Chap 30
Giải cứu!
............................................
*9:00 am sân bay thành phố New York
Sáu người kéo vali bước đi. Ngồi máy bay hơn nửa ngày trời đúng là ê ẩm cả người. Bỗng từ xa có một đám người áo đen bước đến cúi đầu với hắn
- Thiếu Bang Chủ! Xe đang đợi ngoài kia!
Hắn gật đầu, gương mặt nghiêm túc trông rất oai
- Được rồi! Tôi sẽ ra ngay!
Mọi người lên xe đến thẳng chỗ mẹ của hắn đang đợi.
*Lãnh địa Hắc Long Bang
Bốn người đang ngồi ở bàn để họp về vấn đề nan giải. Ông Vinlee mở đầu
- Tuấn Miên ! Cậu đã có cách gì đối phó với lão ta chưa?
Tuấn Miên đan hai tay lại, vẻ mặt cực kì đăm chiêu
- Cháu đã từng vài lần cho sát thủ truy sát ông ta nhưng.........
- Nhưng gì? - Ba của hắn nhíu mày.
- Nhưng thứ nhận lại chỉ là những cái xác không còn nguyên vẹn. Ông ta ra tay rất tàn độc! Đội sát thủ tinh nhuệ mẹ nuôi ra sức huấn luyện hơn bảy năm trời cũng đều bị một tay ông ta giết sạch. - càng nói trông mặt Tuấn Miên càng cay cú. Quả thật anh đã tốn không ít công sức để giết lão ta nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là thất bại.
Ba hắn đứng lên chậm rãi tiến đến chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Từ tòa nhà 50 tầng thì cả thành phố đã thu vào tầm mắt. Ông cũng rất lấy làm tiếc cho các vụ ám sát này
- Lão John từng là một đại cao thủ trong giới giang hồ! Chắc hẳn võ công cũng không phải tầm thường.
- Thế bây giờ ta nên làm sao? - mẹ hắn hỏi.
Ai cũng lặng lẽ lắc đầu thở dài, phòng họp mang nặng không khí căng thẳng. Bỗng một cô trợ lí mặc đồ đen bước vào cúi đầu
- Thưa Bang Chủ! Thiếu Bang Chủ cùng vợ của cậu ấy đã đến rồi ạ!
- Sao? - bốn người đồng thanh, mẹ hắn và Tuấn Miên lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cô trợ lí tránh sang một bên nhường chỗ cho sáu người tụi nó bước vào. Bà không kiềm nổi xúc động bước đến ôm chầm lấy nó và hắn
- Có biết mẹ mong hai con đến chừng nào không hả? - nước mắt không tự chủ lăn dài trên má. Có lẽ bà nhớ hai bảo bối lắm.
- Tụi con nhớ mẹ nhiều lắm! - nó nhẹ nhàng vuốt lấy lưng bà.
- Ba Vinlee à! Lâu quá con không được gặp ba! - Tử Thao nũng nịu ôm chầm lấy ông. Do tụi nhóc chơi với nhau từ nhỏ nên xem ba mẹ của nhau như là ba mẹ của mình.
Ông Vinlee mỉm cười xoa đầu cậu nhóc
- Tử Thao càng lớn càng xinh đẹp ra nha!
- Hai đứa con mau lớn thế? Cao hơn cả ba rồi đây này! - ba của hắn so chiều cao với hai anh em Thế Huân và Diệc Phàm . Ông rất vui khi gặp lại hai cậu quý tử đã quấn quýt với ông từ nhỏ đến lớn.
- Lâu rồi không gặp ba Aiden khỏe không ạ? Trông ba và anh Xán Liệt cứ như anh em sinh đôi ấy nhỉ? - Diệc Phàm khéo léo nịnh hót.
Ba hắn bật cười, quả thực những chuyện áp lực lúc nãy tan biến đâu mất. Tụi nhỏ vẫn dễ thương như ngày nào.
Tuấn Miên bước đến chỗ của nó và hắn
- Mới gặp nhau hôm trước mà giờ đã đến đây rồi nhỉ?
- Em đến giúp anh một tay mà! - hắn mỉm cười vỗ vai Tuấn Miên .
Lộc Hàm tròn mắt đứng một chỗ nhìn mọi người ôm ấp, nói chuyện với nhau mà đơ ra đó luôn. Tự dưng trở thành người vô hình một cách kì cụt ngủn. Mẹ hắn chỉ vào cậu rồi hỏi
- Cậu bé này là ai đây?
- Dạ ..... là người yêu của con đó ạ! - Thế Huân chạy đến bên cạnh nắm lấy tay cậu rồi quay sang nhìn mẹ hắn cười.
- Con không biết đây là chỗ nguy hiểm hay sao mà lại đưa người yêu đến đây? - mặt bà bỗng trở nên nghiêm túc khiến Lộc Hàm có phần hơi run.
Bỗng mọi người im bặt, không khí này khiến Lộc Hàm lo sợ mình sẽ bị đuổi về. Ai ngờ nó đã lên tiếng trước
- Lộc Hàm là bạn thân cũng như là cánh tay phải của con trong thời gian qua. Mẹ cho bạn ấy tham gia phi vụ này được chứ? - cái giọng hơi lạnh pha chút uy quyền dễ thuyết phục người khác vang lên.
Tử Thao vừa thêm vào vừa cười tinh nghịch
- Đúng đó ạ! Tụi con là cộng sự lâu năm rồi thiếu nhau không được đâu! Hihi....
Thấy tụi nhỏ nói vậy bà cũng không đành lòng từ chối, bà nghi hoặc quay sang nhìn Lộc Hàm
- Con có thể?
- Dạ......vâng! - Lộc Hàm e dè trả lời, có lẽ cũng phần nào sợ sệt khi đối mặt với người đứng đầu bang hội lừng danh thế giới.
- Nếu tụi con đã quyết thì ta không có ý kiến! Chỉ mong tất cả chịu nghiêm túc hoàn thành những nhiệm vụ mà ta giao thôi! - ông Vinlee bảo.
- Vâng! Tụi con sẽ cố gắng! - tất cả đồng thanh.
Ông khoát tay bảo mọi người ngồi xuống ghế, bản thân bắt đầu vẽ vời gì đó lên tấm bảng. Miệng ông nói không ngừng nghỉ kế hoạch mà bản thân đã vạch ra
- Theo kế hoạch thì ra sẽ làm như thế này.................
Tất cả mọi người im thin thít nghe rõ ràng những gì ông nói. Sau khi ông nói hết thì nó đưa tay sờ cằm, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hắn nhìn nó rồi hỏi
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Kế hoạch của bác rất giống.......
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào nó, lời nói lấp lửng của nó khiến mọi người tò mò. Mẹ hắn đưa ánh mắt chăm chăm nhìn nó
- Con định nói giống gì thế?
- Rất giống Chung Nhân ạ! - Tử Thao nhanh nhẹn đáp.
- Chung Nhân là ai? Sao lại giống? - ông Vinlee chau mày khó hiểu.
- Chung Nhân là con trai của Kim chủ tịch tập đoàn Kim Thị đó ạ! Ông ấy hợp tác với Hắc Long đã nhiều năm rồi mà bác không nhớ sao? - hắn nói.
- Ta và ông ấy là bạn thân đã nhiều năm nhưng chưa lần nào ông ấy giới thiệu con trai với ta cả. Nhưng thực sự cậu nhóc đó đề ra kế hoạch giống hệt ta sao? - ông Vinlee ngạc nhiên tròn mắt nhìn lũ nhóc.
- Vâng ạ! - tất cả gật đầu đồng thanh.
- Cậu ấy là du học sinh vừa về nước nên ba không biết là đúng rồi. Cậu ấy thông minh lắm, mới 17 tuổi mà được nhảy cóc lên lớp 12 học chung với tụi con đây này. - Thế Huân tiện miệng nên giải thích thêm
Bỗng Lộc Hàm nhìn điện thoại rồi nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ lo lắng
- Hiền à! Từ sáng đến giờ tớ không thể liên lạc được với Chung Nhân và cả Khánh Tú . Sao tớ thấy lo quá!
Ông Vinlee lập tức bật dậy khỏi ghế, nhìn Lộc Hàm chằm chằm
- Cháu nói sao? Khánh Tú đang ở một mình bên đó à?
Lộc Hàm gật đầu, hắn tiếp lời
- Tại tụi con không muốn anh ấy gặp nguy hiểm nên đã không rủ anh ấy theo. Bác yên tâm đi, còn có Chung Nhân nữa mà!
Nó lấy cái điện thoại xuống khỏi tai, gương mặt không chút cảm xúc nhìn mọi người
- Đúng thật là điện thoại của cả hai không liên lạc được.
Ba của hắn nhìn nó và hắn
- Có khi nào chúng nó gặp chuyện gì không? Xán Liệt gọi điện về nhà xem! - ông quay sang ông Vinlee - Anh à! Anh cũng gọi điện hỏi thăm Kim chủ tịch xem Chung Nhân có ở nhà không?
Hắn gọi về nhà thì bên ấy đang là buổi chiều tối. Theo lời ông quản gia thì Khánh Tú đi từ đêm hôm trước đến hôm nay vẫn chưa về.
Chưa hết, Kim chủ tịch cũng bảo là Chung Nhân mất dạng không về nhà thời gian từ buổi tiệc đêm hôm qua. Ông Vinlee bần thần cúp điện thoại, sâu thẳm trong đôi mắt ông là sự lo lắng không gì có thể tả dành cho đứa con trai duy nhất.
Ba hắn ngồi nghiệm hồi lâu, rốt cuộc cũng thốt lên
- Thế Huân ! Diệc Phàm ! Hai con dùng máy tính xem có thể xác định được vị trí của tụi nó qua điện thoại không?
- Đúng rồi! Sao ta quên mất cách này nhỉ? - Thế Huân lẩm bẩm rồi cùng Diệc Phàm khởi động máy tính.
Tất cả mọi người im lặng chờ hai nhóc làm việc. Ai cũng căng thẳng muốn nghẹt thở, thật là sai lầm khi chủ quan nghĩ rằng ở bên Đài Loan là an toàn. Cầu mong cho hai đứa nhóc đừng xảy ra chuyện gì. Ông Vinlee cũng mong là vậy, nếu không ông sẽ không biết ăn nói làm sao với mẹ của cậu bé.
........................................................
*Tại một nơi cách đó không xa
Sau hơn 10 tiếng ngủ say như chết thì Chung Nhân cũng đã dần tỉnh lại. Đầu óc anh cứ mụ mị, quay cuồng cả lên. Cuối cùng đôi mắt cũng mở to ra và có thể nhận thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Bốn bề là vách tường và chỉ có duy nhất một cánh cửa cứ như là nhà tù ấy.
Anh cố gượng ngồi dậy nhưng biết tay chân đã bị trói chặt. Ôi đúng thật là......
Khó khăn một hồi anh cũng có thể ngồi dậy dựa vào vách tường. Bên cạnh là Khánh Tú đang ngủ li bì, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu nhóc vẫn bình an vô sự
- Khánh Tú ! Khánh Tú !
Anh cố dùng vai của mình để chạm vào người cậu chỉ mong cậu chịu tỉnh. Làn mi cong khẽ giật vài cái, đôi mắt chớp chớp rồi từ từ mở ra.
Hình ảnh trước mặt làm Khánh Tú không tự chủ thốt lên
- Chung Nhân ! Anh không sao chứ?
- Anh không sao? Em ngồi dậy giống anh đây này!
Khánh Tú khó khăn ngồi dậy, cậu nép sát lại gần Chung Nhân . Chiếc áo sơ mi trắng giờ đã xộc xệch. Cậu nhóc đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, là bốn bức tường kín mít không có lối thoát.
- Anh à! Sao ta lại ở đây? Em sợ quá!
Chung Nhân nhếch môi cười
- Có gì đâu mà sợ! Đúng ngày, đúng giờ thì ta sẽ được nhìn thấy ánh sáng thôi!
- Anh còn cười được nữa à? Có khi nào tụi mình bỏ mạng ở đây không? Bạch Hiền và Xán Liệt đâu mất rồi? Hic......hic.....
Chung Nhân khẽ nhếch môi
- Em đừng lo! Nhất định họ sẽ tìm thấy chúng ta thông qua máy định vị!
- Cái gì? Máy định vị ở đâu? - Khánh Tú ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.
- Lúc mơ màng anh nhận thức được là họ đã lấy tất cả ví tiền và điện thoại của chúng ta. Điện thoại của anh và em có hệ thống định vị toàn cầu GPS mà.
- Nhưng lỡ mọi người không nghĩ tới điều đó thì sao? - cậu lo lắng hỏi.
Chung Nhân thở dài
- Nếu mọi người không để ý đến điều đó thì ta đành chịu thôi chứ biết làm sao.
- Em thực sự sợ lắm!
Cậu thút thít nép vào ngực Chung Nhân , bộ dáng bướng bỉnh hàng ngày biến đâu mất rồi nhỉ? Anh khẽ nở nụ cười, tiếc là bây giờ tay đã bị trói nếu không anh sẽ lau nước mắt cho cậu .
- Đến bây giờ anh vẫn không biết lũ người áo đen đó là ai? Họ bắt chúng ta nhằm mục đích gì cơ chứ?
Chung Nhân đăm chiêu suy nghĩ, cái đầu lại vận hành hết công suất. Cả hai vẫn không biết rằng mình đã ở thành phố New York chứ không còn là Đài Loan nữa.
Bỗng hai mắt anh sáng lên
- Đúng rồi! Chắc chắn là ông ta chứ không ai khác.
"Cạch"
Cánh cửa vang lên tiếng động báo hiệu có người sắp vào. Khánh Tú hoảng sợ nép sát vào người Chung Nhân chăm chú nhìn ra hướng cửa. Riêng khóe môi của anh thì lại nhếch lên một nụ cười tự mãn.
Cửa vừa mở ra, hai tên cận vệ mặc áo đen bước đến chỗ hai người
- Hai ngươi tỉnh rồi thì tốt! Theo chúng ta đi gặp Lão Đại!
Vừa dứt lời thì họ kéo tay anh và Khánh Tú lôi đi. Sau khi thoát khỏi căn phòng, họ phải băng qua một dãy phòng như nhà giam. Cuối cùng cũng ra đến cửa, bên ngoài hiện đang là ban ngày. Vả lại cảnh vật cũng rất lạ chứ không quen thuộc như Đài Loan. Lông mày Chung Nhân khẽ nhíu lại như đã nhận ra điều gì đó. Một chiếc xe đã đợi sẵn, hai tên cận vệ bạo lực nhét cả hai vào xe rồi chạy đi.
.................................................
"Phịch"
Chung Nhân và Khánh Tú bị xô vào một góc khi đang bị áp giải vào một nhà kho. Xung quanh đầy lính gác, vả lại còn cất chứa rất nhiều đồ. Thoạt nhìn ta có thể nghĩ ngay đây chính là khu cất giấu vũ khí, súng đạn của cả một tổ chức chứ chẳng chơi.
Khánh Tú sợ sệt nhìn mấy tên to con đang canh gác mình. Phen này hết đường sống rồi.
Bỗng có tiếng bước chân đến gần, Chung Nhân im lặng tập trung nghe ngóng. Cậu cười thầm trong bụng, không biết mình có dịp diện kiến lão John gì đó không nhỉ?
Cuồi cùng người đàn ông đó cũng đứng trước mặt hai người. Chung Nhân thất vọng vì biết chắc đó không phải là Bang Chủ Bang Kirin. Nhìn ông ta chắc tầm 40 thôi nên không phải là ông John được.
Ông ta chậm rãi gỡ bỏ cái mắt kính màu đen xuống, miệng nhếch lên nhìn cả hai mỉm cười
- Chào mừng thiếu gia tập đoàn Hắc Long và thiếu gia tập đoàn Kim Thị!
Khánh Tú lại được dịp la lối
- Chào con khỉ! Mau thả chúng tôi ra! Ông bắt chúng tôi làm gì hả?
Tên trợ lí nhìn bộ dạng của Khánh Tú liền bật cười
- Haha..... Con của ngài Vinlee thật sự rất có cá tính!
- Nhưng ngược lại tôi thấy ông đầy thú tính đấy! Thả ra! - Khánh Tú vùng vằng muốn thoát khỏi sợi dây trói, bộ dạng ngổ ngáo xem ra đã được khôi phục.
Chung Nhân nở nụ cười ma mãnh nhìn tên trợ lí
- Nếu tôi đoán không lầm thì lí do ông bắt chúng tôi chính là vì chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Hắc Long đúng không?
Nụ cười trên môi tên trợ lí tắt ngấm, thay vào đó là gương mặt ngạc nhiên cực độ
- Nhóc con! Sao mày biết?
- Vì tôi dư iôt! Tôi thừa chất xám thôi! - Chung Nhân lơ đãng nhìn xung quanh.
Tên trợ lí nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ một
- Đúng vậy! Nếu ông Vinlee biết con ông ta đang ở đây thì chiếc ghế ấy ông ta sẽ không dám ngồi nữa đâu. Bây giờ thì mau gọi điện cho ba cậu đến đây!
Tên trợ lí quăng cái biện thoại lên người Khánh Tú .
"Bộp...... crắc"
Khánh Tú dùng chân đạp cái điện thoại tan nát bét trước con mắt đầy ngạc nhiên của ông ta. Cậu nhóc lè lưỡi
- Không bao giờ và đừng mong chờ! Plèzzzz.....
- Được! Là cậu ép tôi đấy! Người đâu! Lôi thằng nhóc này trói lại cho ta!
Ông ta khoát tay ra lệnh, lập tức đám cận vệ đứng gần đấy lôi Chung Nhân đi rồi trói cậu nằm xuống một cái bàn. Khánh Tú tròn mắt nhìn mấy cái chuyện kì quặc đang xảy ra trước mặt. Họ định làm gì thế nhỉ?
Tên trợ lí móc trong người ra một cây dao sáng hoắc, ông ta nở nụ cười quỷ quyệt nhìn Khánh Tú
- Nếu cậu không gọi thì đừng trách tôi!
Chung Nhân vẫn cứ tỉnh bơ mà nằm đấy để ông ta muốn làm gì làm. Khánh Tú chu chu cái mỏ rồi ngây thơ hỏi
- Ông định làm gì anh ấy thế hả?
- Tôi sẽ cho bạn trai cậu thành thái giám!!! Làm thái giám sung sướng lắm đấy! Haha.... - một tràng cười biến thái vang lên.
- Làm cái đầu ông! Về nhà kêu má ông làm đi! Mau thả anh ấy ra! - tiếng quát của Khánh Tú khiến nụ cười của tên trợ lí trở nên méo xệch.
- Nè! Tôi xin cậu đấy! Coi như tôi năn nỉ cậu đi! Gọi điện cho ba cậu đi mà! Nha! - thái độ quay ngoắt 361 độ. Ông ta ngồi xổm xuống trước mặt Khánh Tú đưa hai tay chống cằm.
Chung Nhân bật cười khúc khích nhưng không dám cười lớn. Xem ra tên trợ lí này cũng ba trợn có số nhỉ? Sáp lại với Khánh Tú thì thôi rồi.
- Hahaha..... Đừng có cuồng dâm mà sinh hoang tưởng nhá! - Khánh Tú cười to rồi đáp.
Tên trợ lí hết phương với con nhóc nghịch ngợm trước mặt. Xem ra không làm thì nó không sợ rồi.
- Hừ!
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi tiến đến chỗ Chung Nhân đang bị đám cận vệ giữ tay giữ chân. Khánh Tú ngơ ngác nhìn ông ta huơ huơ cây dao, đừng nói là làm liều nhá!
Tên trợ lí trừng mắt nhìn Chung Nhân khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Thằng cha này đúng là bệnh hoạn thật. Phen này nhà họ Kim sẽ không có cháu nối dõi rồi.
Ông ta cầm cây dao giơ lên một góc 90 độ so với "chỗ ấy" của cậu nhóc. Xem chừng là không có nói đùa.
- Nè! Đừng nha! Giỡn như vậy không có zui đâu á! Hàng đó tôi mới thấy chứ chưa có kịp xài, có gì bình tĩnh! - Khánh Tú đổ mồ hôi hột, mắt không rời khỏi cây dao trên tay ông ta.
- Ya......
Tên trợ lí giơ thẳng cây dao lên rồi đâm xuống không ngần ngại.
- NGỪNG TAY!!!!!
Khi mũi dao còn cách "chỗ ấy" vỏn vẹn 0.5 cm thì một tiếng hét vang lên. Tên trợ lí nhìn ra hướng cửa, miệng lắp bắp
- Lão.... lão đại!!!!
Một đám người áo đen khác bước đến. Dẫn đầu là một tên con trai mặc vest, tầm 20 mấy tuổi. Da trắng, tóc đỏ vuốt dựng đứng nói chung là rất đẹp trai. Hai tay anh ta đút túi quần, gương mặt dán băng keo trông cực kì so cool.
*Lão Đại - tên thật là Kim Mân Thạc: 20t cao 1m87 là thuộc hạ thân tín bên cạnh lão John mới từ Úc trở về. Ngoại hình chuẩn gương mặt thon gọn trắng trẻo như con gái, có khí phách nên được ông John cực kì coi trọng. Được ông ta tin tưởng nên mọi việc trong Bang đều phải thông qua người này. Giỏi võ, thông thạo vũ khí, tính cách khó hiểu, hơi nóng tính, ngang ngược đôi lúc cũng hơi ba trợn.
.................................................
Đôi mắt có vẻ không hài lòng mở trừng trừng nhìn tên trợ lí
- Ai cho ông tùy tiện hành động khi chưa được phép của Bang Chủ hả?
Chỉ một câu nói đó thôi mà tên trợ lí đã run sợ, ông ta e dè cúi đầu
- Thưa Lão Đại! Xin cậu bỏ qua! Tôi chỉ vì nóng lòng!
Anh ta bỏ qua tên trợ lí mà bước thẳng đến chỗ Khánh Tú đang ngồi dưới đất. Cậu nhóc đơ ra nhìn tên giang hồ"đập chai" trước mặt. Miệng nuốt nước bọt cái ực.
Chung Nhân ngốc đầu dậy xem xét tình hình. Oh my chúa! Thằng tiểu yêu đó lại cầm lòng không đặng rồi. Mới tỏ tình hôm trước hôm sau lại nhìn trai đắm đuối thế kia. Anh lầm bầm những từ ngữ không rõ trong miệng. Hai tên cận vệ lại ấn mạnh anh xuống bàn.
Mân Thạc ngồi xuống bên cạnh Khánh Tú , anh ta nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên
- Con trai chủ tịch tập đoàn Hắc Long đây sao?
Tên trợ lí đáp lời
- Dạ vâng.
Anh ta nở nụ cười nửa miệng, đưa đôi mắt lãng tử nhìn Khánh Tú
- Trông cũng trắng trẻo xinh xắn nhỉ?
- Lúc nhỏ bố mẹ không dạy cái nào ăn thì ăn cái nào cúng thì cúng à? - giọng của một chàng trai đùa cợt vang lên khiến Lão Đại của chúng ta nhíu mày.
Anh đứng dậy quay người lại nhìn sơ qua đám cận vệ gằn giọng
- Đứa nào mới lên tiếng đấy?
Ai cũng xanh mặt ra sức lắc đầu, để Lão Đại nổi giận thì coi như tiêu. Cuối cùng anh cũng chú ý đến Chung Nhân . Nhìn nụ cười nửa miệng tự mãn của cậu nhóc khiến anh sôi cả máu não.
Anh khoát tay, hai tên cận vệ lập tức nhấc Chung Nhân lên rồi ấn đầu cậu lên bàn. Đối diện với một nhân vật hung bạo như vậy mà cậu vẫn điềm tĩnh mỉm cười cho được.
Mân Thạc nghiến răng
- Nhóc con! Mầy có biết mầy vừa nói chuyện với ai không hả?
- Đừng hỏi tôi anh là ai........ mà hãy về nhà hỏi má của anh! - bộ dáng thư thái của Chung Nhân khiến anh chàng tức điên lên.
Tên cận vệ ấn bàn tay của Chung Nhân lên bàn. Mân Thạc quơ lấy cây dao lúc nãy mà cắm xuống một nhát nhanh như cắt.
"Phập"
Cây dao cắm vào khoảng giữa hai ngón tay. Thật hú hồn! Xem ra tên này cũng không phải là hạng xoàng. Quả thật cái tên "Lão Đại" không chỉ là hư danh.
Nụ cười trên môi Chung Nhân vẫn không thay đổi. Mân Thạc kề sát mặt cậu buông ra những lời lẽ rùng mình
- Mầy muốn cắt cái nào? Bàn tay hay ngón tay?
- Tôi muốn cắt móng tay! - Chung Nhân lại nhếch môi cười.
Mân Thạc mất kiên nhẫn nắm lấy cổ áo của Chung Nhân lôi dậy mà bồi cho một cú vào mặt khiến cậu nhóc ngã ra đất.
"Bốp"
Khánh Tú hốt hoảng
- Nè! Dừng tay lại đi! Sao lại tùy tiện đánh người như thế hả?
Mân Thạc quay đôi mắt hừng hực lửa lại nhìn Khánh Tú
- Liên quan gì đến cậu?
- Anh mới chui hàng rào bệnh viện tâm thần nào ra vậy hả? Anh đánh bạn trai tôi mà bảo là không liên quan đến tôi à? Thế tôi giết cả dòng họ anh xem có liên quan đến anh không nhé! - Khánh Tú đưa ra những lời lẽ đanh thép như muốn hơn thua với Lão Đại.
Mân Thạc mở to mắt nhìn thằng nhóc trước mặt. Lần đầu tiên trong đời anh bị người khác mắng vào mặt mà đó lại là con trai nữa chứ. Ôi nhục nhã thật! Gặp ngay Mân Thạc có máu điên trong mình thì thôi rồi. Thế là Chung Nhân bị cho vào lãng quên, hai đứa bắt đầu "xù lông" với nhau.
- Ê thằng nhỏ kia! Cậu mới nói gì đó? Chuyện tôi đánh bạn trai cậu và chuyện cậu giết dòng họ tôi có liên quan gì đến nhau hả?
- Anh đẹp trai vậy mà bị thiễu năng à? Tôi nói thế mà còn không hiểu là sao? Cái thứ não không có nếp nhăn thì đừng đôi co với tôi! - Khánh Tú quát um lên, coi bộ cái miệng dữ dằn quá đi mất.
Lão Đại cũng đâu có ngán, quất lại xả lán luôn tức quá mà
- Cậu tin tôi treo ngược cậu lên đem ra nắng phơi bảy ngày bảy đêm không hả?
- Đừng nên sống ác với người khác.................. Trời mà quả báo thì ăn cháo cũng gãy răng đấy! Má anh không dạy anh phụ nữ quan trọng nhất là sắc đẹp à?
- Cậu nói nhiều quá đấy! Đã thế còn không biết điều nữa! Đừng ép tôi phải ra tay với cậu nhá!!!!!! - Mân Thạc nhắm mắt nhắm mũi quát.
- Tôi thách anh đấy! Tôi cũng thuộc dạng máu liều nhiều hơn máu não đây này. Ngon nhào dô kiếm ăn!
Hai lỗ tai Mân Thạc muốn xịt khói, anh tiến tới nắm cổ áo Khánh Tú xách lên
- Cái thằng nhỏ này......
Lão Đại của chúng ta đơ tại chỗ. Sao thằng nhóc đó lại có gương mặt đẹp mê hồn thế chứ? Lại còn mang vẻ tinh nghịch dễ thương nữa. Ôi không! Anh lại suy nghĩ lung tung rồi.
Mân Thạc lắc lắc cái đầu để xua đi mấy chuyện tầm phào mình đang nghĩ. Nhất định phải bình tĩnh. Nhưng sao mỗi lần nhìn thằng vào mắt cậu tay chân anh muốn rụng rời luôn ấy.
- Tên điên này!!!!
"Bộp"
Khánh Tú gầm gừ giẫm vào chân Mân Thạc một phát. Do tay bị trói nên chỉ có thể dùng chân thôi. Mân Thạc nhắm mắt nhắm mũi ôm chân
- Oh shit! Đồ yêu quỷ! Aaaa.....
"Phịch......phịch"
Hai tên cận vệ bay vào trong như hai trái banh trước con mắt đầy kinh ngạc của Mân Thạc . Theo sau đó là tiếng bước chân rầm rập của hàng chục người.
Chung Nhân nãy giỡ nằm một góc đã lén mở được dây trói. Cậu khéo léo nằm yên một chỗ nghe ngóng tình hình.
Mân Thạc cẩn thận lùi lại phía sau mấy bước. Đám cận vệ bắt đầu móc súng ra thủ thế. Một đoàn người áo đen tiến vào bên trong, họ lần lượt bước qua xác của đám cận vệ bang Kirin đang lăn lóc dưới đất. Dẫn đầu không ai xa lạ chính là Tuấn Miên .
Chung Nhân và Khánh Tú vẫn ngơ ngác vì cả hai không hề biết Tuấn Miên là ai. Mân Thạc nhếch môi vì nhận ra kẻ thù không đội trời chung
- Là Tuấn Miên sao? Ngọn gió nào mang anh đến đây vậy hả?
Do trước đây từng chạm mặt nhau vài lần nên cả hai coi nhau là đối thủ. Tuấn Miên đút tay vào túi quần, gương mặt đằng đằng sát khí
- Tôi được lệnh của Bang Chủ Hắc Long Bang đi cứu hai đứa nhóc này! Không hồn thì thả chúng ra!
Nghe đến đây Chung Nhân và Khánh Tú lập tức ngẩng đầu dậy. Thoát rồi!
Mân Thạc cười cứ như đùa
- Nếu bắt mà thả thì tôi đã không bắt làm gì.Anh nghĩ anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi hả?
- Được thôi! Nếu cậu không thả chúng, tôi buộc phải hành động!
Tuấn Miên hiên ngang khoát tay, đám cận vệ của anh lập tức xông lên một phen sống chết với kẻ địch. Tình hình trở nên hỗn loạn vô cùng.
Mân Thạc nhẹ nhàng đánh trả, nói thật khả năng của anh cũng được xếp vào hàng cao thủ. Chỉ cần một quyền là có thể hạ bốn tên cùng một lúc.
Những tên vệ sĩ người cầm gậy, kẻ cầm roi đánh nhau túi bụi. Tuấn Miên và Mân Thạc cũng lao vào nhau để quyết phân thắng bại. Thừa cơ hội, Chung Nhân chạy đến cởi trói cho Khánh Tú
- Em không sao chứ?
- Không sao! May quá! - cậu nhào đến ôm cổ anh.
Cận vệ hai bên nằm lăn lóc không còn người nào trụ vững, Tuấn Miên và Mân Thạc lại lao vào đánh nhau. Những cú đá đầy uy lực tưởng chừng có thể làm nứt cả sàn nhà.
"Bốp"
Tuấn Miên lộn mấy vòng trên không trung rồi té xuống đất như trái banh. Quả thật không thể chủ quan với Mân Thạc được. Khả năng của anh ta đúng là một ẩn số.
Tuấn Miên đưa tay quệt máu trên khóe miệng rồi gượng dậy. Anh thủ thế
- Hôm nay cậu muốn đấu một trận sinh tử với tôi đúng không?
- Nếu có cơ hội....... Tôi còn muốn giết anh nữa kìa!
Mân Thạc lại tung mấy cú đấm liên tiếp vào mặt Tuấn Miên khiến khóe miệng anh bầm tím cả lên. Khánh Tú và Chung Nhân chăm chú theo dõi, cậu lo lắng
- Chung Nhân à! Anh nghĩ ta có nên giúp cái người muốn cứu chúng ta không?
- Nếu anh ta bị đánh chết chúng ta cũng đừng mong được sống sót. Em ngồi yên đây nhé!
"Phịch"
Tuấn Miên lại té xuống đất. Mân Thạc đứng đó khoanh tay cười hả hê
- Sao? Còn muốn đấu nữa không?
Khi chân của Mân Thạc vừa chuẩn bị đạp vào bụng Tuấn Miên thì đã có một cái chân khác ngăn lại và hất chân của Mân Thạc ra ngoài. Chung Nhân đỡ Tuấn Miên ngồi dậy
- Anh ổn chứ?
Tuấn Miên xem ra vẫn còn chịu đựng nổi, anh gật đầu
- Anh không sao! Cám ơn nhóc!
Mân Thạc ngạc nhiên nhìn Chung Nhân
- Thoát rồi sao? Muốn chết chung với tên đó à?
Chung Nhân không nói gì, chỉ đứng lên mặt đối mặt với Mân Thạc . Thấy bộ dạng ngạo mạn của tên nhóc trước mặt, Mân Thạc chỉ cười
- Nếu muốn chết thì tao cho mầy toại nguyện!
Mân Thạc xông tới tấn công Chung Nhân , cậu né sang một bên rồi đánh trả. Lão Đại của chúng ta tránh đòn một cách rất dễ dàng rồi lùi lại thủ thế
- Ái chà! Xem ra cũng có tí võ mèo nhỉ?
Chung Nhân hất mặt
- Anh đừng nói nhiều! Nhất định tôi sẽ thoát khỏi đây!
Tuấn Miên cùng Chung Nhân ông lên tấn công một lượt. Mân Thạc chỉ nhún vai rồi nhẹ nhàng chống đỡ. Dù sao cũng là một cao thủ, hai người này thì có đáng là gì. Mân Thạc đạp vào ngực Chung Nhân một cú khiến cậu nhóc văng ra xa. Tuấn Miên bất ngờ xông đến làm Mân Thạc trở tay không kịp, thế là Mân Thạc bị ăn một cú đá choáng váng mặt mày phải lùi ra sau mấy bước.
Tuấn Miên tranh thủ lúc Mân Thạc còn bị chấn động liền bước đến bên cạnh Chung Nhân đỡ cậu nhóc ngồi dậy.
- Cậu có sao không?
- Chung Nhân ! Anh không sao chứ?
Khánh Tú đứng dậy chạy đến định xem Chung Nhân có sao không, ai ngờ bị Mân Thạc bắt lại. Anh móc một cây súng trong người ra dí vào đầu cậu.
- Khánh Tú !!! - Chung Nhân và Tuấn Miên đồng thanh. Vẻ mặt lo lắng tột cùng.
Khóe miệng Mân Thạc rỉ ra một ít máu do cú đá của Tuấn Miên . Tuy nhiên điều đó không đủ để hạ gục anh.
- Có muốn tao bắn nát sọ thằng nhỏ này không?
Khánh Tú sợ hãi đứng im bất động, Chung Nhân và Tuấn Miên cũng chả dám làm liều. Đâu ai ngờ Mân Thạc sẽ làm như thế chứ.
- Hai đứa bây tránh ra!
Tuấn Miên ra hiệu bảo Chung Nhân hãy nghe lời Mân Thạc . Cậu nhóc tuy sốt ruột nhưng vẫn phải cố gắng bình tĩnh. Mân Thạc vẫn ghì họng súng vào đầu cậu, nhẹ nhàng lùi ra phía cửa.
- Hai đứa bây bước đến thì đừng trách!
Chung Nhân và Tuấn Miên đuổi theo Mân Thạc ra đến trước cửa nhà kho. Cả hai vẫn không dám xông đến vì sợ Khánh Tú gặp nguy hiểm.
Cuồi cùng Mân Thạc cũng đã đứng bên cạnh chiếc xe hơi của mình. Anh nhất quyết không thả Khánh Tú ra.
- Mân Thạc ! Cậu muốn gì đây hả? Tại sao còn chưa thả cậu ấy? - Tuấn Miên quát khi tất cả đã đứng bên ngoài nhà kho.
Mân Thạc cầm cây súng ép sát vào đầu cậu nhóc
- Thế tại sao tao phải thả? Thằng nhỏ này sẽ là lá chắn để tao thoát khỏi đây!
- Anh không được bắt cậu ấy đi! - Chung Nhân siết chặt nắm đấm, lòng nóng như lửa đốt.
"Đoàng"
Mân Thạc nổ phát súng ngay dưới chân của Tuấn Miên và Chung Nhân khiến hai người phải lùi lại mấy bước. Lợi dụng cơ hội, Mân Thạc mở cửa đẩy Khánh Tú lên xe rồi cũng nhanh chóng nổ máy chạy đi.
"Brừm.... rừm"
- Dừng lại!!!!
"Đoàng.....đoàng....đoàng"
"Xoảng"
"Phập"
Tuấn Miên móc cây súng trong người ra nhắm thẳng chiếc xe của Mân Thạc mà bóp cò. Trong số đó có một viên đạn xuyên qua cửa kính và ghim vào vai của Mân Thạc . Khánh Tú sợ hãi đưa tay che miệng, Mân Thạc tuy đau đớn nhưng vẫn cố tăng tốc chiếc xe.
Mặc cho Chung Nhân và Tuấn Miên quát tháo. Chiếc xe của Mân Thạc đã mất dạng sau con đường rừng.
- Mẹ kiếp! Khánh Tú bị bắt rồi!
- Trước hết ta nên quay về lãnh địa Hắc Long Bang đã! - Tuấn Miên sáng suốt nói.
Chung Nhân trông theo hướng của Khánh Tú rồi cũng nhìn Tuấn Miên gật đầu. Mồ hôi cậu nhóc ướt đẫm cả trán. Hy vọng là Khánh Tú sẽ an toàn!
Cả hai lên xe Tuấn Miên chạy đi đến chỗ mọi người để sớm tìm cách cứu Khánh Tú . Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây???
____________________________________
Hé lô mọi người !!! Cho mình ngoi lên pr page mình mới tạo một chút nha
Thì nhìn cái tên chắc mọi người cũng biết rồi ha ! Mình tạo page này để mọi người có thể cùng nhau tương tác kiếm lại truyện mình từng đọc mà đã quên tên (như mình :))) ) hoặc là kiếm thêm nhiều thể loại khác nhau về đôi chimkoo nhà mình !!! Mọi người bỏ chút ít thời gian like page ủng hộ mình nha . Cảm ơn mọi người nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro