Chap 29

Tại công viên

"Độp.......độp.......độp"

Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đường, cậu vẫn ngồi trên ghế đá và lòng vẫn không khỏi mong chờ.

"Anh ấy không đến.................. Mình không có vị trí nào trong tim của anh ấy!.......... Mình là đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!"

- Hức.....hức....

Những âm thanh nhỏ khẽ vang lên, những tiếng nấc của sự tuyệt vọng. Khánh Tú của chúng ta đang khóc nhè đấy! Có lẽ sau một giờ đồng hồ chờ đợi đã quá đủ để nhận ra mình không là gì với người ta. Khánh Tú ngồi đó bất động, lâu lâu hai vai cậu lại run lên và nghe đâu đó là từng tiếng thút thít khe khẽ.

..................................................

"Bin....binnnn"

Lại là nạn kẹt xe, tiếng kèn xe vang lên làm ồn ào cả một đoạn đường. Không tài nào nhúc nhích nổi giữa cái chốn ấy, Chung Nhân tức giận đập tay lên vô lăng

- Khốn kiếp! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vào giờ này chứ? Tiến không được, lùi cũng không xong!

Hết cách, Chung Nhân leo xuống xe để chạy tới công viên, không xa lắm. Trong lòng anh bây giờ chỉ cầu mong là Khánh Tú vẫn còn ở đấy. Chung Nhân cởi áo vest ngoài cầm trên tay rồi dốc hết sức lực để chạy. Trong lòng anh có một động lực nào đó thôi thúc anh không được dừng lại.

..........................................

Khánh Tú càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, tâm tư không khỏi dằn vặt. Đáng lí ra cậu không nên tự mình bày ra trò chơi này để rồi tự mình trở thành người thua cuộc. Biết là bản thân mình ngốc nhưng cũng không ngờ là mình ngốc đến mức đó. Hễ nghĩ đến việc bị Chung Nhân phớt lờ thì nước mắt lại ứa ra không tự chủ. Từng giọt một chảy dài.

Nỗi thất vọng dồn nén phát lên thành tiếng nấc, Khánh Tú đưa tay ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ vừa để mất một món đồ chơi. Mình rốt cuộc chỉ là người chen vào chuyện tình cảm của người khác. Kì thực tâm dạ vẫn chưa sẵn sàng để bị thất tình. Vốn tính cách dễ bị tổn thương, Khánh Tú càng nghĩ càng muốn trách bản thân mình.

- Hức.....hức......

- Hộc....hộc..... Có ai.....nói với em.... là.....em khóc..... xấu lắm chưa....hộc..hộc...

Giọng một chàng trai vang lên lẫn lộn với những tiếng thở mệt nhọc. Khánh Tú bất giác thôi đưa tay ôm mặt xoay người lại nhìn. Gương mặt đầm đìa nước mắt trở nên lem luốc như một chú mèo con. Đôi mắt đỏ ửng bỗng mở to như thể không tin những gì đang nhìn thấy.

Là gương mặt anh tuấn mà cậu đang chờ đợi, người con trai đã làm cậu khóc từ nãy đến giờ. Chung Nhân khom người, hai tay chống gối thở lấy thở để. Bộ vest lịch lãm ban nãy trở nên xộc xệch vì những bước chạy gấp gáp. Vầng trán vẫn chưa thôi những giọt mồ hôi nhưng nụ cười híp mí ấy vẫn quyến rũ trong mọi hoàn cảnh.

Khánh Tú ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, gương mặt vẫn không khỏi ngơ ngẩn. Cậu đơ người nhìn Chung Nhân , cứng miệng không thốt lên được lời nào. Chung Nhân mừng rỡ khôn xiết vì Khánh Tú vẫn ở đây. Anh đã đỡ mệt nên đứng thẳng người, chậm rãi từng bước tiến đến gần Khánh Tú .

Một tay cầm chiếc áo vest, tay còn lại bước đến gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ngốc nghếch kia. Chung Nhân mỉm cười

- Nói đi! Ai đã bắt nạt Khánh Tú của anh thế?

Câu nói pha chút đùa nghịch nhưng kì thực rất ngọt ngào. Nó khiến con tim của Khánh Tú lại thúc lên từng hồi. Cảm xúc vỡ òa, Khánh Tú nhào đến ôm chầm lấy Chung Nhân .

- Hức.....hức... Em.... cứ tưởng là .....anh sẽ không đến! - nước mắt lại chảy dài, Khánh Tú ngoan ngoãn rúc vào ngực Chung Nhân. Bản thân vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra trước mặt.

Bỗng Chung Nhân mỉm cười trông vô thức. Thằng nhỏ osin ương bướng hay chu mỏ cãi lời anh đâu rồi nhỉ? Sao cứ khóc mãi thế. Chung Nhân dịu dàng vuất mái tóc của cậu, bờ môi buông ra những câu nói thật nhỏ nhẹ

- Anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây nữa......

Khánh Tú lập tức thay đổi sắc mặt đẩy anh ra, giờ này mà còn đùa. Cậu giận dỗi ngồi xuống ghế bỏ Chung Nhân đứng đó với nụ cười thích thú trên môi.

- Giận à? - Chung Nhân ngồi xuống bên cạnh.

*Im lặng*

- Anh xin lỗi mà!

*Im lặng*

- Thế anh quay lại buổi tiệc nhé!

*Không nói gì chỉ đưa tay ôm ngang hông*

- Biết ngay là mê mệt tui mà! Đẹp trai số khổ thế đấy! - Chung Nhân tự kỷ ngẩng mặt lên trời.

Khánh Tú bật cười rồi lại ôm anh chặt hơn. Cậu biết mình không phải mơ, là Chung Nhân bằng xương bằng thịt đang ngồi cạnh cậu.

............................................

- Sao lúc nãy khóc ngon trớn thế? Chung Nhân lém lỉnh hỏi.

- Thì đã nói rồi..... tưởng anh không đến! - Khánh Tú đáp, đầu vẫn nhẹ nhàng tựa lên ngực anh.

- Thế lỡ anh không đến thật thì sao?

- Khóc xong rồi đi về chứ sao? Chẳng lẽ ngủ bụi ở đây luôn à!

Chung Nhân xoa đầu cậu nhóc

- Ngốc quá! Có thế thôi cũng khóc!

Khánh Tú nhẹ giọng, đôi mắt hướng về xa xăm nghĩ ngợi

- Nếu một ngày anh nhận ra người nào đó là cả thế giới của anh thì anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc đó! Vừa thất vọng vừa nặng nề.

Nghe giọng nói tựa như trách của cậu, lòng anh cũng có chút gì đó xót xa. Để cậu chờ đợi trong mỏi mòn như thế kỳ thực là lỗi của anh. Chung Nhân lại khẽ hôn lên tóc cậu

- Anh đang cảm nhận cảm giác đó! Cảm giác được ngồi bên cạnh thế giới của mình.

Lòng Khánh Tú ngập tràn hạnh phúc, cuộc sống lại màu hồng rồi. Quả thật cậu đã không tốn công vô ích khi chờ đợi suốt 2 tiếng đồng hồ. Cậu giả vờ hỏi

- Thế không dự tiệc cùng Mỹ San nữa à?

- Giờ thì chỉ biết mỗi cái tên Đô Khánh Tú thôi!

- Ý gì đây? - Khánh Tú biết rồi nhưng vẫn hỏi.

Chung Nhân hơi đỏ mặt, khẽ quay mặt sang hướng khác

- Thì muốn Khánh Tú trở thành người yêu chứ còn gì nữa....

- Người ta có nói là đồng ý đâu! - Khánh Tú chu mỏ nói.

- Thế thôi đi tới chỗ Mỹ San nhá! - Chung Nhân vùng đứng dậy.

Khánh Tú nhanh chóng bắt tay anh lại và kéo anh ngồi xuống ghế đá

- Nóng tính thế? Không yêu người ta à?

- Yêu chứ! Nhưng ai bảo mấy người cứ chọc ghẹo tui! - Chung Nhân bĩu môi.

- Thì bây giờ đền cho nè!

Khánh Tú kéo cổ Chung Nhân lại rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Chung Nhân khoái chí cười

- Phải thế chứ! Đánh dấu chủ quền rồi đấy!

- Bây giờ anh có người yêu rồi đúng không? - Khánh Tú hỏi.

Anh: *gật đầu*

- Vậy tui hong còn là osin nữa nhá! Bắt đầu từ ngày mai tui làm Boss phu nhân cơ.

- Giỏi lắm nhóc con!- Chung Nhân nhéo vào cái mũi của Khánh Tú .

Cả hai tay trong tay tản bộ về nhà. Bỗng từ đâu hơn ba chiếc xe hơi đen thắng lại ở chỗ họ. Chung Nhân thấy đám người lạ đằng đằng sát khí thì dang tay ra che chắn cho Khánh Tú .

Một đám người áo đen bước xuống xông đến tấn công hai người. Chung Nhân hạ gục được vài tên thì Khánh Tú bị bắt làm con tin. Tên thủ lĩnh mỉm cười đắc ý chĩa họng súng vào đầu cậu nhóc

- Mầy có ngon thì đánh nữa đi! Tao bắn nát sọ thằng nhỏ này!

Chung Nhân lâm vào đường cùng, nhìn gương mặt sợ hãi của Khánh Tú anh không thể nào manh động nổi. Rốt cuộc anh cũng bị đám người đó tiến đến giữ hai tay lại.

- Mấy người là ai? Muốn gì ở chúng tôi? - Chung Nhân đưa đôi mắt tinh anh nhìn tên thủ lĩnh.

- Muốn gì à? Rồi chúng mầy sẽ biết!

"Phập"

- Chung Nhân !!!!! - Khánh Tú gọi tên cậu nhóc, đôi chân chỉ muốn chạy đến bên cạnh khi thấy Chung Nhân đang từ từ ngã xuống đất.

Từ trong cây súng của tên thủ lĩnh bắn ra một liều thuốc mê cực mạnh ghim vào bả vai của Chung Nhân khiến cậu lâm vào trạng thái hôn mê.

- Chung Nhân ! Anh tỉnh lại đi! Anh không sao chứ? Chung Nhân à! Hic....hic.... - Khánh Tú bật khóc khi gọi quài mà cậu nhóc không chịu tỉnh.

Bỗng một tên áo đen đứng gần đấy lôi trong túi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt lấy miệng Khánh Tú .

- Ưm......ưmmmm.....

Khánh Tú cũng gục lên người Chung Nhân , tên cầm đầu móc điện thoại ra gọi cho ai đó

- Mọi chuyện đã xong xuôi thưa ngài!

- .................................

- Vâng! Tôi sẽ đưa chúng đến chỗ ngài ngây bây giờ!

Chung Nhân và Khánh Tú bị nhét vào xe trong tình trạng bất tỉnh. Liệu đám người đó là ai? Cả hai có được an toàn? Chap sau nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro