Chap 28

Vô tình gặp nạn!!!!

*3h chiều Biệt thự Hắc Long

- Mẹ nói sao ạ? - vẻ mặt hắn khẩn trương khi nhận được điện thoại từ mẹ hắn.

Năm người kia đồng loạt nhìn hắn không chớp mắt. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Mẹ Bang Chủ nói

- Con, Bạch Hiền , Thế Huân, Diệc Phàm cùng Tử Thao có thể bay sang Mĩ ngay bây giờ không?

- Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mẹ vẫn ổn chứ? - hắn lo lắng muốn phát điên lên được.

Mẹ hắn đáp

- Không có gì đâu con đừng lo. Bác con đã lên kế hoạch và cần tụi con giúp đỡ! Mẹ mong sẽ gặp lại mấy đứa trong thời gian sớm nhất. Mẹ muốn nói chuyện với Bạch Hiền !

- Vâng.

Hắn đưa cái điện thoại cho nó

- Mẹ muốn gặp em!

Nó lấy điện thoại áp vào tai cất giọng nhẹ nhàng

- Con nghe đây mẹ!

Bà thở dài, sau đó cất giọng vui vẻ

- Con và Xán Liệt sống có hạnh phúc không?

- Dạ có thưa mẹ! - nó bỗng cảm thấy thương bà như chính mẹ ruột của mình.

- Mẹ thật sự cảm thấy hổ thẹn khi phải nhờ con giúp đỡ. Nếu con không muốn dấn thân vào chốn giang hồ nguy hiểm này thì con có thể sống cuộc sống trước đây của mình..... mẹ không ép! - nước mắt bà lăn dài trên má.

- Mẹ đừng nói vậy! Con - Biện Bạch Hiền dù có chết cũng sẽ bảo vệ mẹ và Hắc Long Bang đến cùng. Hãy đợi con!

- Cám ơn con dâu của mẹ! Mẹ nhất định sẽ chờ!

Nó cúp máy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn

- Ta lên đường ngay bây giờ!

- Được rồi! Mọi người cố gắng thu dọn đồ đạc một cách nhanh nhất rồi tập trung ở đây nhé! - Thế Huân ra lệnh.

- Em cũng đi có được không? Biết đâu em có thể giúp được ít nhiều! - Lộc Hàm e dè lên tiếng.

- Tớ tin cậu lần này! - nó đặt tay lên vai cậu.

Mọi người tản ra thu dọn hành lí và lên máy bay ngay ngày hôm đó. Lòng ai cũng háo hức vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.

Riêng chỉ có Khánh Tú và Chung Nhân là không biết gì và bị bỏ ở lại. Tốt nhất là không nên cho chúng theo thì hơn.

......................................................

Tối hôm đó 7:00 pm tại nhà hàng

Khách đến dự tiệc rất đông đúc, họ đều là những người thuộc giới thượng lưu. Không gian nhà hàng được bày trí sang trọng, mọi thứ nơi đây thật hoàn hảo. Ở phía cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest và bên cạnh là một cô gái mặc váy dạ hội vô cùng sang trọng.

- Chào Hứa Chủ tịch! - một người khách tiến vào bắt tay người đàn ông và cô gái.

- À chào anh! Hân hạnh được đón tiếp anh tại buổi tiệc ngày hôm nay! - Hứa chủ tịch niềm nở.

Vị khách kia ngắm nhìn cô gái rồi tấm tắc

- Đây là tiểu thư Hứa Mỹ San phải không? Trông chẳng khác nào một công chúa!

- Anh quá khen rồi! Mời anh vào trong cùng mọi người! - Hứa chủ tịch dang tay mời vị khách vào trong.

Mỹ San khoát lên người một bộ váy công chúa xinh xắn. Gương mặt trang điểm nhẹ lại càng đẹp hơn thường ngày. Cô mong muốn Chung Nhân sẽ nhìn thấy điều đó.

Cánh cửa lại được mở ra, là một người đàn ông đứng tuổi sang trọng và một chàng trai đẹp hết chỗ nói. Hai mắt của Mỹ San sáng rực lên, Hứa chủ tịch nhận ra điều đó và mỉm cười. Coi bộ cô nhóc có vẻ vui lắm!

Chung Nhân mặc vest đen, đôi mắt cười điển trai lại đốn tim mấy cô nàng đang hiện diện trong căn phòng. Anh và ba anh tiến đến chỗ của hai cha con Mỹ San.

- Chào Hứa chủ tịch! - Kim chủ tịch giơ tay ra bắt tay.

- Hôm nay Kim chủ tịch đến tận đây đúng là vinh dự cho tôi quá! Có dắt cả Kim thiếu gia theo nữa! - Hứa chủ tịch cười tươi.

- Dạ con chào bác! - anh kính cẩn.

- Chào con! Con là Kim Chung Nhân đúng không? Quả thật là rất khôi ngô! - Ba của Mỹ San vỗ vai anh.

Mỹ San cũng khép nép cúi đầu chào ba anh. Hai người lớn vào bên trong buổi tiệc chỉ còn lại anh và cô. Anh nở nụ cười vui vẻ

- Hôm nay em đẹp thật đấy Mỹ San!

- Dạ..... cám ơn anh! - Mỹ San đỏ mặt.

Không khí buổi tiệc diễn ra thật nhẹ nhàng. Hôm nay là buổi tiệc mừng kỷ niệm thành lập công ty JR của gia đình Mỹ San. Cô và anh đứng trò chuyện vơi nhau rất vui vẻ. Hai người cha đứng từ xa trông thấy liền thì thầm với nhau.

- Có khi nào hai chúng ta trở thành thông gia không nhỉ?

- Tôi rất mong chờ ngày đó đấy ạ!

....................1 tiếng đồng hồ sau................

- Nhạc nổi lên rồi! Hai đứa mình nhảy một bản nha! - Mỹ San đề nghị.

- Cũng được.

Chung Nhân mỉm cười rồi đưa tay mời Mỹ San, những bước nhảy nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc. Mỹ San đặt tay lên bờ vai của Chung Nhân đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh. Chung Nhân vẫn bình thường và có lẽ đã quên mất cuộc hẹn với Khánh Tú . Cả hai thì thầm nói chuyện với nhau chốc chốc lại mỉm cười.

Trong phút chốc họ trở thành tâm điểm trong buổi tiệc. Những cặp đôi khác đứng nép vào hai bên, Chung Nhân và Mỹ San vẫn tiếp tục những bước nhảy. cả hai vừa xinh đẹp lại sang trọng khiến mọi người cứ trầm trồ mãi không thôi.

Bản nhạc kết thúc, cả hai buông tay nhau cúi chào mọi người. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, có vẻ như mọi người rất hào hứng. Hứa chủ tịch cũng vỗ tay nhiệt tình

- Tôi không ngờ hai đứa lại xứng đôi như vậy!

- Tôi cũng nghĩ như anh! - Ba Chung Nhân vừa vỗ tay vừa cười rất tươi.

Mỹ San và Chung Nhân ngồi vào một cái bàn chỉ có hai người. Cô rót vào ly của Chung Nhân một ít rượu vang rồi đưa cho anh

- Uống với em một ly được chứ?

- Tất nhiên!

Cả hai nâng ly và bắt đầu cuộc trò chuyện. Cuộc nói chuyện tưởng chừng như không có điểm dừng.

*9:00 pm tại công viên

Khánh Tú đứng ngồi không yên đi qua đi lại. Cậu nhóc lẩm bẩm

- Có tới hay không đây? 9:00 rồi còn gì!!!!

Khánh Tú ngồi xuống cái ghế đá gần đấy và tiếp tục chờ đợi. Cậu ngẫm nghĩ lại những lời của Lộc Hàm

"Tối nay Chung Nhân sẽ đến dự buổi tiệc của nhà Mỹ San đúng chứ? Nếu thế thì em hẹn Chung Nhân ra đi. Dùng lời lẽ thật nghiêm trọng vào, nếu Chung Nhân đến chỗ em thì chứng tỏ em rất quan trọng trong lòng cậu ấy. Còn nếu cậu ấy chỉ mải mê với buổi tiệc của Mỹ San thì anh khuyên em nên rút lui".

Khánh Tú chống cằm thở dài, sử dụng cách này có phần hơi nản chí. Vì đã 9:00 rồi mà có thấy ai đâu. Vả lại cậu và Chung Nhân gặp nhau chỉ mới 2 tháng mà làm sao người ta thích cậu nhanh thế được. Có lẽ Mỹ San xứng đôi với Chung Nhân hơn cậu. Họ có những bộ óc thông minh và hiểu biết sâu rộng. Câu chuyện của họ cậu chẳng hiểu được gì trong đó cả bởi vì cậu học không giỏi, đã vậy còn quậy phá nổi tiếng trên báo nữa. Liệu Chung Nhân có chấp nhận một người như vậy không.

Những dòng suy nghĩ tự ti cứ lấn át tâm trí cậu. Thật lòng mà nói thì cậu rất sợ những điều đó. Khánh Tú buồn bã chống cằm hướng mắt về phía xa xa. Những chiếc xe qua lại tấp nập, công viên đầy những đôi tình nhân nhưng cậu chỉ có một mình. Hơi tủi thân ấy nhỉ? Biết đâu tự đến rồi tự về cũng không chừng. Cậu nhận thấy trong trò chơi này cậu không có cơ hội để thắng. Đáng buồn thật!

10:00 pm tại buổi tiệc

Chung Nhân và Mỹ San vẫn còn ngồi trò chuyện với nhau. Mặt của cô bé đã hơi đỏ, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Riêng Chung Nhân là con trai vả lại tửu lượng cũng hơi mạnh nên một ít rượu vang này chẳng thể ảnh hưởng được anh. Bỗng Mỹ San trở nên ngại ngùng, cô cứ ngồi nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng lại lén nhìn anh.

Mỹ San cất giọng thỏ thẻ

- Anh..... Chung Nhân à!

Chung Nhân quay sang nhìn cô

- Có chuyện gì thế?

- Thực..... ra.... em....... - Mỹ San nói lấp lửng, mặt cô lại càng đỏ hơn.

- Hửm? - Chung Nhân chờ đợi câu chuyện.

- Thực ra.......em........em.....thích anh rồi! - Mỹ San thỏ thẻ chỉ vừa đủ hai người nghe.

Chung Nhân ngạc nhiên nhìn cô bé, anh cứ tưởng là do ảnh hưởng của rượu nên cô nói lung tung.

- Em say rồi hả? Để anh nói với Hứa chủ tịch đưa em về nhé!

Mỹ San lắc đầu, hai má đỏ như quả cà chua

- Em không say! Em nói thật!

Chung Nhân đơ trong vài giây, toàn thân anh bất động không nói nên lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe con gái tỏ tình nhưng có vẻ Mỹ San rất thật lòng. Dựa vào những ngày qua cô cười nói cùng anh nên anh chắc chắn điều đó. Chung Nhân đưa tay gãi đầu, thật sự anh đang rất khó xử không biết đáp sao cho phải.

- Anh...... anh.....

Mỹ San mỉm cười, đôi mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt

- Thực ra lần đầu gặp anh Chung Nhân ở hội học sinh giỏi Toán, em đã có ấn tượng rất sâu sắc.............. Em luôn muốn bắt chuyện để làm quen với người con trai có bộ óc siêu phàm như anh. Sau khi được tiếp xúc với anh, mỗi ngày em chỉ mong đến trường để được gặp anh. Em luôn muốn quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói của anh và em nhận thấy điều đó đối với em rất quan trọng. Mỗi lần anh cười thì tim em lại rộn ràng, nó mách bảo cho em biết là nó đang rung động. Những khi anh ít nói, lạnh lùng thì em lại cảm thấy lo lo. Em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều, muốn được nhìn anh cười mỗi ngày. Có lẽ em thật sự thích anh rồi!

Chung Nhân thoáng bối rối, những gì Mỹ San vừa nói y như cảm giác của anh những ngày qua với..................... Khánh Tú .

Theo như lời cô nói thì chẳng phải anh thích Khánh Tú rồi sao? Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn kiếm chuyện chọc cho Khánh Tú cười. Cảm thấy bất an khi Khánh Tú lạnh lùng và thích thú khi thấy Khánh Tú ghen. Chung Nhân trong chốc lát lại cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ lại đi từ chối tình cảm chân thành của Mỹ San sao?

- Mỹ San à! Thực sự thì anh........

- Em đã dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi! Anh Chung Nhân đồng ý làm bạn trai của em chứ? - Mỹ San nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, trong lòng không khỏi hy vọng vào lần tỏ tình đầu tiên trong đời.

Chung Nhân bỗng nhìn đồng hồ. Đã 10h rồi sao??? Thôi tiêu rồi! Bỗng những dòng chữ trên giấy hiện về trong đầu anh

"Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9h gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại."

Khánh Tú đã đợi anh hơn một tiếng rồi. Có lẽ Mỹ San nói đúng, phải biết đối mặt với tình cảm của bản thân! Anh sẽ không để Khánh Tú vụt khỏi tay anh đâu, anh đã biết là anh yêu cậu rồi.

Chung Nhân kéo ghế đứng dậy làm Mỹ San ngỡ ngàng

- Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp!

- Anh Chung Nhân ! Anh Chung Nhân !

Mặc cho Mỹ San gọi nhưng anh vẫn bỏ đi thật nhanh. Anh phải đến nơi người mà anh cần. Không biết cậu còn chờ anh không??? Dù thế nào anh vẫn sẽ đến đó.

Chung Nhân lên xe nhấn ga nhắm thẳng hướng công viên. Anh đưa tay nới lỏng cái cà vạt trên cổ, miệng lầm bầm

- Khánh Tú ! Nhất định phải đợi anh!

........................................................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro