Chap 26
Thành phố Tokyo
Lão John đang ngồi trước màn hình máy tính, bên kia là viên trợ lý của ông cũng chính là tên thủ lĩnh lúc nãy
- Đã tiếp cận được với nó chưa? - ông hỏi, gương mặt chăm chú vào màn hình.
- Dạ rồi! Quả thật cái tên Nam Quái không chỉ là hư danh. Một mình cậu ta có thể chấp hết 50 tên cận vệ phe ta.
- Ngươi nói sao? - ông John bật dậy, vẻ mặt có vẻ khá kinh ngạc.
- Đây là đoạn phim thuộc hạ ghi lại được, mời Bang Chủ xem qua.
Một đoạn clip được gửi đến, là cảnh mà nó hạ gục những tên cận vệ của ông ta. Con gì mà mạnh thế không biết. Ông ta lại đưa tay sờ cằm, nay đã được lĩnh giáo tài nghệ của con dâu Hắc Long Bang rồi ông cũng có phần hơi ngán. Kế hoạch phải chặt chẽ hơn nữa mới được.
..................................................
*Tối hôm đó tại bến cảng thành phố
Hai chiếc xe hơi đen bí ẩn thắng lại trong một góc tối. Người ngồi ghế sau nhâm nhi rít từng hơi thuốc, chốc chốc lại xem đồng hồ có vẻ như đang chờ đợi gì đó.
Không lâu sau, có một toán xe khác chạy đến. Người con trai hài lòng nở một nụ cười rồi mở cửa xe bước xuống.
Thủ lĩnh bên kia là một người đàn ông tầm 40 tuổi, mặc vest, tay và cổ đeo vàng sáng ánh. Ông ta bước đến bắt tay Tuấn Miên
- Chào cậu! Được biết Đại Tỷ có ý muốn hợp tác với xã đoàn, chúng tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.
Tuấn Miên dùng chân dập tắt điều thuốc rồi cũng cởi mở xã giao
- Ngài đúng là người biết giữ chữ tín. Tôi muốn thấy số vũ khí mẹ tôi chọn ngay bây giờ!
Người đàn ông đó ra hiệu, lũ đàn em mở cốp xe lấy ra khoảng 5 cái vali lớn. Bên trong đó đủ mọi loại súng từ lớn đến nhỏ, từ sát thương mạnh đến sát thương trung bình. Tuấn Miên kiểm tra ra vẻ vừa ý, anh ra hiệu cho trợ lí giao chiếc vali tiền cho thủ lĩnh phe kia.
Giao dịch kết thúc, bỗng điện thoại Tuấn Miên báo có tin nhắn
"Vừa giao dịch xong đúng không? Giờ thì đến gặp tôi được rồi chứ?"
Tuấn Miên mỉm cười, không ngờ bà lại bắt tin nhanh đến như vậy.
- Yes Madam!
Chiếc xe của anh cùng đồng bọn nhanh chóng rời khỏi đó. Bến cảng được trả lại sự yên ắng đúng nghĩa của nó.
.................................................
*Biệt thự Hắc Long thành phố Đài Loan
- Cái gì? Anh bị phục kích sao???
Cả đám tám đứa tập trung đầy đủ ở phòng khách nhà nó. Sau khi nghe nó kể lại chuyện ban chiều thì tụi nhỏ đồng loạt thốt lên.
Hắn xem xét tay chân nó, bộ dạng cực kì lo lắng
- Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
- Không! Em không bị trầy xước gì hết! - nó lắc đầu.
- Thế em có biết đám người đó là ai không? - Thế Huân hỏi.
Nó lại lắc đầu
- Không. Mấy người đó theo em để ý thì hình như là hắc đạo của một Bang Hội nào đấy vì họ đều mặc vest, đeo kính. Họ không nêu danh tính mà chỉ đòi bắt em. Sau khi bị đánh bại thì họ nói là hôm nay đến đây là đủ rồi, mong gặp lại em sớm. Kiểu như là một trò đùa ấy!
- Thế em còn nhận thấy điều gì đặc biệt không? Kiểu như huy hiệu, hay thứ gì đại loại ấy....
- Hoàn toàn không, có lẽ họ đã lên kế hoạch kĩ lắm! - nó một mực chắc chắn.
Thế Huân và hắn nhìn nhau, cả hai cùng chau mày rồi đồng thanh
- Chẳng lẽ là......
- Hai anh muốn nói là người của Bang Kirin. - nó lanh trí đã đoán ra được sự việc.
- Em lại thông minh thêm lần nữa rồi đấy! Lão ta dám đụng đến cả vợ anh cơ à? Đúng thật là..... - hai tay hắn đan lại với nhau, vẻ mặt đăm chiêu.
- Thế này thì nguy quá! Mọi người đang gặp nguy hiểm đấy! -Tử Thao lo lắng nói.
Diệc Phàm vuốt vuốt cằm, sau đó thốt lên
- Hay là ta báo cho mẹ Bang Chủ đi nha!
- Không được! Tình hình bên mẹ đã căng lắm rồi, anh không muốn mẹ phải lo lắng. Chẳng lẽ tất cả chúng ta không đấu lại lão già ấy à? - Hắn lên tiếng phản đối, người hắn quan tâm nhất bây giờ chính là mẹ và vợ.
Chung Nhân điềm tĩnh ngả người ra sau ghế, cất giọng trầm tĩnh
- Mọi người không thấy bản thân mình đang quan trọng hóa vấn đề lên sao?
- Cái gì? - tất cả đồng loạt nhìn Chung Nhân .
- Theo những gì mọi người kể, ông ta chỉ mới có vài hành động quá đáng thôi chứ có gì to tát lắm đâu. Bộ ông ta gửi tối hậu thư đòi tuyên chiến à? Hay là ông ta đã trở mặt với mẹ anh rồi? Hoàn toàn không đúng không? - Chung Nhân bắt đầu giải thích, lí lẽ đúng chất một kẻ sáng suốt.
Mọi người nghe xong thì nhìn nhau gật gù, quả thật Chung Nhân có lí. Anh tiếp
- Hạng người như lão ta thì chúng ta không nên manh động vội. Theo em thấy thì trận chiến này không dùng vũ lực thì sẽ hấp dẫn hơn nhiều! - Chung Nhân nở nụ cười tự mãn khiến mọi người cảm thật bất ngờ, trông cứ như là một vị quân sư của vua chúa thời xưa ấy.
- Nếu vậy ta nên đấu trí đúng không? Xây dựng một kế hoạch thật hoàn hảo, không có kẻ hở. - nó nói.
- Exactly, Bạch Hiền ! - Chung Nhân giơ ngón cái lên tỏ ý muốn khen nó.
- Kế hoạch cụ thể coi! - Khánh Tú sốt ruột nhăn nhó nhìn anh.
- Anh Xán Liệt và anh Thế Huân lúc trước từng được xem là đối thủ đáng gờm của lão già đó đúng không? Nếu ông ta tìm đến anh Hiền chứng tỏ là ông ấy đã biết anh chính là con dâu của Hắc Long Bang rồi đấy! Trước tiên ta phải đánh vào lòng địch để khiến kẻ địch phải hoang mang, lo sợ. - Chung Nhân từ từ dẫn dắt mọi người vào kế hoạch.
- Ý em là sao? - Thế Huân hỏi.
- Đầu tiên mấy bay sang bên ấy, sau đó xuất hiện cùng với mẹ anh Xán Liệt ở nhiều nơi ngầm chứng tỏ cho ông ta thấy rằng hiện tại mẹ không chỉ có một mình. Mọi kế hoạch ông ta tính sẵn trước kia bây giờ sẽ có chuyển biến, ta chỉ cần theo sát ông ta là sẽ bắt được thớp ngay thôi. (cái kế hoạch này sao mà giống "ba vợ" nói hôm bữa vậy ta?)
- À....... ra là vậy! - cả đám đồng thanh.
- Thế mấy anh có cần hỗ trợ không? Tụi em cam tâm tình nguyện nè! - Diệc Phàm Tử Thao thật tình hỏi, thấy vậy nhưng cũng đáng iu phết.
- Thật ra mà nói thì mấy anh đang rất cần nhân lực, có hai đứa trợ lí như thế thì còn gì bằng. - Thế Huân cười cười tỏ ý khen ngợi.
- Ox định bỏ bx ở lại hả? Không được đâu nhá! - Lộc Hàm siết lấy cánh tay Thế Huân . Nhưng kể ra như vậy cũng đúng.
Thế Huân cười khổ xoa đầu cậu
- Ngốc à! Biết đâu chuyện này sẽ có nguy hiểm, anh không cho em theo anh sang Nhật đâu. - anh rốt cuộc chỉ vì muốn cậu được an toàn thôi, để cậu ở lại anh cũng không vui vẻ gì đâu.
- Không được! Dù có chết em cũng đi theo, em không muốn xa anh! - Lộc Hàm nhăn nhó mặt mày.
- ỌE...... - đám nhóc giả vờ ói xém tí nữa là ăn hai chiếc dép của Lộc Hàm .
- Hả? Nguy rồi! - Diệc Phàm đang bấm bấm cái máy tính xách tay thì thốt lên khiến mọi người giật mình. Ai cũng hướng đôi mắt về cậu nhóc
- Có chuyện gì?
- Theo thông tin mật của tập đoàn Hắc Long em vừa xâm nhập được thì số cổ phần của ông John đã vượt qua ba của anh Xán Liệt và đang nắm giữ chức vị phó chủ tịch.
- Cái gì? - Khánh Tú hét lên. - Nếu vậy thì chẳng phải ba em đang gặp rắc rối sao?
- Yên tâm đi! Bác là một người mưu trí, chắc không có gì đâu. Nếu có gì thì bác đã báo cho anh rồi! - hắn xua xua tay rồi ngả người ra sau ghế.
..............................................
Tối hôm đó tại nhà nó
Nó ngồi đong đưa hai chân trên chiếc xích đu sau vườn. Gió cứ thổi từng chập khiến tóc nó không ngừng bay bồng bềnh.
Những nơi yên tĩnh thế này mang lại cảm giác rất thoải mái và nó thích điều đó. Nó thà chọn ngồi ở đây hóng gió chứ chẳng muốn ngồi trong quán bar chút nào.
Bỗng có tiếng bước chân đến gần, nó lập tức quay lại
- Ai?
- Là anh đây!
Hắn bưng hai cốc cafe nhỏ bốc khói nghi ngút tiến đến bên cạnh nó
- Cho em!
- Cám ơn anh! - nó nhận lấy rồi đưa lên ngửi, quả thật là thứ tuyệt vời nhất trong hoàn cảnh này.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, cả hai im lặng không nói gì. Chốc chốc lại quay sang nhìn trộm đối phương.
Không gian yên ắng bỗng tạo cảm giác ngượng ngùng, nó nói bâng quơ ý muốn bắt chuyện
- Cafe ngon quá ha!
- Nếu em thích anh sẽ pha cho em mỗi ngày! - hắn hồn nhiên nói khiến mặt nó bỗng ửng hồng.
Hắn cứ nhìn về phía xa rồi nở nụ cười nhẹ. Giây phút đó trong lòng nó xuất hiện cảm giác lạ vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài luôn ấy.
Lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được điều đó. Ừ thì trước giờ nó đã từng yêu ai đâu. Chưa kịp yêu thì đã lấy chồng mất rồi. Nó ngồi chăm chú nhìn hắn, ngắm từng góc cạnh hoàn mĩ trên gương mặt của hắn. Lần đầu tiên nó nhận ra chồng nó là người rất đẹp trai.
Mái tóc của hắn cũng được gió lùa vào từng chập. Gương mặt hút hồn cùng với đôi mắt trong veo nhanh chóng khiến nó muốn xịt máu mũi. Sao không trẻ con như thường ngày nữa đi? Như thế người ta sẽ không suy nghĩ lung tung. Cứ trưng cái bộ mặt tuấn tú, nghiêm túc thế kia thì chẳng phải đang đốn tim người khác à?
- Bạch Hiền nè!
- Hả??? - nó giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ.
- Em suy nghĩ thế nào về anh Tuấn Miên ? - hắn vẫn không nhìn nó.
Nó sững sờ trong vài giây, thú thật trước giờ nó chưa từng nghĩ đến điều này
- Em..... Đối với em..... anh ấy là người rất hoàn hảo. Là mẫu người đàn ông lý tưởng của nhiều cô gái. Vừa nam tính, vừa nghiêm túc và tài giỏi nữa.... - nó vô tư nói theo những gì mình suy nghĩ.
Hắn khẽ nở nụ cười, một nụ cười chua chát mà nó không hề nhìn thấy.
Có lẽ trong mắt nó, hắn chỉ là một đứa trẻ con. Một người chỉ biết hành xử như con nít, không nam tính, không nghiêm túc như Tuấn Miên .
Có lẽ hắn và nó đến với nhau chẳng qua là sự trớ trêu của duyên phận. Chỉ vì món nợ của hai bên gia đình.
Có lẽ hắn không nên thích nó, hắn nên nhường lại cho nó quyền lựa chọn sớm hơn. Hắn biết nó là một đứa có trách nhiệm nên sẽ chẳng bao giờ chịu ly hôn với hắn.
- Bạch Hiền nè! Nếu lúc đầu không vì món nợ ấy, em có làm cô dâu của anh không?
Nó chớp chớp đôi mắt to tròn suy nghĩ, có lẽ nó không hề nhận ra sự nghiêm túc trong những câu hỏi của hắn. Đôi khi nó lại vô tâm đến thế cơ đấy!
- Nếu không có món nợ đó.......... Có khi cả đời chúng ta còn chưa biết mặt nhau nữa Xán Liệt à!
- Anh biết, dùng cuộc hôn nhân này để níu giữ em thì quả thật không bằng. Em có muốn......... - hắn ngập ngừng. - ....... đến với Tuấn Miên không?
Nó thoáng ngỡ ngàng quay sang nhìn hắn, nó cũng không thể hiểu nổi hắn lại đặt ra một hỏi như vậy
- Anh nói gì vậy?
- Anh biết mối quan hệ giữa em và Tuấn Miên trước đây rất tốt. Anh nhận ra tình cảm của anh ấy dành cho em rất sâu đậm. Có lẽ nếu không bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân này, hai người sẽ hạnh phúc lắm! - hắn áp chạt hai bàn tay vào ly cafe, đôi môi nhẹ nở nụ cười.
Nó nghe những lời đó mà không khỏi bất ngờ, thì ra hắn là người rất tinh tế. Hắn còn nhận ra điều đó trong khi hai năm qua nó cứ vô tư không hề biết là Tuấn Miên thích mình.
Nhưng sao lòng nó lại đau khi hắn nói như vậy nhỉ? Mới hôm qua còn quấn lấy nó cười nói vui vẻ, vậy mà hôm nay lại muốn đẩy nó đến với người khác. Chẳng lẽ hắn không nhận ra tình cảm của nó sao?
- Anh sẽ về phòng viết giấy ly hôn, sáng mai anh đưa em kí nhé! Anh sẽ sang Mĩ để phụ giúp mẹ, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong một khoảng thời gian dài. Em bảo trọng nhé!
Hắn cố gắng quay đi thật nhanh để không phải nhìn vào đôi mắt của nó. Đôi mắt mà bao lần hắn ước có thể nhìn mãi.
"Bộp"
Lon cafe trên tay của nó rơi xuống đất. Hắn bất động tại chỗ khi có một vòng tay nhỏ nhắn đang ôm lấy mình từ phía sau. Phải! Không ai khác chính là nó. Nó ôm chặt lấy hắn như thể không muốn hắn đi.
- Xán Liệt à! Có thể nghe em nói không?
Bất giác đôi mắt hắn đỏ hoe lên, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng khiến hắn không nói được gì.
- Có lẽ em chỉ là một đứa lạnh lùng khó hiểu. Phải! Em không biết cách bày tỏ yêu thương nên luôn khiến anh buồn. Nhưng thực sự.......... em thích anh!
Nó cuối cùng cũng chịu nói ra lời này. Hắn á khẩu đứng hình tại chỗ, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Nó càng siết chặt vòng tay ôm hắn.
- Không phải em thích anh Tuấn Miên à? - hắn nghi ngờ hỏi, bản thân vẫn chưa nhận ra được vấn đề.
Nó lắc lắc cái đầu, mặc dù đang ở phía sau lưng hắn nhưng vẻ mặt nó vẫn rất khẩn trương
- Không phải! Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi!
Hắn bỗng thấy phấn khởi vô cùng, lấy tay siết nhẹ tay nó và khẽ quay người lại
- Có thật là em chọn anh không?
Nó gật gật đầu
- Thật chứ sao không? Chẳng phải anh từng nói là thích em à?
- Anh đâu có nói là thích em đâu, ai bảo thế? - hắn cười gian.
Nó rút tay lại, nhăn mặt
- Anh đã đổi ý rồi sao?
- Không phải. Ừ thì anh không thích em....... mà là anh yêu em..... yêu vợ Bạch Hiền của anh!
Hắn nhẹ nàng kéo nó lại gần đặt lên trán nó một nụ hôn. Hắn bẹo má nó
- Lần đầu tiên anh thấy em không lạnh lùng đấy vợ iu à!
- Bởi vì anh đã làm tan chảy em rồi! Đồ ngốc!
Nó nhón chân lên đặt lên môi hắn nụ hôn ngọt ngào, hai tay vòng qua cổ hắn, Ánh trăng phản chiếu cùng với cơn gió đêm khiến khung cảnh lãng mạn vô cùng.
"Tách.....tách....tách"
- Thấy chưa? Đã bảo nếu đi rình là sẽ có chuyện hay ho để xem mà! - Thằng nhóc Khánh Tú cầm điện thoại chụp lại không biết bao nhiêu tấm.
Năm kẻ kia nghe thấy thế cũng gật gù
- Cũng đúng! Không ngờ anh Hiền với anh Xán cũng lãng mạn phết! - Tử Thao nhìn mọi người.
- Thui hai đứa tụi nó như vậy là yên tâm rồi! Có ngày chém nhau vì Chung Đại cho mà coi! - Thế Huân chán nản bảo.
- Nếu anh Xán Liệt là chịu nhường Chung Nhân cho em thì hai người đó sẽ không có bất cứ cuộc chiến tranh nào đâu. - Chung Nhân chu mỏ lên nói.
"Bốp"
- Ăn nói hồ đồ! Người ta lớn hơn anh một lớp đấy! Mơ với chả mộng! - Khánh Tú phủi phủi ta trong khi Chung Nhân đang ôm đầu nhăn nhó.
Cả đám mắc cười nhưng không dám cười lớn, Lộc Hàm khoát tay
- Vào nhà thôi! Bạch Hiền mà phát hiện chắc cả đám bị treo ngược lên quá!
- Ok. Rút quân!
Cả đám kéo nhau vào nhà, xa xa là hai cái bóng đang ôm nhau nhìn về phía ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm.
Đến đây đã kết thúc được chưa nhỉ? Bạn nghĩ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro