá! Chung Đại lựa dùm Xán Liệt vài loại thực phẩm dinh dưỡng nha!

Chung Đại đưa tay lựa lựa rồi quay sang hỏi

- Xán Liệt mua cho ai thế? Bác gái à?

- Không. Xán Liệt mua cho Bạch Hiền , cậu ấy kén ăn lắm! Lại hay bỏ bữa nữa nên Xán Liệt lo Bạch Hiền ngã bệnh. - hắn vô tư nói. Hai mắt vẫn cứ dán vào mấy bịch thực phẩm trên tay.

Chung Đại khựng lại, trong vô thức không nói được gì. Hắn cứ chăm chú vào mấy gói bánh nên không hề biết Chung Đại đang chết điếng bên cạnh mình. Hai tay cậu siết chặt lại, lòng nhói lên một cơn đau kì lạ.

Phải cố gắng lắm cậu mới giữ được hai hàng nước mắt để chúng không rơi xuống. Cậu nén tiếng nấc giả vờ hỏi

- Xán Liệt có vẻ quan tâm Bạch Hiền quá nhỉ?

Hắn nhìn mấy túi đồ trên tay rồi bật cười, có lẽ hắn vẫn chưa nhìn thấy gương mặt khổ sở của Chung Đại

- Hihi.... Thì tại Bạch Hiền là...... - định nói nó là vợ mình nhưng nhớ lại đã giao kèo không được công khai quan hệ vợ chồng nên hắn lập tức sửa lại - .... là người Xán Liệt thích!

Chung Đại nghe mà hai tay trở nên lạnh buốt, tim còn thấy lạnh hơn. Cảm giác yêu thầm nó khổ thế đấy, trông khi người ta vô tư cười nói thì nước mắt của bản thân lại chảy ngược vào trong.

Cứ mãi trông mong, đặt hết hy vọng vào mối tình đầu. Ai ngờ khi đối diện, người đó lại luôn miệng nhắc đến tên người khác. Bộ dạng còn cười tươi, quan tâm như thế kia nữa.

Có lẽ Chung Đại quá giỏi trong việc chịu đựng, cậu vẫn cố tỏ ra bình thường

- Xán Liệt dùng thử những loại này xem sao.....

- Cám ơn Chung Đại nhé! - nụ cười ấy lại một lần nữa khiến tim của Chung Đại vỡ ra từng mảng.

Mình không thân không phận thì nên im lặng là tốt nhất. Con đường phía trước sao hôm nay dài quá, Chung Đại bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu là trước đây cùng hắn đi học mỗi ngày, Chung Đại chỉ ước cho ngôi trường đừng bao giờ hiện ra để có thể cùng hắn đi bên nhau mãi như vậy.

Bây giờ thì hết rồi, hắn đã có người mình thích. Cậu biết bản thân sẽ không là gì để có thể níu giữ trái tim của hắn. Đời thật lắm chuyện hài!

Hắn và cậu đi ngang qua khu đồ dùng trẻ em, hắn cứ chăm chú đứng ngắm mấy cái nôi rồi mỉm cười. Nụ cười mà Chung Đại cho là hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

- Oa! Không ngờ lại dễ thương đến như vậy! - hắn thích thú lẩm bẩm, hai mắt sáng lên như trẻ con.

Chung Đại khều vai hắn, cậu mỉm cười nhẹ

- Hay là mình đi ăn gì Xán Liệt nhé!

- Ok ta đi thôi!

Mãi mê mua sắm không ngó ngàng gì đến thời gian, đồng hồ thấm thoát đã 10h. Hắn và Chung Đại cũng vừa ghé vào một quán kem bên đường.

Chung Đại thấy hắn cứ ngắm nghía mấy túi thực phẩm dinh dưỡng mua cho nó mà không khỏi đau lòng. Cậu ước gì bây giờ có thể tìm thấy một nơi nào đó để có thể khóc thật to. Cảm giác kìm nén quả thật không hề dễ chịu chút nào.

- Chung Đại ! Sao mắt cậu đỏ hoe thế?

Cậu giật mình đưa tay lên lau vội

- À tại lúc nãy gió làm mình cay mắt!

Hắn ân cần đưa cho cậu miếng khăn giấy

- Chung Đại lau đi! Xán Liệt gọi gì cho Chung Đại uống nha!

Hắn chu đáo dặn dò phục vụ loại cacao nóng mà Chung Đại yêu thích. Bản thân cậu lại một lần nữa bị vẻ ân cần của hắn làm cho mê muội. Có lẽ cậu yêu hắn quá sâu đậm rồi chăng?

Nhưng cậu vẫn không thể nào sánh bằng vị trí của nó trong lòng hắn. Có lẽ cậu nên im lặng và chôn giấu bí mật đó suốt đời thì tốt hơn. Hắn ngồi xuống bàn nhìn cậu

- Chung Đại mệt chưa? Hay Xán Liệt lấy xe đưa Chung Đại về nha!

Cậu vội xua xua tay

- Không cần đâu. Chung Đại muốn trò chuyện cùng Xán Liệt thêm một lát nữa! - dù biết người con trai trước mặt không thuộc về mình nhưng cậu vẫn muốn được nhìn người ấy lâu hơn.

Cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau, những câu hỏi thăm hay an ủi. Lâu lâu là những nụ cười vui vẻ cùng nhìn nhau. Thời gian cứ thế trôi đi mà chính hắn cũng không hay biết.

10h55' tại biệt thự Hắc Long

- Cậu chủ! Ta làm thế thật à? - quản gia thận trọng hỏi.

- Tôi đã nói là sẽ làm! - nó ung dung khoanh tay trước ngực, đôi mắt trong veo vẫn hướng về phía trước.

- Dạ vâng. - ông quản gia liếc nhìn Bí Ngô, cô nhóc vội vã chạy đi khóa cổng.

..............................................

"Kítttt"

Chiếc xe thắng lại trước cổng nhà Chung Đại , hắn cẩn thận mở cửa xe

- Chung Đại vào ngủ sớm đi nhé!

- Xán Liệt lái xe cẩn thận. Tạm biệt!

Chung Đại vẫy tay cho đến khi chiếc xe hắn đi khuất, cậu lầm lũi bước vào nhà. Lòng nặng trĩu.

................................................

"Kétttt"

Chiếc xe thắng lại trước cổng, bốn bề vắng tanh. Hắn ung dung xuống xe, bước đến bấm chuông.

"Tính.....toong......tính toong"

Không ai ra mở cửa hết vậy ta, cổng thì đã khóa mất rồi còn đâu. Đèn phòng nó vẫn còn sáng cơ mà, hắn gọi to

- Bạch Hiền à! Mở cửa cho anh!

Không một lời hồi âm. Hắn khó hiểu nhìn đồng hồ. 11h hơn rồi á? Chẳng lẽ nó làm thiệt sao trời? Hắn vội móc điện thoại nhắn tin cho nó

Hắn:" Vợ iu! Mở cửa cho anh đi mà!"

5 phút......

10 phút trôi qua......

15 phút sau......

Tin nhắn của nó sáng lên

"Chúc mừng! Anh vừa nhận được một vé VIP ngủ ngoài đường khi tham gia trò chơi trúng thưởng VỀ KHÔNG ĐÚNG GIỜ, mọi chi tiết xem thêm tại trang web:

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro