Chap 34
" - Jame Poker là tên trùm cầm đầu bọn ăn trộm xe trong thành phố này, cũng là dân có máu mặt. Em mới đến chắc không biết. Hắn ta 50 tuổi rồi, trước giờ chưa hề dám xâm phạm gì đến bang Black Dragon. Không hiểu sao lần này hắn ta dám lấy xe của anh nhỉ?
- Anh đưa em danh thiếp của hắn đi! Em giúp anh chuyện này, sẵn tiện coi như chào hỏi!
- Địa chỉ của hắn đây! Tùy em xử lí nhé! Cám ơn Bạch Hiền trước!"
Đó là trận đối thoại của nó và Tuấn Miên vào hôm qua. Hiện giờ nó đang cùng Tử Thao và Lộc Hàm tiến vào quán ăn nơi tên Jame thường ăn sáng. Cả ba càng ngày càng ra dáng xã hội đen nhỉ?
Nó dẫn đầu, mái tóc hung đỏ gọn gàng. Mang kính mát hàng hiệu. Vẫn style cũ: áo thun trắng, áo khoát da, quần jean và đôi bốt cao gót cùng một màu đen.
Lộc Hàm đi bên cạnh, mái tóc màu nâu uốn nhẹ. Áo khoát da màu xanh đậm trông rất khỏe khoắn, quần jean đen, chân cũng đi bốt. Hai tay đút túi quần, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Cuối cùng là Tử Thao tinh nghịch với chiếc áo crop top tay dài màu đen, trước ngực có in dòng chữ sặc sỡ. Tóc vàng cùng style trang điểm Baby Doll. Cậu nhóc mặc chiếc quần short jean lưng cao màu đen 4 nút ngang đùi. Chân đi đôi giày boot quấn dây nạm đinh cũng màu đen luôn.
Trước nhà hàng có hai tên lính gác, cả ba ung dung tiến vào bên trong. Nhà hàng không một bóng người, tại chiếc bàn ở giữa là một người đàn ông trung niên đang ngồi nhâm nhi mớ cao lương mỹ vị. Bênh cạnh là vài tên cận vệ đang canh gác.
Nó đưa tay kéo nhẹ chiếc kính xuống để quan sát. Tên đó đầu trọc, người châu Á, cao tầm 1m87. Mặc áo vest nhưng bỏ cúc áo sơ mi, thân hình có vẻ mập mạp. Tay và cổ đeo vàng sáng ánh, chắc là rất phát tài về mấy vụ ăn cắp xe. Ông ta vẫn chưa hề phát hiện ra sự hiện hữu của ba người đẹp mà cứ cắm cúi ăn cho đến khi Lộc Hàm bước đến:
- Good moring!
Ông ta ngước lên, ánh mắt vô cùng thờ ơ nhìn ba người tụi nó:
- Chuyện gì mà dám làm phiền bữa ăn của ta? - ông ta sử dụng tiếng Trung Quốc.
- Đừng căng thẳng thế! Tôi đến là muốn hỏi ông về một chiếc xe! - cậu nhếch môi tươi cười.
Ông ta trừng mắt:
- Xe gì chứ? Cậu là ai?
- Tôi là thành viên mới của Black Dragon. Đây là Biện Bạch Hiền người đứng đầu mới của bang!
Nó cất kính mát bước đến chìa tay trước mặt ông ta:
- Hân hạnh được biết ông!
Người đàn ông đó đưa tay cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm chứ không thèm bắt tay nó. Cả ba nhìn nhau, hiểu ý nên nó ngồi xuống bàn đối diện với ông ta.
- Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi về chiếc Ferrari S430 của tôi! Nó ở đâu?
Người đàn ông đó ngước mắt nhìn nó:
- Ở cái thành phố New York này có biết bao nhiêu là xe. Bộ xe nào cũng do tôi trộm hết hay sao?
- Bình tĩnh đi! Tôi chỉ hỏi thôi mà! Nếu muốn thì tôi trả tiền lại cho ông.- nó cười nhẹ nhàng nhưng lại nhận thấy một ít sát khí.
Ông ta bắt đầu nổi máu xung thiên:
- Xe thì tôi không có lấy, cậu có ngon thì đi báo cảnh sát đi! Hừ....
Tử Thao ngồi xuống bên cạnh ông ta thì thầm:
- Nếu không nể mặt, dù có đáng tuổi cha tôi thì ông cũng không yên đâu.
Ông ta đứng bật dậy quát:
- Thằng ranh kia! Mầy nói gì hả?
Tử Thao đứng đối diện với ông ta khoanh tay, bộ dáng vô cùng thư thái như muốn trêu tức. Nó ra hiệu bảo Tử Thao trật tự, Jame ngồi xuống đối diện với nó:
- Cậu là Biện Bạch Hiền đúng không?
- Đúng vậy! Thì sao? - nó khoanh tay, ngồi chéo chân ngả người ra sau ghế.
- Dạo này cậu bắt đầu nổi tiếng rồi đấy! Xe thì tôi không có lấy, cậu đến đây để hù tôi sao? Từ nay sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi. Nơi đây không hoan nghênh lũ con nít ranh học đòi làm xã hội đen đâu!
Nó chồm người đến phía trước thì thầm:
- Là ông nói đấy nhé!
"Bốp"
Nó quơ chai rượu trên bàn đập vào đầu ông ta. Đám cận vệ lập tức nhào đến liền bị Lộc Hàm và Tử Thao dần cho một trận. Nó đạp đổ cái bàn ăn trông khi Jame vẫn còn lăn lóc ôm đầu máu nằm dưới đất.
Đám cận vệ mỗi tên nằm một nơi, nó vung vài cước vào bụng khiến ông ta rên lên thê thảm. Gương mặt nó nhanh chóng trở nên lạnh lùng đến chết người. Nó tặng một cú đá cuối cùng khiến ông ta phải lăn mấy vòng trên đất, miệng ứa đầy máu:
- Đừ..ng....Đừn...g...đánh....n..n...ữa.....!
Nó ngồi xuống nắm lấy cổ áo ông ta, gương mặt khát máu gằn từng chữ:
- Sao? Chỗ này có hoan nghênh chúng tôi hay không?
- Có....có....các....cậu muốn đến....khi nào cũng được! Hộc...hộc.....
Ông ta thở dốc, Lộc Hàm và Tử Thao cũng ngồi xuống bên cạnh nó.
- Nói! Chiếc xe của chúng tôi đâu? - Lộc Hàm hỏi.
Ông ta lắc đầu một cách khó khăn:
- Không! Tôi không có lấy! Thật mà!
Tử Thao cười lém lỉnh:
- Thôi chết! Chúng tôi lỡ ra tay thôi, xin lỗi ông nha. Thành thật xin lỗi ông nhiều lắm!
Ông ta lúc này không còn dám quát tháo Tử Thao như lúc nãy nữa mà chỉ dám nhẹ giọng:
- Không sao! Không sao cả!
Nó đứng lên, chỉnh sửa lại cái áo khoát:
- Chúng ta đi!
Đợi tụi nó đi khuất, ông ta mới dám ngồi dậy để thở. Nghĩ đến mà ông vẫn còn phát khiếp!
.................................................
*Văn phòng của Tuấn Miên :
- Anh Miên! Thì ra người lấy chiếc xe của anh là một cậu trai! Cậu ta tên Trương Nghệ Hưng, là một play boy quen thuộc của khu vực này. - Diệc Phàm ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với Tuấn Miên .
- Làm em dạy dỗ tên Jame Poker gì đấy một trận! Thiệt là uổng công! - Tử Thao ngồi trên chiếc ghế sôfa trong phòng mà than vãn.
Tuấn Miên rít một hơi thuốc, quay sang Diệc Phàm :
- Tìm cách liên lạc và địa chỉ của cậu ta giúp anh! Xe của Tuấn Miên này mà cũng dám lấy à? Đúng là gan thật!
- Vâng! Em biết rồi.
..............................................
*Chinese Club 10:00 pm
Đây là một hộp đêm dành cho khách Trung Quốc, quán bar này cũng thuộc địa phận Hắc Long nốt. Đèn được chỉnh hơi mờ, khu vực quán rộng lớn đang có rất nhiều khách uống rượu cũng như trò chuyện. Diệc Phàm và Tuấn Miên đang ngồi trong một căn phòng có thể nhìn ra ngoài.
- Theo nguồn tin em điều tra được thì cậu ta hay tới đây vào giờ này. Em đã gặp cậu ta rồi nhưng quên chụp ảnh cho anh xem.
Diệc Phàm lóng ngóng nhìn ra ngoài kia. Tuấn Miên lại hút thuốc, miệng nở nụ cười nhẹ:
- Khả năng của em điều tra tốt lắm đấy!
- Hihi.... Lúc trước đi theo anh Hiền nên quen rồi! À hình như cậu ta đến kìa!
Diệc Phàm chỉ ra hướng cửa, một cậu trai chân dài ăn mặc sexy đang tiến vào bên trong. Dáng cậu trai đó rất đẹp nhưng Tuấn Miên không thể thấy rõ mặt. cậu ta mặc một chiếc quần jean lưng cao bó sát đùi, bên trên là một chiếc áo vừa che đủ vòng một cùng với một chiếc áo khoát jean bên ngoài. Tuấn Miên mơ hồ nhớ lại điều gì đó nhưng không nghĩ ra được. Diệc Phàm huých tay:
- Giờ ta làm sao?
- Em về trước đi! Mọi việc còn lại để anh lo!
Diệc Phàm gật đầu, Tuấn Miên đứng lên đi ra ngoài kia. Anh len lỏi qua đám khách để tiến đến gần cậu trai đó, ai ngờ ở ngoài có một đám giang hồ bặm trợn tiến vào bên trong.
- Thằng Nghệ Hưng đâu rồi?
Bà chủ chạy ra đón tiếp niềm nở:
- Chào mọi người! Xin hỏi muốn tìm ai nào?
- Tôi muốn tìm Nghệ Hưng! Gọi nó ra đây!!!! Nhanh lên! - tên đó hùng hổ quát tháo.
- Xin lỗi nhưng nhân viên của tôi không có ai tên Nghệ Hưng hết! Anh thông cảm cho! Để tôi giúp anh lựa một người khác nhé! - bà ta tươi cười.
- Thằng đó thiếu tiền của tôi đấy! Bà không biết nó thì tránh ra một bên để tôi tự tìm. Nghệ Hưng! Mầy không thoát đâu! - nói rồi hắn cùng đám đàn em đi loanh quanh.
Tuấn Miên đứng ở quầy bar thì nghe một giọng nói quen thuộc.
- Phải! Tôi Nghệ Hưng đây!
- ......................................
Thì ra cậu ta đang ngồi nói chuyện bằng điện thoại của quán, Tuấn Miên giả vờ đi ngang lưng cậu ta rồi ngừng lại nghe ngóng.
- Chiếc Ferrari hôm bữa anh đã tìm được người mua giúp tôi chưa?
Nghe đến đây thì Tuấn Miên nhíu mày, quả thực chính cậu ta đã trộm xe của anh.
- ........................................
- Không phải chứ! Tôi đang cần tiền gấp để trả nợ đấy! Anh cố giúp tôi được không hả?
- ..................................
- Thôi được rồi! Cám ơn! Anh cứ để lũ cho vay chém tôi chết đi! Bạn bè tốt thế đấy!
Nghệ Hưng thấy có người bên cạnh nên tưởng là anh muốn gọi điện thoại. Cậu quay sang Tuấn Miên nói vội vã mà chưa kịp nhìn mặt:
- Xin lỗi phiền anh đợi tôi thêm chút nữa. - cậu quay sang nói vào điện thoại - Giờ anh nhất quyết bỏ mặc tôi chứ gì. Được thôi! Vĩnh biệt!
Tuấn Miên nhanh chóng nhận ra cậu, môi anh nở một nụ cười thích thú. Bỗng tiếng của đám côn đồ lúc nãy vang lên:
- NGHỆ HƯNG! MẦY RA ĐÂY!
Cậu giật bắn mình quay người lại, hốt hoảng khi nhận ra đám chủ nợ. Cậu nép nhanh vào ngực Tuấn Miên để thân hình to lớn của anh giúp mình khỏi bị phát hiện.
- Xin lỗi anh bạn! Chỉ một lát thôi! Please!
Tuấn Miên đưa tay ôm lấy cậu như thể người yêu, tay kia giả vờ cầm điện thoại lên để nói chuyện. Nghệ Hưng lém lỉnh ghé mắt quan sát cho đến khi đám giang hồ bỏ đi khuất, Tuấn Miên lên tiếng nhắc nhở:
- Rời khỏi người của tôi được rồi đấy!
- Xin lỗi! Ơ.......
Cậu khựng lại khi nhìn thấy Tuấn Miên , đôi mắt sáng lên như một chú mèo:
- Lại gặp anh hả? Chúng ta có duyên nhỉ? - cậu reo lên vì đã được Tuấn Miên cứu đến tận hai lần.
- Thế à? Chắc là có duyên thật! - Tuấn Miên cười cợt đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi.
- Nể tình anh vừa cứu tôi, hay là tôi mời anh đi uống cái gì nhé! - cậu thấy anh đờ người ra thì lập tức kéo tay - Đi thôi nào!
Tuấn Miên bất đắc dĩ đi theo cậu trai kia, họ tản bộ ra chỗ đỗ xe. Chiếc xế quen thuộc hiện ra trước mặt anh, mấy hôm rồi không được gặp nhỉ? Cậu trai đó nhanh nhẹn bước đến dựa lưng vào cửa lém lỉnh khoe khoan:
- Thấy xe tôi đẹp không?
Tuấn Miên thấy cậu trai đó dựa vào xe mình thì nóng ruột:
- Cẩn thận coi chừng nó bị trầy đấy!
Nghệ Hưng xua tay:
- Không cần lo! Dù gì đây cũng đâu phải xe của tôi! Lên xe đi!
Cậu khoát tay mời Tuấn Miên lên xe cứ như mình mới chính là chủ xe ấy. Tuấn Miên nhếch môi cười thích thú, nếu cậu ta biết đây là xe của anh chắc trông mặt sẽ tức cười lắm.
Nghệ Hưng ghé một siêu thị mini bên đường để mua bia cùng một ít thức ăn nhanh. Cậu lái xe ra bờ biển tìm một chỗ vắng vẻ để đậu xe.
Gió đêm cùng với sóng biển khiến khung cảnh trở nên lý tưởng vô cùng. Nghệ Hưng và Tuấn Miên xuống xe, khúc đường vắng chỉ có hai người.
Anh đứng đó nhìn về phía xa thật lâu. Kể từ ngày chia tay nó để đi Mỹ, anh đã không được đến những nơi như thế này. Đúng là cảm giác rất thoải mái.
"Xìiiii"
- Cho anh nè!
Đi kèm với nụ cười ngọt ngào của Nghệ Hưng là lon bia vừa được khui ra. Tuấn Miên trong vô thức mỉm cười vui vẻ nhận lấy. Khẽ nhấm nháp một ngụm, hương vị bia tươi cùng với luồn gió biển đúng là không gì sánh bằng.
Nghệ Hưng tu một hơi bia như nước lã, cậu liếm môi tỏ vẻ thích thú. Tuấn Miên tay đút túi quần, gương mặt anh tuấn vẫn cứ hướng ra biển:
- Chiếc xe này ở đâu cậu có?
- Trộm!
Nghệ Hưng vô tư đáp, cậu leo lên ngồi trước mui xe đong đưa hai chân như một đứa con nít. Tuấn Miên quay sang, mái tóc anh bay theo gió khiến anh giờ đây càng trở nên quyến rũ hơn nhiều.
- Cậu không biết chủ của nó là ai mà dám lấy trộm à? Nhỡ chúng là xã hội đen thì sao?
Nghệ Hưng mỉm cười, cậu khoanh tay co người lại vì bắt đầu cảm thấy lạnh. Đôi mắt to chùn xuống, gương mặt bỗng chốc không còn vui vẻ:
- Tôi phải làm tất cả........ dù có chết tôi cũng phải kiếm tiền!
- Để làm gì?
- Để đổi lấy mạng sống cho mẹ tôi! - đôi mắt cậu đỏ hoe đi.
Tuấn Miên nghe đến đây thì vội quay mặt sang hướng khác, trên đời này anh ghét nhất là người mau nước mắt. Tuy nhiên hễ mỗi lần thấy người khác khóc thì anh lại bối rối một cách lạ lùng:
- Cậu.....cậu.....đừng khóc chứ! Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà!
Nghệ Hưng đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn dài, cậu tu một hơi hết lon bia rồi đưa tay bóp nát cái vỏ.
- Tôi là con của một nhà chính trị người Anh, mẹ tôi là người Trung Quốc. Tôi khá may mắn vì được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ. Năm tôi lên 10, ba của tôi ruồng bỏ mẹ con tôi để đi theo một người phụ nữ khác. Ông ta không thèm nhìn mặt tôi lấy một lần, kể cả mẹ tôi có bị bệnh ung thư cận kề cái chết cũng không thấy ông ta có một lời hỏi thăm. Tôi nghỉ học để đi làm, làm bất cứ công việc gì có thể kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, không đủ thì tôi vay mượn. Bằng mọi giá tôi phải cứu sống mẹ, người thân yêu duy nhất trên cuộc đời này. Có thể khi nhìn vào nhiều người sẽ nói tôi là một đứa con lêu lỏng, ừ..... nếu thích vậy thì cứ cho là vậy đi. Cuộc sống chật vật này không cho phép tôi biện mình gì cả. - Nghệ Hưng nở nụ cười chua chát trong khi đôi mắt đã long lanh nước, cậu thu người lại và run nhẹ vì lạnh.
- Đừng khóc nữa! Tôi không biết bơi đâu! - Tuấn Miên đưa cho cậu một tuýp khăn giấy để lau nước mắt.
Nghệ Hưng giương đôi mắt to tròn đẫm nước ngước lên nhìn Tuấn Miên, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu.
- Khi khóc không ai đẹp cả, vì thế đừng để bản thân phải xấu đi vì những chuyện buồn biết không? - anh cởi chiếc áo vest để khoát lên người của Nghệ Hưng, anh nhận thấy cậu đang lạnh khi đôi môi cô cứ tái dần.
Trong phút chốc hình ảnh người con trai trước mặt khiến Nghệ Hưng xao xuyến. Cậu thấy ấm áp lắm, chiếc áo vest ấy ấm đến một cách lạ thường. Cậu thở hắt ra:
- Haizz..... Quên đi! Quên hết những chuyện không vui đi! Hôm nay không say không về nhé!
Nghệ Hưng cầm lon bia hướng về Tuấn Miên cười híp mí, anh bật cười trông vô thức:
- Đúng là chúa rắc rối, khó hiểu! Khóc cười như nhau.
Cả hai cùng "nâng lon", nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Mặt Nghệ Hưng ửng hồng, Tuấn Miên thì vẫn còn rất tỉnh táo. Bỗng anh hỏi:
- Nè! Cậu có biết gì về người chủ của chiếc xe này không?
- Tôi nghe bạn tôi nói....hức.... nó thuộc sỡ hữu của một người tên Kim Tuấn Miên . Chắc đó...... là một thằng cha...... già nua, xấu xí, đầu hói, rụng răng, nhưng được cái nhà giàu. Hức... Hihi....- Nghệ Hưng nấc lên một cái rồi cười toe khiến Tuấn Miên cũng phải cười theo.
"Trí tưởng tượng của cậu ta cũng phong phú lắm đấy! Tóc mình nhiều thế này mà dám bảo là đầu hói, răng mình đều thế này mà dám bảo là rụng răng". Tuấn Miên nghĩ thầm.
Lon bia cuối cùng được được bóp méo đi chính là lúc Nghệ Hưng nhà ta không còn tỉnh táo nữa. Cậu nhóc nhăn mặt:
- Uầy! Sao.....hức....Sao lại hết rồi? Hức.....
Cậu đứng dậy bước đi loạng choạng, chân nọ vấp chân kia may mà Tuấn Miên đỡ kịp:
- Nghệ Hưng! Cậu say rồi! Ở yên môt chỗ đi!
Cậu ngước đôi mắt lờ đờ lên nhìn anh, đôi chân loạng choạng, cả người sàng tới sàng lui, miệng lè nhè:
- Ai.......hức....bảo tôi..... say? - bỗng cậu cười như một đứa trẻ, dùng hai tay bẹo má anh - Hihi.... Anh quả thật....hức....rất đẹp trai đấy! Đẹp...hức...trai lắm!
Tuấn Miên phì cười, để yên cho cậu dựa vào ngực mình. Nghệ Hưng bắt đầu lảm nhảm những chuyện vô nghĩa:
- Ui..chu choa! Ngực anh....hức.....rắn chắc quá! Tôi.... muốn ngủ! - cậu dụi mặt vào lồng ngực của anh, hai mắt nhắm nghiền.
Thấy mỏi chân, anh bế thóc cậu đặt lên xe. Gương mặt cậu có một nét gì đó rất thu hút. Nhẹ nhàng dùng áo vest của mình đắp lên người cho Nghệ Hưng, anh bật hệ thống máy sưởi trên xe để giúp cậu sưởi ấm.
- Đừng buồn nữa nhé! Cậu đặc biệt lắm đấy!
Tuấn Miên thì thầm rồi mỉm cười đóng cửa xe lại.
....................................................
*Sáng hôm sau:
Trời vừa hừng sáng, Nghệ Hưng mới từ từ thức dậy. Cậu đưa tay xoa trán vì cảm thấy nhức đầu. Chiếc áo vest vẫn còn nằm nguyên trên người khiến Nghệ Hưng nở nụ cười đầu tiên cho buổi sáng ngày hôm nay. Như nhận thấy thiếu đi một cái gì đó, cậu vội nhìn tới nhìn lui.
Có một mảnh giấy được nhét vào khe cửa kính của xe. Nghệ Hưng vội gỡ xuống để đọc:
"Kể từ hôm nay chiếc xe này thuộc quyền sỡ hữu của cậu nhưng có một chuyện tôi cần đính chính lại. Đó là tôi không hói và không bị rụng răng. Ngược lại còn rất đẹp trai nữa. Đừng ăn mặc hở hang quá, nhớ là không được tùy tiện uống rượu bia nữa nhé. Hẹn gặp lại!
Kim Tuấn Miên
Nghệ Hưng áp tờ giấy vào ngực mỉm cười nhìn ra hướng biển:
- Em biết rồi!
Một phen thoát chết!
..................................................
*Lãnh địa Kirin:
Lão John đang thư thái tựa người lên ghế, đôi mắt của một con cáo già đang xoáy vào không trung. Từng ngón tay nhịp nhịp lên bàn chứng tỏ ông ta đang toan tính điều gì đó.
- Để tao xem tụi bây còn thoát được nữa không? Sập bẫy đi nào! Haha....
................................................
Nó mang kính mát bảng to, nhẹ nhàng tiến vào một ngôi biệt thự vô cùng sang trọng và bề thế. Hai tên áo đen tiến đến dùng máy khám xét người nó, xong, họ cho phép nó vào trong.
Nó mặc một bộ đồ đen bó sát người ngắn cũn cỡn, bên ngoài là một chiếc áo khoát dài ngang gối. Chân đi đôi giày cao gót nhọn hoắt với những bước đi có sức hút mê hồn. Điều đó khiến những tên canh gác phải ngước nhìn nó một cách thèm thuồng.
Khẽ nhếch môi thật nhẹ, nó hiên ngang rẽ vào một lối khác. Hắn ở sân thương tòa nhà đối diện quan sát hoàn cảnh bên này thông qua chiếc máy tính bảng đã được kết nối với mạng lưới camera của ngôi biệt thự.
"Vợ iu à! Em quyến rũ quá mức cần thiết rồi đấy!" Giọng hắn có vẻ không hài lòng vang lên bên trong bộ đàm.
Nó khẽ mỉm cười, vừa bước đi vừa đưa tay chạm vào chiếc máy bộ đàm siêu nhỏ. Căn phòng bề thế được bốn tên lính gác mở ra, bên trong là một gã đàn ông vạm vỡ tầm 30 tuổi đang ngồi trên sôfa để nhấm nháp chai rượu vang thượng hạng.
Gã cở trần để lộ hình xăm Huyết Long tinh xảo trên tấm lưng rắn chắc. Cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc gã bắt đầu chú ý đến nó. Chẳng qua là chiếc áo cúp ngực phơi bày vòng một nõn nà cuốn hút gã thôi. Nó nhếch môi, một nụ cười tội nghiệp cho con mồi sắp bị giết chết trước mặt.
" Mike, 32 tuổi một tên sừng sỏ mafia có tiếng tại Nhật, cao 1m88 nặng 76 kg. Là con nuôi của lão John, vừa về nước vào hai ngày trước. Này, này, đừng cười đưa tình với gã thế chứ? Gã sắp ăn thịt em rồi đấy! Đã bảo là đừng hấp dẫn thế kia mà! Ôi trời!" Hắn đang báo cáo thì nhảy sang chuyện riêng khiến nó phần nào mắc cười nhưng vẫn cố nhịn.
Mike tiến đến gần nó nở nụ cười sát gái. Tuy ngoại hình của gã cũng thuộc loại điển trai nhưng nó cảm thấy kinh tởm những tên đàn ông này. Nó đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoát ngoài và kính mát. Gã nhìn thân hình nó mà hai mắt sáng cả lên.
Đang định vồ lấy nó thì nó đã khéo léo ngăn lại:
- Oh sir! Tôi nghĩ Ngài nên thư giãn một chút!
- Ok! Come on baby!
Gã kéo tay nó lên giường bắt đầu nằm sấp xuống để nó mát-xa. Từng chút, từng chút một.
Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo tạo nên những kĩ thuật điêu luyện. Gã nhắm mắt hưởng thụ và thốt lên thỏa mãn:
- Cưng à! Thoải mái lắm!
Nó mỉm cười, ngón tay thon thả lần xuống tìm cái vị trí tử thần quen thuộc, nơi có thể lấy mạng bất kì ai trong vài giây ngắn ngủi.
- Do you know you are the most beautiful boy I've ever seen? (Em có biết em là người cậu trai đẹp nhất mà tôi từng gặp không?)
- Tôi rất vui khi Ngài nghĩ thế! - ngón tay nó vung lên và bắt đầu bổ thẳng xuống như mọi lần.
"Bặt.....cạch"
Tưởng chừng con mồi đã nằm trong rọ, ai ngờ gã nhanh hơn nó một bước đã kịp bắt tay nó lại. Họng súng đen ngòm đang lom lom chĩa vào giữa trán nó.
Mike từ từ ngồi dậy, nó cũng phải nhích ra phía sau cho đến khi đã chạm vào cạnh giường.
- Haha.... Không ngờ chứ gì!
"Bốp"
Nó vung chân đá vào cánh tay của gã khiến cây súng văng vào tường, sẵn tiện tung thêm một cước vào xương quai hàm khiến gã nằm vật vã trên giường đau đớn. Lợi dụng cơ hội, nó đặt tay lên xương sống của gã.
"Crắc"
- Ưmmmm.....
Nó đưa tay bịt chặt miệng gã lại đồng nghĩa với việc gã lìa đời sau 2 giây. Vội vàng thu dọn áo khoát, nó cầm chiếc kính mát định mang vào thì cửa phòng bật tung, hai tên áo đen chạy vào. Nhận thấy tình hình không ổn, chúng móc súng chĩa thẳng vào nó.
Khẽ xoay người một cái, cú đá tung ra khiến gót giày ghim thẳng vào cuống họng của một tên. Nó dùng tay bật cái tròng kính văng ra ngoài, nhanh tay chụp lấy mảnh kính thủy tinh ấy tặng cho tên còn lại một nhát giữa trán.
"Phịch.....phịch"
Hai cái xác ngã xuống dưới chân, nó đưa tay nhặt lấy hai cây súng rồi bước ra ngoài.
"Bạch Hiền ! Đám vệ sĩ bắt đầu túa lên ấy rồi. Anh đang chế ngự những tên canh gác tại hoa viên và đang đến chỗ của em. Cố gắng cầm cự nhé!"
"Cạch....cạch"
Nó lên đạn hai cây súng và sẵn sàng bắn chết những tên dám ngán đường nó.
"Đoàng.....đoàng.....đoàng.....đoàng"
Nó bị bao vây, những tên ấy xuất hiện liên tục ở lối rẽ, nó cố chạy qua chạy lại nép vào những chậu cây kiểng ở hành lan rồi lên đạn, nhặt súng của những tên đã chết để bảo vệ mình.
"Cạch....đoàng....đoàng....đoàng"
Xác cận vệ nằm ngổn ngang, thế mà ở hai phía chúng vẫn không ngừng xuất hiện.
"Đoàng....đoàng.....đoàng....cạch"
Đang lúc này mà súng hết đạn là sao chứ? Nó cuống cuồng lộn mấy vòng để tránh né những phát súng ấy. Nó nhanh nhẹn nép vào một góc, thôi tiêu rồi, chúng đã bao vây cả hai phía. Nó sắp bị giết rồi, làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro